Ngoài Thiên Lam Viện xác chết chất đầy, máu chảy thành sông.
Tô Trường An cắm trường đao, nửa quỳ lên bậc thang trước cửa sân của Thiên Lam.
Ba người Cổ Tiễn Quân vừa lui lại, vẫn chưa phát giác đã đến trước người Tô Trường An. Trên thân bọn họ đều có vết thương lớn nhỏ, tinh thần uể oải. Mấy trăm tu sĩ còn lại dường như nhìn ra bọn hắn đã mất đi năng lực tái chiến, bắt đùng trùng kích lần nữa.
Từ lúc tấm màn bắt đầu chiến đấu của bốn người Từ Nhượng với hai vị cường giả Vấn Đạo Cảnh từ từ buông xuống, thương thế trên thân thể bọn hắn càng lúc càng nặng. Từ giờ phút chiến đấu độc lập với Liêm Bán Thành, áo dài màu trắng của Từ Nhượng đã sớm rách nát không chịu nổi. Máu tươi theo những vết cắt không ngừng chảy xuống. Toàn thân y đẫm máu, mái tóc tán loạn nhìn qua chật vật không tả nổi.
Sơn Lực Hành nhếch môi cười một cái.
Bọn họ biết rõ thắng lợi cuối cùng của trận ác chiến này thuộc về bọn họ rồi.
Thần Binh trên tay Tô Trường An, truyền thừa của Thiên Lam Viện, bọn họ đều muốn.
Chỉ nghĩ như vậy thôi trong lòng mỗi người đều sinh ra một cảm giác vui mừng cuồng nhiệt.
Vì thế, Sơn Lực Hành tiến công càng lúc càng mạnh mẽ. Lúc này, vốn Cổ Tiễn Quân đã bị nội thương và Hạ Hầu Túc Ngọc tu vi yếu kém rốt cuộc cũng vô lực chống đỡ thêm rồi. Theo sau một tiếng kêu đau đớn, cả hai cơ thể đều nhanh chóng lùi lại phía sau ngã xuống trước người Tô Trường An.
Ân Thiên Thương nhìn ra tình thế nguy cấp, nội tâm gã phát lạnh, không thể không mở ra lĩnh vực của bản thân lần nữa. Sau đó đại kiếm trong tay gã quét qua, bức đám người đang muốn vọt vào Thiên Lam Viện phải lui lại. Nhưng gã vốn đã tiêu hao quá độ, lúc này đây lại cưỡng ép xuất ra linh lực càng làm thương thế của gã thêm nặng, rốt cuộc phun ra một ngụm máu tươi.
Mà mơ hồ vào lúc đó, chiêu thức của Liêm Bán Thành và Sơn Lực Hành càng trở nên mãnh liệt hơn. Làm cho bốn người vốn đã thế suy sức yếu, sau mấy hơi thở cố gắng ngăn cản rốt cuộc cũng nhao nhao kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể vội lùi lại phía sau.
- Giặc đều bại rồi, bọn ngươi theo ta vào Thiên Lam Viện truy tìm kẻ gian và bằng chứng.
Sơn Lực Hành quát nhẹ một tiếng, liền muốn dẫn mọi người đánh vào Thiên Lam.
Sắc mặt ai nấy đều vui vẻ, ngay tại lúc này trong con ngươi của Liêm Bán Thành như dấy lên một vòng ánh sáng cuồng nhiệt.
Bọn họ đều biết, truy tìm vật chứng là giả, chia cắt Thiên Lam mới là thật.
Lúc này Liêm Bán Thành bước lên trước, đưa tay nắm chặt trong hư không ở phía có Tô Trường An. Thân thể hắn bắt đầu lay động, mỗi chuỗi hấp lực xuất hiện. Cửu Nạn trong tay và Thập Phương trên lưng ngay lúc này đều không tự chủ mà bay về phía Liêm Bán Thành.
- Hai vật này đều là vật truyền thừa của Thiên Lam Viện, Bát Hoang ta và Thiên Lam xưa nay giao hảo, không đành lòng nhìn vật này rơi vào tay yêu tà. Liêm mỗ cả gan thay thánh nhân Ngọc Hành bảo quản vật này.
Liêm Bán Thành cười ha hả, nói với Sơn Lực Hành ở bên cạnh.
Trong lòng Sơn Lực Hành cười lạnh, thầm nói lão Liêm kia thật vô liêm sĩ. Đã là kỹ nữ nhưng hết lần này đến lần khác còn muốn lập đền thờ. Nhưng việc này chính là ước định của Tư Mã Hủ và Bát Hoang Viện, tuy rằng đáy lòng lão thèm thuồng thần kiếm và bảo đao nhưng tuyệt đối cũng không dám trái ý Tư Mã Hủ. Vậy nên biểu cảm của lão ngay một khắc này trở nên trang trọng, chắp tay giọng điệu đầy sự kính nể:
- Liêm lão viện trưởng rất rõ đại nghĩa, Sơn mỗ bội phục!
- Ha ha! Quá lời! Quá lời!
Liêm Bán Thành nét mặt đầy nét tươi cười đáp trả. Tâm nguyện hai đời của Bát Hoang Viện cuối cùng được thực hiện trong tay y, nội tâm y tự nhiên cao hứng không thôi.
Vì thế, linh lực trong cơ thể y càng tuôn ra mãnh liệt hơn. Mà Tô Trường An lúc này cũng cảm nhận được chuỗi hấp lực kia mạnh thêm vài phần.
Nhưng tay hắn vẫn nắm chặt bảo đao, che chắn hộp kiếm trên lưng.
Đây là vật mà Mạc Thính Vũ và Ngọc Hành để lại cho hắn, những thứ này không đơn giản chỉ là bảo vật của Thiên Lam Viện. Bọn họ chết, lưu lại cho đời sau liền là toàn bộ của bọn họ trên thế giới này. Tô Trường An mang theo chúng cũng cảm giác như bọn họ chưa từng rời đi.
Vì vậy hắn không muốn buông tay.
Hắn cũng bất chấp cả thương thế trên cơ thể, cắn răng một cái lần nữa vận chuyển linh lực trong cơ thể, giống như muốn chống lại hấp lực phát ra từ tay Liêm Bán Thành.
Nhưng vì thế mà vết thương của hắn càng thêm nghiêm trọng, lần nữa phun ra máu tương nhưng hắn vẫn cưỡng chế, muốn nuốt hết giọt máu tươi đang tràn ra nơi cổ họng.
Hai con ngươi của hắn nhìn chằm chằm vào Liêm Bán Thành, ánh mắt kia giống như muốn lột da gọt thịt đối phương vậy.
Liêm Bán Thành hiển nhiên không thèm chú ý đến điểm này. Đáy lòng gã chỉ âm thầm kinh ngạc. Gã đã dùng đến ba phần lực đạo thế nhưng cũng không cách nào đoạt được hai thanh Thần Khí trong tay Tô Trường An. Nội tâm gã không khỏi thấy tức giận. Gã nhướn mày, sát khí lộ rõ trên gương mặt, lực đạo trong tay lại tăng thêm mấy phần.
Sức lực này đột nhiên tăng lên gấp đôi làm cho Tô Trường An vốn đã khó để chèo chống nay hoàn toàn vô lực ngăn cản. Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể quỳ rạp trên mặt đất, Cửu Nạn và Thập Phương liền hóa thành một đạo ánh sáng bay về tay Liêm Bán Thành.
Một khắc kia thân thể Tô Trường An khụy xuống, hắn theo bản năng muốn đứng dậy đuổi theo hướng mà đao kiếm bay đi. Nhưng hắn vừa dùng sức thân thể lại nhẹ bỗng, lần nữa ngã nhào trên đất.
Thương thế của hắn quá nặng, vốn linh vực bị Liêm Bán Thành phá vỡ tâm thần bị trọng thương. Lại hao hết linh lực một mình chống lại mười tám vị cường giả. Tiếp theo hắn càng không tiếc tính mạng mình, vận chuyển phần linh lực còn lại bảo vệ tâm mạch chống lại Liêm Bán Thành.
Hiện tại, tâm mạch hắn toàn bộ đều tổn hại, linh lực khô kiệt. Ngã quỵ không hôn mê đã không dễ dàng gì còn đâu thừa sức lực mà đuổi theo đoạt hai thanh Thần Binh kia quay về.
Mà bốn người kia tự nhiên cũng hiểu rõ hai thanh Thần Binh kia rất quan trọng. Tất cả nhao nhao muốn đứng lên, nhưng cũng tương tự vì thương thế quá nặng khó có thể triệu tập lên linh lực quanh thân.
Khóe miệng Liêm Bán Thành càng khoét sâu hơn, gã nhìn hai thanh Thần Binh càng lúc càng gần, tâm tình gã lúc này không khỏi có chút kích động.
Nhưng ngay lúc gã sắp chạm vào hai thanh Thần Binh kia, một giọng nói hào hùng lại gầm lên.
- Nghịch tặc Liêm Bán Thành, Sơn Lực Hành một lòng cấu kết yêu tà, che giấu Thánh Hoàng, giết hại trung lương. Tội ác tày trời còn không khoanh tay chịu trói!
Trong lòng mọi người đều giật nảy, quay người nhìn lại chỉ tháy một người đàn ông dẫn theo mấy người nữa. Phía sau có gần một nghìn giáp sĩ tinh nhuệ ngay lúc này đang đi đến trước mặt bọn họ.
Người đàn ông cầm đầu kia mày kiếm mắt sáng, lông mi nhíu chặt. Mấy dáng người phía sau y biểu cảm đều nghiêm túc, khí tức cô đọng.
- Ngũ hoàng tử!
Sơn Lực Hành và Bán Liêm Thành đều chấn kinh, liếc nhìn nhau hiển nhiên đều không hiểu tại sao Ngũ Hoàng tử Hạ Hầu Hiên bị nhốt trong Đông Cung giờ này lại bỗng nhiên xuất hiện.
Mà biểu cảm của Tô Trường An lúc thấy vị kia xuất hiện cũng trở nên nhẹ nhõm hơn mấy phần. Hắn tặng cho Mục Quy Vân phía sau lưng Ngũ Hoàng Tử một ánh mắt đầy cảm kích, sau đó người kia tức thì trừng lớn mắt với hắn, tựa hồ nói mọi chuyện hết thảy đều thuận lời.
- Thánh dụ của phụ hoàng ở đây!
Hạ Hầu Hiên thấy đám người Sơn Lực Hành vẫn còn nghi hoặc thì nội tâm phát lạnh, giơ cao vật trong tay.
Những giáp sĩ mà Sơn Lực Hành và Liêm Bán Thành dẫn theo thấy vậy sắc mặt lập tức xám như tro, sự may mắn ở đáy lòng ngay một khắc kia đều tan biến, nhao nhao bỏ vũ khí ôm đầu quỳ xuống đất.
Thánh Hoàng nghiêm khắc thống trị hơn trăm năm, uy danh kia không phải những sĩ tốt đệ tử bình thường này có can đảm khiêu khích.
Nhưng Sơn Lực Hành và Liêm Bán Thành ngay lúc này lại liếc nhau lần nữa, bọn họ biết rõ Ngũ Hoàng tử mang theo thánh dụ đến có nghĩa là kế hoạch của Tư Mã Hủ đã bị nhìn thấu rồi. Mà bọn họ lại là đồng đảng, mưu nghịch tội lớn tự nhiên không tránh được cái chết.
Vậy nên rất nhanh cả hai âm thầm hạ quyết đoán.
Cơ thể bọn họ lóe lên lần lượt hóa thành hai luồng sáng, cứ như vậy trước mắt bao nhiêu người bỏ chạy về phía xa.