Đây đúng là một tin tức xấu, lông mày của Tô Trường An và Mục Quy Vân đều nhíu lại.
Cái gọi không có lửa làm sao có khói, thời điểm này tin tức như vậy được truyền ra nghĩ đến tuyệt đối có người ở phía sau âm thầm thúc đẩy.
Đến tột cùng là ai ở phía sau thúc đẩy cũng không quan trọng, quan trọng là... Loại lời đồn thế này thì một truyền mười, mười truyền trăm, đến cuối cùng ba người thành hổ, miệng người chảy vàng. Lại thêm Thái tử một tay quyền thế che trời ở Đại Ngụy, nghĩ đến cũng quá dễ dàng.
Lúc này Tô Trường An mới ý thức được, bản thân muốn tiếp tục ở thành Trường An cũng không thể giả dạng làm cừu non là được.
Bởi vì có câu là thất phu vô tội, mang ngọc mắc tội. (người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội)
Vô luận cừu non nhu thuận cỡ nào nhưng chỉ cần nó đủ béo tốt, những sài lang với bụng đói kêu vang vĩnh viễn xông về phía nó.
- Trường An, ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ?
Sắc mặt Mục Quy Vân lo lắng nhìn về phía Tô Trường An.
- Còn có thể như thế nào? Binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn.
Lông mày Tô Trường An trầm xuống, lạnh giọng nói ra.
Lại trôi qua hai ngày, cửa sân Thiên Lam Viện tu bổ được bảy tám phần rồi. Mặc dù không thể so được với bộ dáng ban đầu nhưng dầu gì cũng có thể che nắng che mưa.
Cổ Tiễn Quân trả tiền công cho đám thợ thủ công, bọn họ sau khi nhận được tiền liền vội vã rời đi không dám quay đầu lại.
Dường như trong Thiên Lam Viện đang ẩn núp thứ gì đó như hồng hoang mãnh thú nên bọn họ dù thêm một khắc cũng không muốn ngốc ở chỗ này.
Cổ Tiễn Quân nhìn đám công tượng rời đi không khỏi thở dài một hơi.
Hai ngày nay lời đồn về Tô Trường An càng ngày càng rộng, càng truyền càng tà dị.
Có người nói Tô Trường An giống Thánh nữ Yêu tộc Huỳnh Hoặc năm đó ngụy trang vào thành, lẩn vào Thiên Lam Viện để mưu hại Ngọc Hành.
Cũng có người nói Tô Trường An cùng Mạc Thính Vũ năm đó bị Yêu tộc đầu độc, dẫn sói vào nhà hại chết Ngọc Hành.
Thậm chí đến mức đoán nhớ năm đó một trận chiến tại Bắc địa, Mạc Thính Vũ căn bản không có giết chết Ngô Đồng, bởi vì thực lực Địa Linh cảnh trảm mệnh tinh Tinh Vẫn là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Ngô Đồng kỳ thật còn sống, hơn nữa còn đầu độc một vị tiểu tử ở biên giới Bắc địa đi vào Trường An, ngụy trang thành truyền nhân của Mạc Thính Vũ, giết Ngọc Hành đại nhân.
Câu chuyện này thật ra là chân thật nhất với sự thật, dù sao Ngô Đồng cũng còn sống. Nhưng đồng thời cũng là câu chuyện không đứng vững nhất vì chuyện Ngô Đồng chết đã được Thái Bạch Chân Nhân của Quan Tinh Đài chứng minh là đúng, dựa vào thân phận của ông ấy tất nhiên sẽ không nhìn lầm cũng không có lý do gì để nói dối.
Có thể tìm được dân chúng bình thường nào hiểu được nhiều như vậy?
Bọn họ chỉ biết là Ngọc Hành chết rồi, tất cả mọi người đều nói Tô Trường An hại chết ông ấy. Như vậy Tô Trường An tất nhiên là hung thủ.
Vì điều này dân chúng bất mãn đối với Tô Trường An đã đến cực hạn.
Thậm chí cò người đã âm thầm thúc đẩy trong dân gian kêu gào triều đình truy bắt Tô Trường An.
"Hài!"Cổ Tiễn Quân nghĩ tới đây không khỏi thở dài một hơi.
Có cái gọi là giết người tru tâm, thủ đoạn những người kia sử dụng so với tưởng tượng của Cổ Tiễn Quân còn muốn ti tiện và không tưởng tượng nổi.
Nàng quay đầu nhìn về phía Tàng Thư Phủ trong nội viện.
Tô Trường An đã ở trong đó hơn hai ngày, ai cũng không biết hắn ở trong đó đến tột cùng là làm cái gì. Nhưng hiện tại người trong thành Trường An bất mãn đối với hắn càng ngày càng nhiều, Cổ Tiễn Quân tin rằng chỉ mấy ngày nữa sẽ có người ra tay.
Những điều này có lẽ chỉ là bước đầu tiên của đám sài lang kia, chiêu số đằng sau chỉ sợ sẽ càng ác độc hơn.
Vì vậy nỗi lo lắng trong lòng Cổ Tiễn Quân càng ngày càng nặng, Cổ gia mặc dù là một trong năm Vương của triều đình lại tay nắm trọng binh, nhưng dù sao cũng ở Bắc địa, huống chi gia gia mình lại không muốn nhúng vào hoàng quyền chi tranh. Cho nên nàng gần như không thể giúp được gì.
Nàng cứ như vậy nhìn Tàng Thư Phủ thật lâu sau đó thu hồi ánh mắt của mình. Mà đang lúc nàng muốn quay về chỗ ở thì cửa sân vang lên tiếng đập cửa.
Cổ Tiễn Quân nhướng mày, giờ đây Thiên Lam Viện đang ở nơi đầu sóng ngọn gió. Người nào ngay lúc này còn muốn đến đây?
Cổ Tiễn Quân mang theo nghi hoặc như vậy đi tới mở cửa sân.
Một nam tử cao gầy tai nhọn hàm khỉ đang đứng đó ôm thân mình, bởi vì gió lạnh chợt nổi lên nên có chút run rẩy, trên mặt mang nét u sầu. Nhưng lúc thấy có người mở cửa thì sương mù trên mặt y tan hết, tràn đầy ton hót nịnh nọt.
"Vị này là Tô công..." Người đàn ông nói ra được một nửa thì ngưng lại, bởi vì đứng trước mặt y là một cô gái xinh đẹp. Y không khỏi sững sờ, Quách Tam gia nhắc tới cũng là người lão luyện tung hoành thanh lâu, nhưng cô gái xinh đẹp đến mức này thì y chưa từng thấy qua.
"Ngươi tìm Tô Trường An?" Nàng kia liếc y một cái, hàn ý trên mặt so với gió tuyết ngoài trời còn muốn lạnh hơn.
Lời nói tính toán trong lòng của Quách Tam trong nháy mắt đều tán đi, y vốn là một tên côn đồ đầu đường xó chợ, không tu võ đạo, không học nho văn. Có thể từ trong ngư long hỗn tạp ở thành Trường An được vị trí như bây giờ hoàn toàn là dựa vào nhãn quan của bản thân. Người nào có thể trêu, người nào không thể y liếc một cái là có thể phân biệt được.
Người con gái trước mắt này quả thật xinh đẹp, nhưng giọng điệu nói chuyện, thần sắc, thậm chí cỗ tư thái lúc đang đứng, nhìn qua không phú tức quý. Lại nghe một ít tin đồn về Thiên Lam Viện, y đại khái có thể đoán được thân phận của cô gái này.
Này thịt lừa tuy ngon, cần có răng miệng tốt thử; hoa hồng thì thơm, cần có gan đi hái. Đây là nguyên tắc làm việc trước sau như một của y, cũng là căn bản để y sống yên ổn trong thành Trường An.
Sau khi nghĩ thông suốt những điều này, y vội vàng cúi cúi đầu: "Vâng! Tiểu nhân đúng là đến tìm Tô công tử!"
"Ngươi có chuyện gì? Tô công tử hiện tại không tiện tiếp khách. Có chuyện gì nói với ta là được." Cổ Tiễn Quân nhíu mày, vẻ mặt nghi ngờ nhìn y.
Quách Tam nghe vậy mặt liền lộ vẻ sầu khổ. Y có chút khó xử nói:"Việc này không dễ làm rồi, thứ này cần phải giao trước mặt Tô công tử!" Nói xong y vươn tay móc móc trong ngực, sau đó cẩn thận từng li từng tí nhìn Cổ Tiễn Quân. Dường như sợ Cổ Tiễn Quân không hiểu y muốn đem đồ vật này giao tận tay cho Tô Trường An.
Cổ Tiễn Quân cực kỳ thông mình tất nhiên nhìn một cái là biết y đang diễn trò, nàng nhướng mày, linh lực trên tay rung động thu lấy đồ vật trên tay gã đàn ông.
Cổ Tiễn Quân cầm vật kia nhìn nhìn, mày nhíu lại càng chặt.
Vật kia chính là một cái thiếp mời.
"Chủ nhân của ngươi là ai?" Mặt mũi Cổ Tiễn Quân tràn đầy sương lạnh nhìn Quách Tam gia, linh lực quanh thân nàng đẩy ra, chỉ cần y một câu nói dối nàng liền kết liễu cái mạng nhỏ của y.
Trong lòng Quách Tam gia hồi hộp, không nghĩ cô gái này đẹp như tiên nhưng sát khí nặng như vậy. Nhưng người con gái kia với thân phận như vậy, nếu thực sự giết y chỉ sợ không tìm được người trong thành Trường An tới nhặt xác.
Y tất nhiên cũng không dám giấu diếm, vội vàng cúi đầu nói: "Tiểu nhân chính là hạ nhân của Kinh Luân Viện. Đến đây mời Tô công tử đi Bách Viện Yến mỗi năm một lần." Mồ hôi lạnh trên trán y lúc này cũng thi nhau chảy xuống.
Khí thế trên người Cổ Tiễn Quân phát ra đối với một người bình thường không tu vi như y quả thật quá mức lăng liệt.
"Kinh Luân Viện?" Cổ Tiễn Quân cân nhắc thiếp mời trong tay, trầm tư một chút sau đó nói ra, "Ngươi lui đi, thứ này ta sẽ chuyển giao cho Tô Trường An."
"Vâng! Tiểu nhân lập tức cáo lui." Quách Tam như được đại xá xoa xoa mồ hôi trên trán, xoay người đi nhanh về phía xa, sợ hãi không dám ở gần cô gái như sát tinh kia thêm một khắc nào nữa.
Nhưng Cổ Tiễn Quân đối với việc này cũng không thèm để ý.
Nàng chỉ âm thầm nghĩ đến.
Kinh Luân Viện là học viện xếp thứ bảy trong thành Trường An, cũng giống như Thiên Lam Viện những năm gần đây không xuất hiện, luận thực lực kém hơn Bát Hoang, Lưu Quang, Côn Ngô các học viện một bậc. Chẳng lẽ bọn họ vậy mà muốn nhúng tay sự tình của Thiên Lam Viện.
Nghĩ đến đây lông mày của Cổ Tiễn Quân nhíu lại càng chặt, xem ra tình cảnh của Thiên Lam Viện so với tưởng tượng của nàng còn muốn tồi tệ hơn mấy phần.