Cuối cùng, Hạ Hầu Túc Ngọc vẫn quyết định đuổi theo.
Tô Trường An không muốn cùng người này đồng hành. Tới lúc này, giữa hắn và nàng còn có chút sự tình chưa giải quyết. Tô Trường An là người rất đơn giản. Người nào đối tốt với hắn, hắn sẽ ghi khắc sâu vào tâm khảm, coi như người một nhà. Đối với người của mình, hắn không dễ dàng tha thứ, bao dung, càng không muốn phải chịu đựng oán khí trong lòng.
Lý do thứ hai, chuyến đi này quá nguy hiểm. Trong lòng hắn không muốn thừa nhận điều này, nhưng sự thực là hắn không muốn để cho Hạ Hầu Túc Ngọc phải mạo hiểm như vậy.
Cho nên, hắn mắt lạnh mà nói ra mấy lời cự tuyệt.
“Ta cũng là đồ đệ của Thiên Lam Viện. Mặc kệ ngươi nghĩ thế nào, Ngọc Hành đại nhân tự mình thu nhận ta làm môn đệ, cũng chưa từng nói muốn đuổi ta ra khỏi cửa. Bách Viện Yến này ta đương nhiên có tư cách tham gia.” Hạ Hầu Túc Ngọc cũng biết rõ tính cách của Tô Trường An, biết hắn là người nặng nghĩa sư đồ nên mới nhắc tới cái tên Ngọc Hành đầy sức nặng này.
Kết quả đúng như nàng dự liệu. Hai hàng lông mày Tô Trường An có nhíu lại một chút nhưng không nói gì, coi như đồng ý với lần hành động này.
Ba người trầm mặc, cùng nhau rời đi. Sau một khắc đồng hồ thì tới Kinh Luân Viện, nơi tổ chức Bách Viện Yến.
Nói đến Kinh Luân Viện, giữa một rừng mấy trăm học viện ở Trường An này thì nó cũng được coi là một viện nổi bật.
Kinh Luân Viện bài danh thứ chín. Viện trưởng của bọn họ là Ân Lê Sinh tuổi đã gần bảy mươi, là đại sư kiếm đạo nổi danh ở Đại Ngụy, cũng là một trong gần trăm đại năng Vấn Đạo Cảnh có khả năng trở thành Tinh Vẫn tông sư nhất.
Nói ra thật kỳ lạ. Một học viện phát triển không ngừng như vậy lại có vẻ hoàn toàn khác với đa số học viện ở thành Trường An, nhìn qua thì có vẻ giống với Thiên Lam viện đã có chút tan hoang, chỉ là phong cách có nhiều hơn một chút cổ kính, nội liễm.
Người canh cổng không phải hạ nhân làm vườn mà là hai người tùy tùng mặc áo trắng, cầm thanh phong kiếm trong tay.
Lúc Tô Trường An đưa thiếp mời lên, tưởng có thể đi qua luôn. Ai ngờ, hai người tùy tùng lại nhìn Tô Trường An bằng ánh mắt có chút cổ quái. Bọn họ liếc nhau, cân nhắc một hồi, sau nửa ngày mới để mấy người đi qua.
Sau khi tiến vào Kinh Luân Viện, Cổ Tiễn Quân nhíu mày bước tới, giọng trầm thấp. “Trường An, ta thấy có điều gì đó không đúng. Xem ra, hai tên tùy tùng kia cảm thấy rất bất ngờ khi chúng ta xuất hiện.”
“Phải.” Tô Trường An gật đầu nhẹ. Hắn cũng cảm thấy có điều khác thường. Theo lý, bọn hắn mang thiếp mời đến, nghĩa là bọn hắn được mời. Đối phương muốn tính kế bọn hắn càng dễ, đỡ phải tốn công tốn sức. Cớ sao biểu hiện của đám thủ vệ khi nhìn thấy bọn hắn lại như gặp quỷ vậy.
Hạ Hầu Túc Ngọc đứng phía sau hai người, lúc này cũng lên tiếng. “Người đưa thiếp mời cho các ngươi rốt cuộc là người phương nào?”
“Là một vị nam tử.” Cổ Tiễn Quân nhớ lại. “Người đó tự xưng là hạ nhân ở Kinh Luân Viện.”
Hạ Hầu Túc Ngọc biến sắc. Nàng ngẩng đầu nói. “Ở Kinh Luân Viện không có hạ nhân.”
Cổ Tiễn Quân và Tô Trường An nghe vậy thì đều sững người lại. Còn chưa hiểu lời ấy của Hạ Hầu Túc Ngọc có ý gì, thì đã nghe nàng nói tiếp.
“Kinh Luân Viện từ trước tới nay rất chú ý tới việc tu thân dưỡng tính. Bất luận đệ tử có bối phận cao thấp thế nào, quần áo ăn mặc đều xét theo năng lực, tu vi. Ngươi nhìn xem, từ trên xuống xưới ở Kinh Luân Viện này có người nào ăn mặc như hạ nhân bình thường không?”
Lúc này, Tô Trường An và Cổ Tiễn Quân mới bừng tỉnh. Bọn hắn đưa mắt nhìn khắp học viện. Trừ những đệ tử tới từ các học viện khác, những người còn lại đều là đệ tử của Kinh Luân Viện, ăn mặc như thiếu niên thiếu nữ. Đúng như lời Hạ Hầu Túc Ngọc vừa bảo, không nhìn thấy một ai ăn mặc như tôi tớ, hạ nhân.
“Ý ngươi là, có người giả mạo Kinh Luân Viện đưa thiếp mời cho chúng ta?” Cổ Tiễn Quân nhíu mày, nhìn Hạ Hầu Túc Ngọc hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Chính xác là như thế.” Hạ Hầu Túc Ngọc gật đầu, trên mặt lộ ra nét chần chừ. Nàng liếc mắt nhìn Tô Trường An rồi cắn răng nói tiếp. “Xưa nay, Kinh Luân Viện và Quan Tinh Đài Thái Bạch chân nhân vốn có giao tình tốt. Vì vậy, khi nghe thấy cái Bách Yến Viện này, ta…” Nói tới đây, nàng dừng lại, ngập ngừng nhìn Tô Trường An rồi mới nói.
“Ta sợ trong đó sẽ có một ít tay chân của Bát Hoang Viện nên nhờ hoàng đệ bỏ qua thiếp mời của Kinh Luân Viện tới Thiên Lam Viện. Vốn tưởng làm vậy có thể giúp đỡ cho Trường An… Cứ tưởng lần này Thiên Lam Viện sẽ thoát được, ai ngờ có người động tay động chân, cố tình đưa thiếp mời tới.”
Nghe thấy vậy, trong lòng Tô Trường không khỏi dâng lên một ít bực bội.
Tất nhiên hắn biết, lần này Hạ Hầu Túc Ngọc làm vậy là có ý tốt, nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy như được thương hại. Đáng sợ hơn là nếu thật sự để cho Hạ Hầu Túc Ngọc ngăn thiếp mời đưa tới, Mục Quy Vân kia không phải sẽ một mình đối mặt với Đỗ Hồng Trường đã chết rồi lại phục sinh kia hay sao?
Nghĩ tới đó, hắn không khỏi hừ lạnh một tiếng, quay đầu tiến về đại sảnh tổ chức Bách Viện Yến.
Cổ Tiên Quân nghe xong cũng thấy có chút bất đắc dĩ. Nàng nhìn Hạ Hầu Túc Ngọc, vì biểu hiện của Tô Trường An mà xanh xám mặt mày, nhịn không được mới nói. “Túc Ngọc, lần này, suýt chút nữa người đã mang họa tới cho Tô Trường An, biến hắn thành người bất nghĩa đấy.”
Hạ Hầu Túc Ngọc không thể biết chân tướng sự việc, chỉ cảm thấy ủy khuất vô cùng. Nàng tuy lừa Tô Trường An, có ý lợi dụng hắn nhưng nàng sinh ra trong nhà vương giả, nhiều khi thân bất do kỷ, không thể tự làm theo ý mình. Nàng vẫn luôn muốn bù đắp cho những sai lầm của mình, cũng vì thế mà không tiếc trở mặt với Ngũ Ca.
Tiếc là, chẳng những Tô Trường An không để ý tới cái giá nàng phải trả, hắn còn làm ra bộ mặt lạnh lùng với nàng. Từ nhỏ nàng đã sống an nhàn sung sướng, không quen bị đối xử như vậy.
Nghĩ một lát, nàng cắn răng, giậm chân hướng về sau lưng Tô Trường An đang bước đi mà hô lớn. “Là ta không đúng! Tất cả đều là do ta không đúng! Ta không làm phiền ngươi nữa, cũng không cần ngươi phải để ý tới.”
Nói xong, nàng vội đưa hai bàn tay lên bưng lấy mặt, quay người chạy thẳng ra ngoài Kinh Luân Viện.
Cỏ Tiễn Quân nhìn thân ảnh Hạ Hầu Túc Ngọc đang dần biến mất ở xa, đáy lòng than thở, rốt cuộc vẫn phải xoay người đi theo Tô Trường An.
“Đi rồi?” Tô Trường An trầm giọng hỏi, ánh mắt lạnh lùng.
“Phải.” Cổ Tiễn Quân đáp.
“Vậy thì tốt rồi.” Tô Trường An nói tiếp, giọng nói trở nên thanh thản, nhẹ nhõm hơn.
“Là ngươi cố tình khiến nàng rời đi phải không?” Cổ Tiễn Quân đi sát cạnh Tô Trường An. Lúc nói câu này, cằm nàng hơi nâng lên, ánh sáng từ những ngọn đèn dầu ở Kinh Luân Viện chiếu xuống nụ cười hiện ra trên khóe môi nàng.
Tô Trường An hơi sững lại, quay đầu nhìn. Hắn chỉ cảm thấy Cổ Tiễn Quân có cái cổ cùng khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, rạng ngời. Hắn hỏi với vẻ nghi hoặc. “Sao ngươi biết?”
Cổ Tiễn Quân đã nghiêng đầu đi, lúng liếng đôi mắt, sau đó nhìn thẳng vào hắn, đáp.
“Bởi vì ta là người hiểu Tô công tử.” Âm thanh nhẹ nhàng của nàng vang lên bên tai Tô Trường An.
Khuôn mặt Tô Trường An hơi ngẩn ra, sau nửa ngày mới khôi phục lại như cũ, cười khổ nói. “Kỳ thật, nếu có thể, ta cũng không muốn ngươi lại ở cùng ta…”, nhưng còn chưa nói hết câu, một ngón tay như ngọc đã đặt trên miệng hắn ngăn lại.
Khóe miệng Cổ Tiễn Quân hé cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền xinh xắn.
“Ta thích ngươi. Ngươi đi tới đâu ta sẽ theo tới đó.”
“Ta hiểu ngươi rồi, ngươi cũng đừng nghĩ bỏ ta lại.”
Từ trên trời, tuyết bỗng rơi…
Không hiểu sao Tô Trường An lại nhớ tới tuyết ở Bắc Địa.
Một đằng rét lạnh, một đằng lại cực nóng, giống như một bình Thiêu Đao Tử nóng hổi, lại giống như nữ hài đến từ Bắc Địa ở trước mắt hắn đây.