Thư Kiếm Trường An

Quyển 5 - Chương 167: Không để lại mảnh giáp

Dịch giả: Phuongkta1
Biên: Đình Phong

Tây Lương, sương mù bay.

Tô Trường An cùng đám người Bắc Thông Huyền leo lên đầu cửa quan nhìn ra bên ngoài quan, nơi đó là một đám sương mù mênh mông, hầu như khiến người không thể nhìn thấy vật, dù cho Tô Trường An mượn năng lực tinh phách Đế Giang, cũng chỉ có thể trông thấy lờ mờ ở xa xa chi chít quân Man đang từng bước tới gần quan Vĩnh Ninh.

"Sương mù này có điều cổ quái." Tô Trường An nhíu mày.

Sương mù này đương nhiên có cổ quái, thời gian lúc này mới qua buổi trưa, bỗng nhiên sương mù bay, bất kể nhìn như thế nào cũng ứng với có người nào đó ở trong bóng tối quấy phá.

Nhưng cổ quái mà Tô Trường An chỉ lại không phải cái này. Tinh phách Đế Giang trong cơ thể của hắn chính là thần vật số một số hai thiên hạ, dùng lực lượng con mắt của hắn, chỉ cần hắn bằng lòng, chớ nói sương mù này, dù cho đêm tối đưa tay không thấy được năm ngón, hay quang cảnh cách xa vài dặm cũng chạy không thể chạy thoát ánh mắt của hắn. Mà sương mù này, cũng rất thần kỳ có thể che được tầm mắt của hắn, điều này nói rõ nhất nó cũng không tầm thường như nhận thức về sương mù đơn giản như vậy.

"Ừ." Bắc Thông Huyền cũng nhẹ gật đầu, lấy tu vi của gã hiển nhiên cũng có thể cảm nhận được sương mù này không tầm thường.

"Rống!"

"Rống!"

"Rống!"

Lúc này ở chỗ sâu bên trong sương mù truyền đến từng hồi âm thanh cực kỳ to lớn.

Đó là thanh âm của trăm vạn hùng binh Man tộc cùng một lúc phát ra, thanh âm kia từ xa mà đến gần, từ chỗ sâu trong truyền đến, mọi người có thể cảm giác được rất rõ ràng bọn chúng đang từng bước một tới gần, nhưng bởi vì sương mù ngăn trở, bọn hắn cũng không thể thấy rõ tình hình bên trong.

Điều này không thể nghi ngờ khiến rất nhiều tướng sĩ cảm thấy sợ hãi, Tô Trường An chỉ dùng ánh mắt liếc xéo qua, đã trông thấy mấy vị sĩ tốt bên cạnh theo thanh âm kia vang lên sắc mặt trở nên yếu ớt, trên trán lại càng hiện ra chi chít mồ hôi.

Sắc mặt Bắc Thông Huyền vào lúc đó chìm xuống, gã đương nhiên hiểu được đây sẽ là một cuộc ác chiến, do đó ở trước trận chiến này, gã đã cố hết sức đánh giá cao chiến lực của quân Man ở trong lòng, nhưng chưa hề nghĩ đến trận đánh đầu tiên còn chưa bắt đầu, bọn hắn đã rơi xuống hạ phong.

"Đây có lẽ là mánh khóe của Nam Phá Sơn - Tinh Vẫn thị tộc Cộng Công." Lúc này một giọng nói chậm rãi truyền đến, trong lúc đó Quách Tước mặc một bộ y phục màu đen đang chắp tay đến đây, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng giống như tâm tình đang vô cùng tốt.

"Ừ, Cộng Công nhất tộc thông thạo thủy đạo đúc thành, Tinh Vẫn Nam Phá Sơn lại càng được xưng có được khả năng dời sông lấp biển, sương mù này nhìn như bình thường nhưng thực ra có tính ăn mòn rất mạnh, thiết giáp thông thường có thể bị ăn mòn trong mấy hơi thở."

Ma Thanh Linh ở bên cạnh cũng mở miệng nói, thanh âm cực kỳ trầm thấp, có thể tưởng tượng sương mù này hẳn là chiêu số thủ đoạn cực kỳ khó phá giải.

Bắc Thông Huyền nghe vậy gật đầu, lông mày cũng theo đó nhíu lại, mặc dù nói binh lính dưới tay gã nhiều ít có chút tu vi, chỉ cần phóng ra linh lực che chở bản thân, sương mù này trái lại không đến mức lấy đi tính mạng, nhưng ở trong hoàn cảnh chiến đấu bị sương mù này bao bọc, hiển nhiên tổn thương thật lớn, cũng không phải kế sách lâu dài.

Sương mù dần dần tới gần, mắt thấy muốn bao phủ khắp nơi trước mặt, mà ở chỗ sâu trong sương mù dày đặc tiếng gào thét của quân Man cũng càng lúc càng lớn.

Mọi người chau mày, vắt óc suy nghĩ kế sách đối địch.

Mà vào lúc này, Ngô Đồng ít khi nói bỗng nhiên đứng dậy.

"Chẳng qua chỉ là khói độc, cũng dám ở trước mặt ta bêu xấu*!" Ngô Đồng nói như vậy, thân thể của nàng đột nhiên mở ra, cơ thể bắt đầu bành trướng, từng đám lông chim ửng đỏ từ dưới chân lan ra toàn thân, ngay sau đó, nàng đã hóa thành một con Phượng Hoàng cực lớn cao chừng hơn mười trượng.

*bêu xấu: trình bày cái kém cỏi vụng về (lời nói khiêm tốn)

"Anh!!!"

Nàng phát ra một tiếng cao vút, Linh Viêm vờn quanh người, chỉ nghe giọng nói nàng quanh quẩn, Linh Viêm quanh người phá thể bay vụt về bốn phía sương mù.

"Chân hỏa Phượng Hoàng!" Chỗ sâu trong sương mù lúc này cũng truyền đến một tiếng thét kinh hãi.

Chân hỏa Phượng Hoàng chính là một trong những ngọn lửa nóng nhất trên đời này, nghe đâu nếu như tu luyện tới trình độ cao nhất cho dù Tinh Vẫn cũng không dám động tới. Chân hỏa Phượng Hoàng của Ngô Đồng mặc dù chưa đạt tới tình trạng này, thế nhưng nó lại đủ để xua tan cái gọi là sương mù kia.

Chỉ thấy chân hỏa kia phân tán khắp bốn phía sương mù, lửa cháy hừng hực đến mức sương mù kia giống như gặp phải khắc tinh, cuồn cuộn một trận, sau đó dần dần tiêu tán.

Chỉ trong thời gian chừng trăm hơi thở, sương mù bao phủ ở bên ngoài quan Vĩnh Ninh đã trở nên mỏng manh rất nhiều, mọi người vào lúc này cũng rốt cuộc thấy rõ tình hình trong sương mù.

Một tiếng hít sâu một hơi kinh sợ vang lên.

Có câu là ngàn người đầy đồng, vạn người tràn thành.

Mà trăm vạn đại quân cưỡi ngựa cao to, cầm trong tay trường thương sáng loáng là cảnh tượng như thế nào?

Quanh thân những thứ sĩ tốt này cũng không giống như binh lính Đại Ngụy bọc áo giáp kỹ càng, nhưng thân hình của bọn chúng lại cường tráng đến đáng sợ, cơ hồ đều là hơn bảy thước (hơn 2,1.m), trên thân trần trụi có từng khối cơ bắp phồng lên như những núi nhỏ.

Hai mắt bọn chúng lóe ánh sáng màu đỏ cực kỳ không bình thường, cho dù cách xa nhau vài dặm, trăm vạn ánh mắt màu máu kia tụ tập cùng một chỗ đã khiến người trong quan cảm thấy khiếp sợ trong lòng.

Bọn chúng tiến lên phía trước.

Mỗi một bước phóng ra, sẽ khua lên cực lớn bụi bặm và phát ra một trận âm thanh cực lớn, tựa như ngay cả toàn bộ mặt đất Tây Lương cũng bởi vì bước chân của bọn chúng mà bắt đầu run rẩy.

"Ọt ọt!" Cũng không biết là ai nuốt xuống một miếng nước bọt. Nhưng không thể nghi ngờ là binh lính trên quan trong giây phút này cũng cảm nhận rõ ràng sự áp bách đến từ quân Man. Đây tuyệt đối là cảm giác áp bách do số lượng mang đến, bất kể là đội quân tinh nhuệ đã trải qua nhiều trận chiến, dưới tình huống chênh lệch số lượng cũng không thể tránh khỏi cảm thấy sợ.

"Cung tiễn thủ!" Hồng Ngọc quát lạnh một tiếng, cung tiễn thủ đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu liền đi tới trước mặt, bọn họ một tổ hai người, người phía trước kéo cung chờ lệnh, người kia lui về sau đưa mũi tên nhọn lên dây cung.

Giao thoa đi về như vậy có thể đảm bảo mũi tên nhọn không giãn cách nhau và không có khe hở để bao trùm toàn bộ chiến trường, do đó cũng có thể thấy sự quản lý của Bắc Thông Huyền đối với quân đội có phần có thủ đoạn của riêng mình.

"Ngừng!" Lại vào lúc này, phía quân Man vang lên một tiếng thét dài.

Thanh âm kia thật lớn, cho dù quan Vĩnh Ninh cách đó vài dặm cũng nghe được cực kỳ rõ nét, hiển nhiên người ra lệnh có linh lực rất sung túc.

Một tiếng ra lệnh kia, trăm vạn binh lực quân Man kỷ luật nghiêm minh, dừng lại ngay lập tức. Vị trí này đã hoàn toàn rơi vào bên ngoài tầm bắn của cung thủ Bắc Thông Huyền.

Ngay lúc mọi người đang rất kinh ngạc trong lòng, trận địa của quân Man đột nhiên phát sinh biến hóa, bọn chúng từ bên trong tuôn ra hai bên, tạo ra một con đường ở chính giữa đại quân, mấy bóng người cưỡi ngựa cao to từ phía sau chậm rãi đi đến.

Đồng tử Tô Trường An bỗng nhiên phóng đại, bên trong mấy cái bóng người đi ra khỏi đại quân có năm vị trí đầu khí tức trên người ngưng thực, hành động trong lúc đi lại nhìn như tùy ý, lại phảng phất có ánh sao hỗ trợ, đây rõ ràng chính là Tinh Vẫn!

Đợi năm người này mang theo gần trăm vị quân Man ăn mặc kiểu tướng lĩnh đi tới trước đại quân, trăm vạn đại quân lại khép lại lần nữa. Toàn bộ quá trình, quân Man tổ chức vô cùng nhanh chóng, mà lại cẩn thận chặt chẽ.

Phải biết rằng, hành quân đánh trận, dễ dàng chỉ huy trăm người hay ngàn người, nhưng muốn để cho trăm vạn đại quân phối hợp ăn ý như vậy, lại là việc không hề đơn giản, nghĩ đến điều này, trong quân Man cũng có cao nhân.

Lúc này, người cầm đầu trong năm người kia cưỡi tuấn mã dưới háng một mình chậm rãi đi tới dưới quan.

Người này cực kỳ cường tráng, có tướng rất dũng mãnh, thần sắc trên mặt y cũng cực kỳ thong dong mặc dù đi lại ở trên chiến trường, nhưng giống như nhàn nhã dạo chơi, như cưỡi ngựa xem hoa.

Cuối cùng y đi tới một chỗ cách quan trăm trượng, dừng bước.

Lúc đó y ngẩng đầu lên, cho dù cách mấy trăm trượng, mọi người cùng lúc đó cũng có thể cảm nhận được trong ánh mắt người này mang theo sát ý thực chất.

Y nói.

"Ta chính là Man Vương Thác Bạt Nguyên Vũ, nhận thánh ý của Thánh tử Cửu Anh đến đây dẹp địch, các ngươi nếu như đồng ý đầu hàng, đều được ban thưởng Thánh vật. Nếu như hồ đồ ngu xuẩn! Quân Man chúng ta sẽ tiến qua, mảnh giáp cũng không để lại!"

---o0o---