Thư Kiếm Trường An

Quyển 5 - Chương 175: Không nhiễm bụi trần

Dịch giả: Phuongkta1
Biên: Đình Phong

Cửa thành quan Vĩnh Ninh rất lớn.

Tướng sĩ trong quan thường nói đùa cửa thành này là hoành thất thụ bát. (ngổn ngang)

Nguyên nhân hiển nhiên cũng rất đơn giản, nó dài bảy trượng cao tám trượng, vả lại dùng tinh thiết đúc thành, chắc chắn dị thường.

Đương nhiên, loại vật chắc chắn này cho tới bây giờ đều là tương đối đấy, mà không phải là tuyệt đối.

Quân Man bên ngoài quan đã đến dưới thành, bọn chúng bắt đầu dùng xe va đập công vào cửa thành. Một lần lại một lần, xe va đập kia hiển nhiên cũng được đặc chế để tấn công quan Vĩnh Ninh, cho dù cửa thành quan Vĩnh Ninh rất chắc chắn nhưng dưới sự va chạm này dần dần đã có dấu vết rạn nứt.

Âm thanh cực lớn, kèm theo từng tiếng la khóc do máu và thịt bị chọc thủng, truyền vào trong tai đám người Tô Trường An, có lẽ là Hoa Phi Tạc đã chỉ dẫn đám cung thủ trước mặt phát động tấn công đối với quân Man dưới thành.

"Hồng Ngọc ngươi dẫn dắt ba vạn tinh nhuệ giữ vững vị trí cửa thành, không để dù chỉ một quân Man vào thành!" Tô Trường An trầm con mắt nói.

"Hồng Ngọc nghe lệnh!"

"Mục Quy Vân dẫn theo hai vạn tinh binh từ bên trái yểm hộ giúp đỡ Hồng Ngọc!"

"Mục Quy Vân nghe lệnh!"

"Ma Thanh Linh lĩnh võ Man yểm hộ từ cánh phải!"

"Ma Thanh Linh nghe lệnh!"

"Huyết Y Vệ theo ta xung phong liều chết, chém đầu tướng địch!"

Từng đạo mệnh lệnh được Tô Trường An nhanh chóng truyền đạt, cũng nhận được sự chấp hành cao nhất của chư tướng.

Đây đương nhiên không phải là sách lược hiếm thấy gì, nhưng quân Man lúc này đã tới trước người, bất kể quỷ kế gì thực ra hiệu quả đều quá mức bé nhỏ đấy. Ý tưởng của Tô Trường An rất đơn giản, có câu là bắt giặc trước tiên bắt vua, mọi người củng cố hậu phương, lợi dụng cửa quan tương đối hẹp, giữ vững vị trí cửa thành, chính mình dẫn quân chém giết tướng lĩnh quân địch làm suy yếu sĩ khí đối phương. Đây có lẽ là biện pháp tốt nhất mà hắn có thể nghĩ đến lúc này.

Tô Trường An chưa bao giờ là người thông minh, nhưng một khi đã quyết định làm chuyện gì đó, hắn sẽ tập trung tinh thần và không bao giờ chùn bước trước bất cứ thứ gì.

Chỉ thấy hắn dẫn vẻn vẹn hơn năm nghìn Huyết Y Vệ đi tới trước cửa thành.

Quân Man vẫn còn tiếp tục xông tới, cửa thành được đúc từ sắt đã bị đâm đến có chút biến dạng, qua thời gian không quá trăm hơi thở chỉ sợ sẽ bị phá ra một cái lỗ thủng.

Hắn nắm trong tay đao Cửu Nạn cùng Hạ Hầu Huyết, Thất Tinh lấp lánh trên đỉnh đầu, bảy cái hư ảnh hiện lên, sát chiêu mạnh nhất của riêng mình đều được bọn họ ngưng tụ ở trên tay, chỉ cần ý nghĩ của Tô Trường An khẽ động, sẽ trào ra khỏi người, quấy vỡ huyết nhục những quân Man kia.

Hộp kiếm trên lưng hắn vang lên tiếng kiếm minh, kiếm Phù Đồ đen sì như mực treo ở trên đỉnh đầu hắn, sau lưng là ba nghìn linh kiếm lóe hàn mang.

Khí thế trên người Tô Trường An không ngừng tăng lên, dường như mãi mãi không có điểm dừng.

Hắn lông mày vững vàng nhìn cửa thành.

Một hơi...

Hai hơi thở...

Ba hơi thở...

Hắn đếm thầm trong lòng.

Cuối cùng, chỉ nghe một tiếng ầm ầm nổ vang, cửa thành quan Vĩnh Ninh đã sừng sững mấy trăm năm, lần đầu tiên có lẽ cũng là lần cuối cùng, ầm ầm sụp đổ.

Đám quân Man phát ra một tiếng hoan hô, nhưng hoan hô này sau một khắc đã im bặt.

Trong con ngươi Tô Trường An vào lúc đó hiện lên một đường hào quang.

"Giết!"

Hắn hét to một tiếng, tiếng như rồng ngâm phượng gáy.

Lúc đó, ánh đao ảnh kiếm đều xuất hiện.

Hắn xung trận lên trước, sau lưng năm nghìn áo trắng cùng theo.

Bọn hắn giống như một cỗ suối trong tràn vào, ở quân Man đông nghịt mạnh mẽ xé mở một cái lỗ hổng lớn thông suốt.

Nhưng chỉ một cái đối mặt, đã có mấy ngàn người nuốt hận dưới một kích tập hợp lực lượng hầu như toàn thân của Tô Trường An.

Điều này mặc dù khiến mọi người rung động, quân Man vừa mới hừng hực sát khí cũng sững sờ.

Nhưng mấy nghìn người so sánh với trăm vạn binh lực quân Man chẳng qua là như muối bỏ biển.

Quân Man nhanh chóng phục hồi tinh thần lại lần nữa giết tới đây, Tô Trường An đã bất chấp mọi thứ từ lâu, hắn vẫn để những tên Man tử này giết vào trong thành, hắn tin tưởng đám người Mục Quy Vân chắc chắn có thể giữ vững vị trí hậu phương.

Vì vậy hắn tiến về phía trước.

Hắn chém đám người chắn trước người thành hai nửa.

Kiếm long của Thiên Tuyền gào thét, hoa sen của Ngọc Hành nở rộ.

Tiếng rồng ngâm phượng gáy của Khai Dương, kỵ binh của Thiên Xu chợt nổi lên.

Đao của Dao Quang như khói lửa, bút của Thiên Quyền rồng bay phượng múa.

Ảo ảnh của Thiên Cơ bộc phát.

Trong lúc nhất thời máu chảy như mưa rơi, ướt sũng quần áo của Tô Trường An.

Hắn nhìn chính xác vị trí đám tướng lĩnh chỉ huy quân Man, thân như lưu quang, năm nghìn Huyết Y Vệ áo trắng thấm máu ở bên cạnh dùng thân thể mở đường cho hắn.

Mỗi một đao, mỗi một kiếm của hắn cũng lấy đi đầu người của từng vị tướng lĩnh ở đây.

Trong thời gian một khắc đồng hồ ngắn ngủi, tướng Man chết ở dưới đao của hắn đã đạt đến hai mươi người.

Mà trong giây phút này, bọn hắn cũng đã đánh tới vùng trung tâm của quân Man.

Tướng lĩnh quân Man rất nhanh hiểu được lực sát thương đáng sợ của một đoàn người Tô Trường An, bọn chúng tổ chức rất nhiều quân Man bắt đầu vây quét bọn họ.

Tô Trường An đã giết đỏ cả mắt rồi, hắn dùng một đao chém xuống đầu người một vị tướng Man, ngửa đầu nhìn bốn phía chung quanh, năm nghìn Huyết Y Vệ, lúc này chỉ còn lại không đến một nghìn, mà chung quanh bọn họ, có vô số quân Man bao vây tới.

"Tướng quân, chúng ta bị bao vây!" Lưu Trường Ngọc cầm lấy cờ chữ Tô toàn thân đẫm máu, trên bả vai gã chẳng biết từ lúc nào đã bị lưỡi dao sắc bén giật ra một vết máu, sâu đủ thấy xương, máu tươi vẫn đang phun ra bên ngoài.

Tô Trường An ngẩn người, hắn ngửa đầu nhìn về phía đầu tường.

Sở Nguyên Bạch cùng ba nghìn đao khách Giang Đông dưới sự xung kích của Tinh Vẫn liên tiếp bại lui, bọn họ vốn có bí pháp nào đó có thể ngăn chặn Tinh Vẫn, lại sẽ không là đối thủ của Tinh Vẫn, suy cho cùng Mạc Thính Vũ, từ xưa đến nay đều đơn độc như nhau.

Đám người Thiên Cơ mặc dù đánh nhau với Tinh Vẫn đều sàn sàn nhau, dù chiếm được một chút thượng phong, cũng trong khoảng thời gian ngắn lại khó có thể rảnh tay tương trợ.

Mà tình trạng của Hoa Phi Tạc cùng La Ngọc Nhi ở đầu tường lại kém rất nhiều.

Một ít chim cắt kia đã leo lên đầu tường, kèm theo xe bắn đá còn lại ở hậu phương thỉnh thoảng ném những tảng đá lớn lên đầu tường, bọn họ đã không thể rảnh tay giúp đỡ dưới thành, chỉ ít chim cắt kia đã đủ để cho bọn họ mệt mỏi.

Mà quan Vĩnh Ninh to lớn như vậy, lúc này cũng bị tàn phá kinh khủng, không ít địa phương còn tỏa ra khói đặc cuồn cuộn.

Tô Trường An hít sâu một hơi, trong lòng nổi lên một trận đắng chát, có lẽ đã đến cuối cùng đi.

Hắn nghĩ đến như vậy.

"Tướng quân, chúng ta yểm hộ ngươi, lại giết trở về!" Lưu Trường Ngọc cũng không nhìn ra đáy lòng Tô Trường An lúc này vô lực, gã lớn tiếng nói, bên cạnh vẻn vẹn còn lại Huyết Y Vệ cũng dựa sát vào, nhao nhao gật đầu đối với đề nghị của Lưu Trường Ngọc.

Tô Trường An không trả lời gã, trong lòng hắn trầm xuống.

Hắn hiểu được chính mình sa vào quỷ kế của quân Man, bị bọn chúng dùng sinh mệnh làm mồi dẫn tới chỗ trung tâm, lúc này nhìn bộ dáng của đám quân Man, chỉ sợ là muốn lưu bọn họ ở lại chỗ này.

Lúc này tứ cố vô thân (một thân một mình), một phen đại chiến lại càng tiêu hao cực lớn linh lực của hắn, đối với có thể giết trở lại được hay không, hắn cũng không có nhiều niềm tin.

Thêm nữa, cho dù giết được thì như thế nào?

Hắn nghĩ đến như vậy, Huyết Y Vệ ở bên ngoài đã giao chiến với đám quân Man xúm lại.

Huyết Y Vệ mặc dù cường hãn, nhưng sau một phen đại chiến đã là nỏ mạnh hết đà, quân Man chuẩn bị sung túc, lần giao chiến đầu tiên này đã lấy đi tính mạng gần trăm vị Huyết Y Vệ.

Tô Trường An ngửi ngửi mùi máu tươi tràn ngập không khí, hai đầu lông mày tuôn ra một vòng sát khí.

Cho dù đã mất phần thắng, vậy thì thế nào?

Không đến giây phút cuối cùng, sao có thể thúc thủ chịu trói.

Nghĩ đến đây, cơn tức giận trong ngực hắn xông lên đầu.

"Phù Đồ!"

Hắn hét to một tiếng.

Thanh kiếm Phù Đồ đen kịt kia đột nhiên thoát ra, như mũi tên rời cung thẳng đến mây xanh.

"Tam Thiên!"

Ba nghìn linh kiếm như bề tôi đón quân vương, theo sau thần kiếm Phù Đồ bay về phía chân trời, chúng nó túm tụm vây quanh, cuối cùng lơ lửng giữa không trung.

"Liên Hoa!"

Thanh âm của Tô Trường An vừa rơi xuống, thanh thần kiếm Phù Đồ kia cùng ba nghìn linh kiếm bỗng nhiên xoay tròn, lại tạo thành một đóa kiếm thật lớn hình dáng hoa sen giữa không trung.

"Trán!"

Một chữ cuối cùng này, như Diêm La đòi mạng, cực kỳ âm lãnh.

Đóa kiếm ảnh hoa sen kia vào lúc đó bỗng nhiên nở ra.

Rất nhiều kiếm ý tuôn ra, cánh hoa đua nở chính là lưỡi kiếm sắc bén lấy tính mạng người ta, hễ là người chạm đến mũi nhọn kia, ngay lập tức bị quấy thành mảnh vỡ.

Theo đóa hoa sen cực lớn kia bắt đầu càng to, phạm vi kiếm ý bao trùm cũng càng lúc càng lớn, trong lúc nhất thời tiếng kêu rên của quân Man không dứt bên tai.

Chờ hoa sen nở ra, cũng là phạm vi trăm trượng lấy Tô Trường An làm tâm, đã phủ kín thi thể quân Man.

Quân Man khí thế vừa mới còn hung hăng vào lúc này cũng ngừng lại, đôi mắt của bọn chúng trở nên trống rỗng, hiển nhiên cực kỳ sợ hãi đối với một chiêu cường đại như vậy của Tô Trường An.

Đến nỗi cũng không có người dám phát động tấn công về phía trước, ở trong nội địa quân Man bất ngờ xuất hiện một khu vực không người.

Tô Trường An thở ồ ồ từng ngụm, một chiêu này mặc dù mang đi mấy nghìn tính mạng của Man tộc, nhưng tiêu hao đối với hắn cũng là thật lớn, linh lực trong cơ thể hắn đã bị hao tổn đi tám chín phần mười.

"Không phải sợ, tướng địch đã là nỏ mạnh hết đà! Giết cho ta!" Một vị tướng Man chỉ huy nhìn ra vẻ mệt mỏi của Tô Trường An, lão lớn tiếng quát, ý đồ cổ vũ đám sĩ tốt lại phát động tấn công lần nữa. Nhưng chính mình lại đứng nguyên chỗ không có một chút ý định ra tay nào, hiển nhiên có chút kiêng kị với Tô Trường An.

Thế nhưng đám Man tử kia cũng không phải người ngu, bọn chúng cũng kiêng kị Tô Trường An, một đám người chăm chú vây quanh Tô Trường An cùng một ít Huyết Y Vệ, nhưng như cũ không có người nào dám công kích trước tiên.

"Người lấy được thủ cấp tướng địch, thưởng nghìn lượng vàng, mười tên tớ gái xinh đẹp!" Thấy đám sĩ tốt vẫn như cũ không dám tiến lên, tên tướng Man kia vừa cao giọng nói.

Bởi vì thứ gọi là bên dưới trọng thưởng ắt có dũng phu*, ban thưởng của tướng Man hiển nhiên đã kích thích tư tưởng của những sĩ tốt này, trong nháy mắt thì hai mắt bọn chúng bắt đầu đỏ như máu, dường như đã thấy được đống vàng chồng chất cùng dáng vẻ lung linh của đám thiếu nữ xinh đẹp, sợ hãi vào lúc này bị ném ra sau đầu, bọn chúng ào ào phát ra một hồi gào thét, đạp trên thi thể đồng bạn bắt đầu tấn công về phía đám người Tô Trường An lần nữa.

*dũng phu: đàn ông dũng cảm, gan dạ

"Tướng quân!" Một vị Huyết Y Vệ nhìn về phía Tô Trường An, hỏi hắn nên làm như thế nào cho phải.

Tình huống nguy hiểm như vậy, Tô Trường An sao có thể biết phá giải như thế nào?

Hoặc có thể nói khi hắn dẫn đám Huyết Y Vệ giết vào nội địa quân Man, trong lòng của hắn đã nhiều ít đoán được tình cảnh như lúc này.

Hắn cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy sát ý.

"Yểm hộ ta, giết tên tướng Man kia." Tô Trường An nói như vậy, đao Cửu Nạn trên tay sáng lên một đường hàn quang.

"Được!" Đám Huyết Y Vệ nhao nhao gật đầu, bọn họ sao có thể không nghĩ đến cảnh ngộ lúc này, Huyết Y Vệ sinh ở chiến trường, chết cũng ở chiến trường, từ ngày trở thành Huyết Y Vệ, trong lòng của bọn họ đã có chuẩn bị đối với tình cảnh ngày hôm nay.

"Ta là lính cầm cờ!" Lưu Trường Ngọc thấy thế, trong lòng cũng tuôn ra một phần máu nóng, gã giơ lá cờ chữ Tô đã không còn sạch đến mức không thể nhìn rõ lên cao cao, cờ chữ Tô bị máu tươi nhuộm đẫm tựa như một ngọn lửa, hừng hực thiêu đốt trong nội địa quân Man.

Tô Trường An lại bắt đầu chuyển động lần nữa, cờ chữ Tô sau lưng đón gió tung bay, Huyết Y Vệ cầm lưỡi kiếm sắc bén trong tay, những nơi đi qua, quân Man giống như cỏ may ầm ầm ngã xuống.

Đảo mắt, lại có gần hai trăm Huyết Y Vệ ngã xuống, bảy trăm Huyết Y Vệ còn lại toàn thân cũng đã đẫm máu, vả lại hoặc nhiều hoặc ít cũng có thương thế khá nặng.

Lưu Trường Ngọc tu vi yếu kém lập tức bị người cắt ra mấy đường vết thương sâu thấy xương ở trên lưng, nhưng bọn hắn vẫn khăng khăng theo sau Tô Trường An, cắn răng phá vỡ tầng tầng tiến công của quân Man, thậm chí không tiếc dùng sinh mệnh làm chi phí vì Tô Trường An tạo ra một con đường máu.

"Ngăn hắn lại! Nhanh! Ngăn hắn lại!"

Dường như hiểu được việc Tô Trường An muốn làm, vị tướng Man kia ớn lạnh trong lòng, lớn tiếng quát. Thế nhưng quân Man chung quanh y cũng thực sự như y mong muốn, bọn chúng hung hãn không sợ chết ngăn ở trước người y.

Nhưng những thứ này đều không thể ngăn cản bước chân Tô Trường An tiến lên.

Hắn lại dùng một đao chém rụng đầu một vị lính Man, hai mắt hắn vừa chuyển, nhìn về phía tướng Man đã gần trong gang tấc, hung quang trong con ngươi giống như sói dữ.

Vị tướng quân kia thân thể chấn động, theo bản năng liền muốn lui một bước về sau.

"Không được... Không được qua đây..."

Y có chút cà lăm la lên.

Dưới khí thế mạnh mẽ hung hãn của Tô Trường An, y hầu như đã quên mình cũng là một vị đại năng Vấn Đạo cảnh, cũng quên Tô Trường An liên tục chinh chiến thực ra đã kiệt lực từ lâu. Bộ ngực y sớm đã tràn đầy sợ hãi, chỉ muốn làm sao để tránh né, mà không thể sinh ra một chút ý định chống lại.

Tô Trường An đương nhiên sẽ không làm thỏa mãn ý định trong lòng y, chỉ thấy hắn vận chuyển chút ít linh lực trong cơ thể, thân thể mãnh liệt từ đất bằng nhảy lên.

Hắn vung cây đao kia qua đỉnh đầu, giống như năm đó, người nam nhân kia.

Hắn nghĩ.

Tất cả chuyện xưa này cũng bắt đầu từ một đao kia, như vậy theo lý cũng nên từ một đao kia chấm dứt đi.

"Rống!"

Hắn phát ra một tiếng gầm rú giống như sư tử, đao trên tay lóe lên hàn quang, đầu lâu của vị tướng Man kia vào lúc đó giống như bóng da bay xuống, rơi vào trong đám người, bị quân Man xung phong liều chết đi lên đạp thành thịt nhão.

Trận chiến mấy mười năm chuẩn bị của Nhân tộc và Man tộc cũng không bởi vì người nào tử vong mà dừng lại.

Mỗi người, cho dù là Tinh Vẫn, vào lúc này cũng có vẻ như không có ý nghĩa.

Chiến tranh vẫn tiếp tục.

Đám Huyết Y Vệ từng người ngã xuống, Lưu Trường Ngọc đứng ở bên cạnh Tô Trường An toàn thân đã mang đầy vết thương chồng chất.

Nhưng gã vẫn nâng thẳng tắp lá cờ chữ Tô như trước, gã đã cho rằng từ giây phút Tô Trường An để cho gã chạy thoát, gã đã tự nói với mình, cả đời này đều muốn đi theo hắn.

Hắn nghĩ như thế mà cũng làm như thế.

Tô Trường An chém xuống đầu tướng Man nhưng thần sắc trên mặt cũng không có chút hưng phấn, hắn tiếp tục thở hổn hển, đao trên tay chẳng biết vì sao đã trở nên nặng nề vô cùng, linh lực trong cơ thể của hắn đã hao hết, Phù Đồ Tam Thiên cũng bởi vì không có linh lực chống đỡ mà trở lại hộp kiếm của hắn.

Không biết là máu tươi của ngươi nào, dính trên mi mắt của hắn, hắn có chút cứng đờ nhìn ra xung quanh.

Huyết Y Vệ gần như tất cả đã chết, đội quân tinh nhuệ mà Bắc Thông Huyền một tay mang theo từ Tây Lương, ngày hôm nay hầu như toàn bộ bị hắn chôn vùi ở bên ngoài quan Vĩnh Ninh.

Hắn không biết mình làm như thế rốt cuộc là đúng hay sai, nhưng đây đúng là biện pháp tốt nhất mà hắn có thể nghĩ đến, ít nhất điều này có thể trì hoãn bước chân quân Man, khiến cho bọn chúng không thể dốc toàn lực đánh vào cửa thành.

Theo tình hình trước mắt, cách làm của hắn vẫn có được hiệu quả nhất định, dù sao đám người Mục Quy Vân mặc dù vẫn phải cực khổ chống đỡ, nhưng ít ra cửa thành còn chưa bị phá.

Sắc trời đã bắt đầu lờ mờ, mùi máu tươi tràn ngập bên ngoài quan Vĩnh Ninh càng ngày càng nặng, giống như mí mắt của Tô Trường An.

Hắn cảm thấy, mình có lẽ sẽ phải chết ở chỗ này.

Cái này có lẽ là chút anh hùng được nói đến trong sách đi, Tô Trường An nghĩ đến như vậy.

Một vị lính Man chọn đúng lúc Tô Trường An thất thần trong nháy mắt, vung trường thương thẳng tắp đâm qua.

"Tướng quân cẩn thận!" Lưu Trường Ngọc ở bên cạnh thấy thế hoảng sợ thét lên, lập tức cũng bất chấp tất cả, thân thể lóe lên dùng tốc độ cực nhanh chắn trước người Tô Trường An.

Máu màu đỏ tươi vào lúc đó tuôn ra, phun đầy trên mặt Tô Trường An.

Máu kia, vậy mà cực nóng.

Dội cho đầu Tô Trường An vốn hôn mê thanh tỉnh vài phần.

Hắn không biết phát sinh chút khí lực từ nơi nào, một đao chém đầu vị lính Man kia thành hai nửa.

Tay kia vào lúc đó cũng duỗi ra, đỡ lấy Lưu Trường Ngọc đã bị đâm thủng ngực.

"Tướng quân..." Lưu Trường Ngọc nhìn Tô Trường An, dường như đang muốn nói gì đó, nhưng há mồm phun ra lại là máu tươi.

"Lưu..." Tô Trường An cũng muốn nói điều gì đó, cổ họng của hắn lại giống như có đồ vật nào đó chặn lại, một lúc lâu cũng không thể nói ra một câu.

"Ta... không thể vì... vì tướng quân... cầm cờ... cờ rồi." Gã nói như vậy, một tay run run rẩy rẩy đưa ra ngoài, đặt chuôi lá cờ dài trước mặt vào trong tay Tô Trường An.

Tô Trường An nhận lấy chuôi cờ, đang muốn níu điều gì đó, nhưng Lưu Trường Ngọc ở trong lòng mình vào lúc này đã mất đi khí tức.

Tô Trường An cảm thấy lồng ngực của mình khó chịu giống như là bị tảng đá nghìn cân đè lên, hắn cảm thấy không thể thở nổi, trong khóe mắt rõ ràng có đồ vật gì đó tràn ra, nhưng không rõ rốt cuộc là máu tươi hay nước mắt.

Một vị Huyết Y Vệ cuối cùng ngã xuống, đám lính Man chuyển mũi nhọn đối phó về phía Tô Trường An chỉ còn mỗi mình lẻ loi trong trận.

Tô Trường An chậm rãi đặt thi thể của Lưu Trường Ngọc xuống.

Hắn xé một phần dây thắt lưng xuống, mang cờ chữ Tô ở trước mặt được Lưu Trường Ngọc xem như châu báu cột thật chặt trên lưng mình.

Sau đó hắn dùng phần đuôi vải còn thừa buộc chuôi đao và tay của mình cùng một chỗ.

Toàn bộ quá trình hắn làm cực kỳ chậm chạp và nghiêm túc.

Nhưng không có tên quân Man nào dám tấn công hắn lúc này, khí tức quanh thân hắn quá mức lạnh lùng, thế nên dù cho tới bây giờ, lúc đối mặt với hắn, đám Man tử này cũng không dám vọng động.

Cuối cùng, hắn làm xong tất cả chuyện này.

Hắn đứng thẳng người, đao Cửu Nạn trên tay lại xuất hiện hàn mang, hắn thì cứ như vậy bắt đầu tấn công về phía quân Man giống như thủy triều.

Không có đao ý, không có linh lực.

Mấy thứ này đã từ những lần khổ chiến liên tục mà hao hết từ lâu, lúc này hắn chỉ có thể dựa vào sức mạnh cơ bắp của mình đánh nhau với quân Man.

Hắn lảo đảo vung vẩy lấy từng đao, đám quân Man tránh lui liền rất nhanh nhìn ra được vẻ mệt mỏi của Tô Trường An.

Bọn chúng bắt đầu tấn công thăm dò về phía hắn, Tô Trường An tả xung hữu đột, lại không thể chịu được thân thể mỏi mệt, mấy lần suýt nữa bị quân Man đánh trúng.

Trên mặt đám Man tử rốt cuộc nổi lên nụ cười hưng phấn, bọn chúng bắt đầu tấn công mãnh liệt hơn.

Thân thể của Tô Trường An trong nháy mắt đã bị xuyên thủng mấy cái lỗ máu.

Từng dòng máu tươi không ngừng chảy ra bên ngoài.

Hắn ngã ngồi trên mặt đất.

Hắn chống trường đao, muốn đứng lên, thân thể lại như là không thuộc về hắn nữa, rốt cuộc không thể sử dụng ra một chút khí lực.

Hắn rốt cuộc ngửa mặt ngã xuống, hắn xuyên qua khe hở của đao kích đã gần trong gang tấc nhìn lên bầu trời trong đêm đen.

Tối nay, không có những ngôi sao.

Cũng sẽ không có ai đến cứu hắn.

Lúc này đây, hắn thật sự phải chết ở chỗ này rồi.

Hắn nghĩ đến như vậy, muốn chậm rãi nhắm lại đôi mắt mình, chờ trường thương của đám Man tử đâm xuyên qua người hắn.

Nhưng vào lúc này.

Đêm đen như mực, một điểm sáng màu xanh bắt đầu lập loè.

Càng ngày càng sáng, càng ngày càng sáng.

Đó là một ánh sao, nó từ một nơi nào đó rất xa ở phía chân trời bay đến, cộng minh chiếu vào trên người Tô Trường An.

"Người tổn thương hắn phải chết."

Một thanh âm lành lạnh bỗng nhiên vang lên.

Thanh âm kia giống như suối tuôn ra từ lòng đất, như tuyết liên trên đỉnh Thiên Sơn.

Sạch sẽ trong veo, không nhiễm bụi trần.

---o0o---