Kiếm được chôn cất bên trong Kiếm Trủng có sự khác biệt với lúc chứng kiến lĩnh vực của Ngô Khởi, tất cả kiếm dường như đều giống nhau. Hình dáng cũng không quá đặc sắc, vả lại phần lớn đã rỉ sét loang lổ. Khiến người khác không cách nào đặt cùng một chỗ với những danh kiếm đã từng sất trá phong vân kia.
Nhưng Hoắc Thành Nghĩa mang theo ba người không ngừng xâm nhập, bọn hắn dần dần cảm giác được càng đi vào chỗ sâu trong Kiếm Trủng, kiếm ý càng ngưng thực.
Ước chừng là chỗ càng sâu trong Kiếm Trủng chôn dấu kiếm càng mạnh.
Tô Trường An âm thầm suy đoán trong lòng như vậy.
Đi khoảng thời gian hai khắc đồng hồ, Hoắc Thành Nghĩa rốt cuộc dừng bước.
Lão quay đầu lại nhìn về phía ba người, nói: "người sau khi chết, bất kể là lúc trước đó xấu xí không chịu nổi, hay là sắc đẹp tuyệt trần rốt cuộc chôn ở dưới mộ cũng chỉ là một đống xương khô, Kiếm Trủng đã thành mộ kiếm, bất kể thời gian lúc còn sống người bộc lộ tài năng như thế nào, lưỡi kiếm sắc bén vô song, sau khi chôn cất ở Kiếm Trủng, cũng hóa thành bộ dáng không chịu nổi. Dựa theo bề ngoài khó có thể phân biệt được hình dáng lúc xưa."
"Mà nói cách khác, muốn tìm được kiếm mà bọn ngươi muốn, còn cần xem bản lĩnh của bọn ngươi, chỉ là bên trong Kiếm Trủng, thần kiếm đương nhiên xem thường chôn cất cùng linh kiếm bình thường ở một chỗ, phía trước là chỗ kiếm ý mạnh nhất Kiếm Trủng, thần kiếm mà bọn ngươi muốn tìm có lẽ ở chỗ đó, nhưng chỗ này kiếm ý ngang dọc, cho dù là ta cũng không dám tuỳ tiện tiến vào, ta nghĩ Tô công tử nếu như có được kiếm tâm như vậy, đi vào trong tìm kiếm chắc cũng không đáng lo. Nhưng Hoa công tử cùng Ngọc nhi cô nương cần phải cân nhắc một ít rồi."
"Ý của ngươi là không cho ta cùng Hoa sư huynh đi vào? Nếu như Trường An gặp phải chuyện gì bất trắc thì phải làm thế nào?" La Ngọc Nhi nghe vậy nhướng mày, đương nhiên cũng không đồng ý đề nghị của Hoắc Thành Nghĩa.
"Đúng, ba người chúng ta cùng nhau tiến vào, hoặc nhiều hoặc ít còn có thể chăm sóc lẫn nhau." Hoa Phi Tạc cũng nói như vậy. Mặc dù lời nói của Hoắc Thành Nghĩa rất chuẩn xác, nhưng Hoa Phi Tạc vẫn không quá yên tâm.
Lời nói ấy vừa mới vang lên, Tô Trường An bên cạnh chợt đi lên phía trước nói.
"Ngọc Nhi sư thúc, Hoa sư thúc, Trường An cho rằng chuyện này vẫn nên theo như ý định của Hoắc tiền bối là tương đối tin cậy."
"Vì sao? Trường An ngươi một mình tiến vào, chúng ta sao có thể yên tâm được?" La Ngọc Nhi đương nhiên không thể đồng ý.
"Kiếm ý nơi này đã hung mãnh như vậy, Ngọc Nhi sư thúc chính là kiếm tu, vẫn có thể gắng gượng chống đỡ, nhưng ngươi xem khí tức của Hoa sư thúc đã có chút không như ý, mà chỗ phía trước nữa, kiếm ý bên trong mãnh liệt hơn xa nơi đây không chỉ gấp mười lần, nếu như miễn cưỡng, đi cũng chỉ tăng thêm biến số. Thêm nữa, ta từ khi tiến vào bên trong Kiếm Trủng, những kiếm ý này cũng không biểu hiện ra một chút bài xích, cho dù ở nơi này, cũng không có một chút mệt mỏi, ta có chút tin tưởng lời nói của Hoắc tiền bối, không bằng để Trường An thử một lần."
Hai người nghe vậy im lặng một hồi, sau đó hơn mười hơi thở, vẫn là Hoa Phi Tạc gật đầu nói, "vậy cho ngươi đi trước thử một lần, nhưng vả lại nhớ kỹ mọi thứ làm theo khả năng, nếu như có chuyện không đúng, hãy nhanh chóng lui về, hoặc kêu cứu thật lớn, chúng ta lại mưu những phương pháp khác."
"Vâng. Trường An nhớ kỹ." Tô Trường An gật đầu. Sau đó mặt mày hắn trầm xuống, linh lực trong cơ thể tuôn ra liền đột nhiên hóa thành một đường ánh sáng linh linh bắn vào kiếm ý đang nổi lên phía trước.
...
Kiếm ý mãnh liệt này chính là trung tâm Kiếm Trủng, cùng chỗ vừa đứng lúc nãy đã tựa như hai thế giới.
So sánh với kiếm ý bên ngoài, kiếm ý bên trong càng thêm dày đặc, cũng có tính công kích càng thêm mạnh.
Cho dù lúc ở bên ngoài không chút nào nhận ảnh hưởng từ kiếm ý, Tô Trường An ở chỗ này lần đầu tiên tao ngộ lực bài xích của kiếm ý. Hơn nữa lực lượng này mạnh hơn rất nhiều so với bên ngoài.
Cũng may Tô Trường An ngay từ đầu đã có chuẩn bị cho chuyện này, đợi kiếm ý kéo tới, linh lực quanh người hắn khẽ động, bao bọc thân thể của hắn, sau lưng lại càng hiện ra liên tiếp hai cái hư ảnh thần vật là Phượng Hoàng và Đế Giang. Đám kiếm ý tập kích lần đầu tiên, dưới sự phòng hộ chặt chẽ của Tô Trường An nhao nhao tản ra.
Ngay trong giây phút Tô Trường An âm thầm thả lỏng một tí, một chút kiếm ý đã lui ra kia, một kích không được đã kích phát hung tính của bọn chúng.
Chỉ nghe từng tiếng kiếm minh thông suốt thiên địa chợt nổi lên, rất nhiều kiếm ý mãnh liệt ùn ùn kéo tới.
Trong lòng Tô Trường An hoảng hốt, vội vàng vận chuyển linh lực một lần nữa để chống lại những kiếm ý này, nhưng giờ đây kiếm ý kéo tới so với lúc nãy hiển nhiên đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, mặc dù có thể là ngăn lại lần tập kích này, nhưng thân thể lại khó tránh khỏi chấn động, cũng chịu không ít thương thế.
Hắn vẫn chưa kịp hồi phục, một chút kiếm ý thối lui kia lại ngưng tụ lần nữa tập kích tới.
Tô Trường An thấy vậy thì trong lòng hoảng hốt, thầm nói những kiếm ý này liên miên không dứt, lần sau mạnh hơn lần trước, chớ nói đến lấy kiếm, nếu muốn thăng bằng gót chân ở trong Kiếm Trủng đều là chuyện cực kỳ gian nan.
Hắn vừa mới nghĩ đến điều này, kiếm ý kia đã đến trước người.
Kiếm ý lúc này so với hai lần trước lại mạnh mẽ hơn rất nhiều, thân thể Tô Trường An không kịp đề phòng, bỗng nhiên bị đánh ngã xuống đất, một ngụm máu cùng lúc đó phun ra từ miệng hắn.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy khiến sắc mặt hai người Hoa Phi Tạc và La Ngọc đều biến đổi, thân thể khẽ động liền nghĩ muốn đi lên trước giúp đỡ, nhưng bước chân mới vừa phóng ra, Tô Trường An ngã xuống đất ở nơi xa lại giống như đã cảm nhận được.
Hắn đứng người lên, ngoảnh về phía hai người ra hiệu đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Mà chính hắn lại dùng tay lau đi vết máu bên khóe miệng, con mắt trầm xuống, ánh mắt nhìn về chút kiếm ý đang gào thét bay đến đây một lần nữa.
Những kiếm ý này dường như nếu không xé Tô Trường An thành bụi phấn nhất định không ngừng, chúng nó lúc này ẩn chứa lực lượng càng cuồng bạo, cho dù cách xa mấy trăm trượng, La Ngọc Nhi và Hoa Phi Tạc cũng có thể cảm nhận được cỗ uy năng có thể gọi là hủy thiên diệt địa. Mà dường như muốn đáp lại kiếm ý lăng liệt này, toàn bộ bên trong Kiếm Trủng bắt đầu nổi lên từng đợt gió mạnh - lúc này kiếm ý lưu chuyển lướt trên gió mạnh.
Sức gió này cực mạnh, cho dù là Hoa Phi Tạc La Ngọc Nhi thậm chí cả Hoắc Thành Nghĩa vào lúc này đều không thể không mở ra linh lực của mình để chống cự lại gió mạnh kia.
Nhưng Tô Trường An ở trung tâm vòng xoáy lúc này lại chậm rãi nhắm hai con ngươi mình lại.
Đúng vậy, hắn đối mặt với kiếm ý gào thét bay đến, thế nhưng quyết định nhắm mắt mình lại, mà theo đôi mắt của hắn nhắm lại, linh lực phòng vệ quanh người cũng bị hắn tản ra, hư ảnh Phượng Hoàng và Đế Giang phía sau lưng hắn cùng lúc bị hắn thu lại, hắn cứ không chút nào phòng bị thân thể của chính mình đối mặt với kiếm ý mãnh liệt kia.
Cách làm như vậy đương nhiên khiến ba người Hoa Phi Tạc đang ân cần nhìn hắn bỗng hoảng hốt trong lòng, bọn họ cũng bất chấp lúc trước Tô Trường An đã ra hiệu, linh lực quanh thân vận chuyển, liền muốn tiến lên, nhưng hiện tại đã chậm, kiếm ý kia đã tới trước người Tô Trường An.
Trong tích tắc kiếm ý chạm đến mi tâm Tô Trường An, bạch quang chói mắt đột nhiên nổ bung.
Bạch quang này nổi lên cực kỳ bất thình lình, thậm chí không có một chút dấu hiệu, thế cho nên khiến ba người Hoa Phi Tạc xử lý không kịp chỉ có thể vội vàng nhắm mắt lại, dùng cái này né tránh bạch quang chiếu rọi chói mắt.
Nhưng sau đó mấy hơi thở chờ bạch quang này tản đi, bọn hắn vẫn có chút cảm giác đầu váng mắt hoa như cũ.
Thời gian lại trôi qua gần mười hơi thở, bởi vì tu vi mạnh hơn cho nên Hoa Phi Tạc và Hoắc Thành Nghĩa khôi phục lại rất nhanh, bọn họ cũng không cố miệt mài theo đuổi nguyên nhân bạch quang này chợt nổi lên, đầu tiên nhao nhao nhìn về phía vị thiếu niên đang ở trung tâm Kiếm Trủng kia, lại thấy quần áo của hắn bồng bềnh, đứng ở bên trong Kiếm Trủng.
Hai con mắt của hắn đóng chặt như lão tăng ngồi thiền, mặc cho gió mạnh gào thét xung quanh, chính mình lại như gốc cây già cắm rễ sâu, không nhúc nhích.
Lúc đó kiếm ý đầy trời như bách điểu triều phượng mãnh liệt bay tới, lại giống như trăm sông đổ vào biển, tràn vào trong cơ thể của hắn liên tục không dứt.