Trấn Bạch Mã, là một trấn ở hai trăm dặm về phía bắc Hán, cũng là chỗ phải đi qua để vào đất Thục.
Thị trấn này tuy nằm ở con đường giao thông quan trọng, nhưng lúc bình thường những thương nhân vân du bốn phương cùng đội Tiêu càng muốn dừng chân ở Dương thành cách nó xa không quá mười dặm hơn, vì vậy đường ở trấn này cũng hiếm có người hỏi han.
Nhưng vào lúc này, trấn Bạch Mã lại có rất nhiều đầu người lắc lư, vô số binh sĩ áo giáp Đại Ngụy đang tới lui tuần tra, quân phòng thủ đầu tường cũng đông nghịt, ngày đêm không nghỉ, trông ngóng nhìn về phía Nam.
Lúc này trấn Bạch Mã đang đổ mưa phùn, hạt mưa rơi lên đất bùn phiếm vàng của trấn Bạch Mã, tích tụ trong hố thành nước đọng, lại bị người đi đường tới lui giẫm đạp, cuối cùng biến thành bùn lầy.
Trong cơn mưa phùn này, ở một tiệm trà trong trấn nghênh đón một vị lữ khách.
Vóc người của kẻ tới có hơi gầy, đội mũ tơi, không thấy rõ dung mạo, nhưng hộp kiếm và trường đao đeo trên lưng lại rất nổi bật.
Ông chủ tiệm trà thấy khách tới, vội vàng bày vẻ mặt nhiệt tình ra nghênh đón.
"Khách quan uống gì?" Ông chủ là một nam tử chừng bốn mươi tuổi, mặc áo gai tầm thường, có râu cá trê, dáng vẻ cũng không có gì lạ thường.
Nghề nghiệp này, do tổ tiên của gã truyền xuống, đến nay đã gần hai trăm năm, bàn về sự phô trương, bàn về trang hoàng, ở trấn Bạch Mã này cũng là số một số hai, theo lý không đến nổi chỉ một vị khách cũng cần gã tự mình ra nghênh đón.
Nhưng vài ngày nay lại không thái bình lắm, cũng không biết Triều đình nghĩ gì, kéo đại quận đông nghịt đến đóng giữ ở đây.
Tuy nguyên nhân tới nơi này những sĩ quan kia đều giữ kín như bưng, nhưng lời đồn đãi khai chiến ở Tây Thục thì đã lan truyền khắp trong dân chúng. Nhưng bách tính ngửi ra được khác thường này người nào có thể kiếm con đường mưu sinh khác thì kiếm con đường mưu sinh khác, có thể nhờ cậy thân thích liền nhờ cậy thân thích.
Bằng không vừa khai chiến, bất kể ai thắng ai bại, bị thương cuối cùng vẫn là dân chúng.
Hưng, bách tính khổ. Vong, bách tính khổ.
Chuyện này, từ xưa đến này đều giống nhau.
Hai tên tiểu nhị lúc trước của gã cũng không rời khỏi trấn Bạch Mã, ngược lại còn thừa dịp tuổi trẻ, lại có chút bản lĩnh, đã gia nhập vào dưới trướng Thần Tướng Hình Mãn Hồng của Đại Ngụy, trú quân ở trấn Bạch Mã này, làm hai tên binh sĩ tuần tra.
Mỗi người có một chí hướng riêng, tự nhiên không thể cưỡng cầu.
Lại thêm trong trấn ít người, người uống trà tất nhiên cũng ít đi, gã cũng không định mời thêm tiểu nhị nữa, tự mình tiếp đãi cả trà lâu.
"Nước là được." Người tới nói.
Nghe âm thanh hình như tuổi tác cũng không lớn.
Ông chủ nghe vậy lại ngây ra một chút, nụ cười trên mặt hơi ngưng đọng lại.
Gã thầm nhếch miệng, thật lâu mới có một vị khách, nhưng lại chỉ uống nước. Nhưng trên miệng vẫn khách khí nói: "Vâng, khách quan ngồi chờ chốc lát, ta lấy tới ngay."
Người tới gật đầu, liền ngồi xuống cạnh bộ bàn ghế gần phía ngoài.
Hắn đặt mũ tơi trên đầu qua một bên, lại vuốt giọt nước trước trán mình. Lúc hắn ngẩng đầu nhìn mưa phùn ngoài tiệm, cuối cùng đã lộ ra khuôn mặt được che dưới mũ tơi.
Hắn là một thiếu niên, nhìn chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, dáng vẻ cũng không quá tuấn tú, nhưng lại rất sạch sẽ, đặc biệt là đôi mắt của hắn, giống như xuân thủy xanh biếc không nhiễm một hạt bụi.
Người tới này chính là Tô Trường An.
Hắn nhìn giọt mưa xuân ngoài tiệm theo mái hiên tiệm trà như một sợi dây nhỏ rơi xuống, đáy lòng có hơi u sầu.
Từ Vĩnh Ninh quan xuất phát hơn mười ngày, lại đi đường khoảng ba bốn ngày thì có thể đến Thục Sơn.
Chẳng qua là...
Trên đường tới đây hắn nghe được rất nhiều lời đồn đãi, là về chuyện Tây Thục muốn lập một vị tân hoàng, chấn hưng Hán thất, nổi dậy tranh chấp với triều đình.
Chuyến đi này của hắn tuy để lấy kiếm, nhưng cũng muốn thử mượn binh của Tây Thục, dẫu sao binh lính ở đất Thục xưa nay nổi danh nhờ sự thiện chiến, mà Thục Sơn lại là tông môn đức cao vọng trọng ở đất Thục, có y đáp ứng, thậm chí có thể nhận được sự ủng hộ của Nhạn Quy Thu, khốn cảnh ở Vĩnh Ninh quan có thể giải quyết dễ dàng.
Nhưng giờ đây nếu đất Thục khai chiến với Triều đình, cho dù Tô Trường An cũng có thể nghĩ ra được lúc đó hai bên nhất định sẽ bất chấp thế cục ở Tây Lương.
Trước đây Tô Trường An vốn còn có chút hoài nghi với những lời đồn đãi này, nhưng lúc hắn đến trấn Bạch Mã, thấy binh sĩ lui tới trong trấn thì đã tin lời đồn đãi kia thêm vài phần.
"Ài." Nghĩ tới đây, Tô Trường An không khỏi phát ra một tiếng than nhẹ, đại nạn ập lên đầu, người nắm quyền không nghĩ đến chuyện ngăn địch nơi biên cương, lại đi tranh chấp nội bộ, há chẳng phải đưa thiên hạ chúng sinh vào chỗ chết sao?
"Nước tới đây!" Nhưng vào lúc này, ông chủ tiệm trà xách ấm nước đi tới, lúc này gã mới phát hiện Tô Trường An lại trẻ tuổi như vậy, không khỏi sửng sờ một chút, đợi đến khi Tô Trường An có hơi nghi hoặc nhìn về phía gã, gã mới sực tỉnh lại, xách ấm nước đặt trước mặt Tô Trường An.
Tô Trường An nói một tiếng cảm ơn, xong nhấc ấm rót một chén nước, khẽ uống một ngụm.
Trên mặt vẫn đầy vẻ u sầu nhìn ra ngoài tiệm, phương hướng cửa trấn.
Đường lớn vào Thục có trọng binh canh giữ, hắn vừa nãy đã gặp qua, lại thêm thân phận đặc thù của hắn, Triều đình giờ đây còn đang truy nã hắn, vì vậy cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cho nên lừa gạt binh sĩ thủ thành, nhảy vào trấn thăm dò tin tức.
Nhưng không ngờ trong trấn cũng không hơn được ngoài trấn chút nào, khắp nơi có thể thấy binh sĩ lui tới. Vốn định tìm khách điếm ở lại một đêm ngày mai lại tính tiếp, nhưng trời lại chợt đổ mưa phùn, tuy với tu vi của hắn cơn mưa này không thể tạo thành chút thương tổn nào với hắn, nhưng hắn tới vội vàng, lại không chuẩn bị quần áo để thay, nếu bị ướt thì cũng không tốt, cho nên mới tùy tiện tìm một quán trà vào tránh mưa.
Ông chủ nọ lui qua một bên, trong tiệm không có người khác, gã cả ngày canh ở trong tiệm đã thật nhàm chán, thấy Tô Trường An một thân một mình tới chỗ này, lại trẻ tuổi như vậy, không khỏi cảm thấy hứng thú.
"Tiểu ca là người ở nơi nào? Tới nơi này làm gì? Phải biết gần đây trấn Bạch Mã không quá thái bình a!"
Tô Trường An ngây ra một chút, chợt nghĩ đến gì đó, hắn quay đầu nhìn về phía ông chủ nọ, nói: "Người Tây Lương, tới nơi này tìm người thân."
"Tây Lương?" Ông chủ quan sát Tô Trường An một phen, thầm nghĩ cách ăn mặc này rất giống với người Tây Lương, nên không hề hoài nghi.
"Tây Lương giờ đây thế nào, ta nghe người ta nói, Viễn Vân quan đã bị đám Man tử phá rồi." Nhìn bộ dáng Ông chủ này chắc đã lâu không trò chuyện cùng ai, lúc này lại rất hào hứng, cũng không khách khí, liền trực tiếp ngồi bên cạnh Tô Trường An.
"Đại quân bao vây bốn phía Vĩnh Ninh quan, coi bộ sắp không thủ được. Ta cũng là theo người trên trấn trốn ra được. Vốn định đến đất Thục nhờ cậy thân thích, nhưng không ngờ..." Tô Trường An thở dài một cái, có hơi bất đắc dĩ liếc mắt nhìn về phía cửa thành.
Ông chủ tiệm trà thấy vậy lập tức ngầm hiểu được ý của Tô Trường An.
Gã cũng thở dài theo một cái, "Đúng vậy, nếu ngươi là Man tộc vào quan, vậy phải làm thế nào a?"
"Đất Thục này cũng vậy, cuộc sống không được tốt, nếu không phải khai chiến với Triều đình, cuộc sống của đám dân thường chúng ta đúng là càng ngày càng khó khăn a."
Tô Trường An thấy thời cơ chín muồi, hắn đổi một bộ dáng nghiêm túc, lên tiếng hỏi.
"Không dối gạt đại ca, ta giờ đây đưa mắt chẳng quen, chỉ mong đi đất Thục nhờ cậy thân thích, nhưng nhìn dọc đường này đều bị quân đội phong tỏa, không biết phải làm sao, xin nhờ đại ca chỉ giáo một ít."