Không, phải nói là bầu trời hoàn toàn bị che khuất.
Mà thứ che kín bầu trời đó chính là Vực của Tô Trường An.
Vực là một thứ rất huyền diệu, đồng thời cũng ẩn chứa một lực lượng đáng sợ.
Nó là dó Ý đủ nhiều, cũng đủ mạnh mẽ ngưng tụ mà thành, Ý cơ hồ đã đạt tới trình độ cao nhất.
Xa hơn một bước nữa là đạo.
Đắc đạo, chính là Tinh Vẫn.
Nhưng cái này đối với Tô Trường An vẫn còn quá xa xôi.
Vực với Đạo chỉ cách nhau một bước, nhưng xa tận chân trời.
Trở lại chuyện chính.
Khi Vực của Tô Trường An hoàn toàn bao phủ đám người, sắc trời tối sầm lại.
Ba người Âm Sơn Trọc tu vi cao cường, mặc dù trong lòng kinh hãi, nhưng vẫn nhanh chóng trấn định lại, âm trầm cảnh giác nhìn Tô Trường An.
Những những hộ vệ và học sinh phía sau bọn họ lại không có tâm lý vững vàng như vậy, cũng không có thực lực cao như vậy. Một vài tiếng xì xào bất an mãnh liệt nổi lên.
"Mọi người bình tĩnh, không nên hoảng loạn, tiểu tử này cùng lắm chỉ là Địa Linh Cảnh, chắc chắn không phải đối thủ của bọn ta!" Chương Tử Vụ dẫu sao cũng là Đình Úy của Đại Ngụy, nhìn một cái liền khám phá ra chân tướng Tô Trường An. Cứ cho hắn thiên tư trác tuyệt, chiến lực siêu quần, nhưng y tuyệt đối không tin, bằng sức một mình hắn có thể chống lại ba vị Hồn Thủ Cảnh, huống chi sau lưng bọn họ còn có mấy trăm học sinh Phồn Thần Cảnh cùng hộ vệ.
Nhân lực nhiều đến mấy cũng chỉ có hạn. Chỉ cần có thể lợi dụng tốt nhóm học sinh trong tay làm tiêu hao thực lực của Tô Trường An, đến lúc đó, hắn cùng lắm là nỏ mạnh hết đà, mặc cho ba người xẻ thịt. Huống chi, Chương Tử Vụ lại nghĩ, Tô Trường An mặc dù trên người sát ý nồng đậm, nhưng y hiểu tính cách hắn, hắn nhất định không thể hạ sát thủ với nhiều học sinh như vậy được.
Nghĩ vậy, y liền quát to một tiếng: "Chư vị hãy cùng ta tiến lên giết chết yêu nghiệt này, ta nhất định sẽ bẩm báo với Thánh thượng, đến lúc đó quan phong Tam phẩm, tước vị tới Bá Hầu!"
(ngày xưa có 5 bậc tước vị theo thứ tự là: Công, Hầu, Bá, Tử, Nam. Nam tước là thấp nhất)
Nhũng học sinh này tới đây hôm nay, đương nhiên ai cũng có lòng tham với tài phú kếch sù của Thiên Lam Viện.
Mặc dù đáy lòng bọn họ có chút khiếp đảm với Tô Trường An khí thế bừng bừng đang đứng trước sân. Nhưng sau khi nghe Chương Tử Vụ nói như vậy, lại nghĩ đến Tô Trường An dù có mạnh hơn nữa cũng chỉ là Địa Linh mà thôi. Chẳng lẽ có ba vị cao thủ Hồn Thủ Cảnh bao vây hắn còn có thể làm gì hay sao? Do vậy lý trí trong lòng dần dần bị lòng tham xâm chiếm.
Từng người một nhao nhao muốn đấu, Tô Trường An nhìn thấy tất cả, trong ánh mắt cũng dần dần phủ lên một tầng huyết sắc.
Âm Sơn Trọc cùng Mã An Yến lúc này mặt hơi biến sắc, bọn họ quay ra nhìn nhau, biết những học sinh này tuyệt đối không phải đơn giản là do lòng tham chợt nổi lên như vậy. Lấy tu vi bọn họ đương nhiên hiểu rõ những lời Chương Tử Vụ nói ra vừa nãy còn kèm theo âm điệu kỳ quái, lại có linh lực phóng ra ngoài, hiển nhiên y đã sử dụng thủ đoạn mê hoặc nào đó. Như vậy mới khiến những học sinh này mất lý trí.
Mà những học sinh này đại đa số là đến từ Bát Hoang cùng Côn Ngô hai học viện lớn, tu vi không cao không thấp, không phải hạng tầm thường, nhưng cũng không thể xưng là thiên tài, có thể nói là lực lượng tầm trung trong học viện. Nếu cứ như vậy bị Chương Tử Vụ lợi dụng mà chết ở nơi này, đối với hai học viện không thể không nói đây là một sự tổn thất rất lớn.
Bởi vậy trong lòng bọn họ khó tránh khỏi sinh ra đôi chút bất mãn, nhưng nghĩ lại, nếu có thể lấy được Thần Binh của Thiên Lam viện cùng Thiên Đạo Các, cho dù có chết số học sinh kia thì có đáng gì, cho nên, hai người chỉ hơi do dự một lát rồi lặng im không nói gì, thầm chấp nhận quyết định của Chương Tử Vụ.
Biểu tình của hai người đương nhiên Chương Tử Vụ nhìn thấy, y vuốt vuốt hai hàng râu cá trê, khóe miệng nở một nụ cười, linh lực trong cơ thể phóng ra ngoài ít đến mức hầu như không thể thấy được, từng tia sáng màu đỏ bao phủ mọi người, những học sinh cùng hộ vệ kia ngay lập tức khóe mắt đỏ bừng, linh lực quanh thân điên cuồng tỏa ra ngoài.
"Lên!"
Chỉ nghe một tiếng gầm giận dữ vang lên.
Mọi người như binh lính nhận lệnh, dồn dập hóa thành từng đạo lưu quang bắn tới tấn công Tô Trường An.
Những đạo lưu quang phải đến ba bốn trăm đạo, mỗi đạo đều bao hàm một kích toàn lực của một vị tu sĩ ít nhất cũng là Phồn Thần Cảnh, thanh thế vô cùng lớn, tựa như một đàn châu chấu bay qua, che khuất cả bầu trời, cơ hồ đổ ập xuống thân hình nhỏ bé gầy gò của Tô Trường An.
Nhưng Tô Trường An có vẻ như vẫn không nghe thấy gì, không biết từ lúc nào hắn đã nhắm lại hai mắt, giống như lão tăng nhập định vậy, không hề nhúc nhích.
Thẳng đến khi những đạo lưu quang kia chỉ còn cách người hắn chừng ba tấc.
Một khắc đó, hai mắt hắn đột nhiên mở ra.
Con ngươi trong suốt, nhưng ngầm chứa Thất Tinh.
Một phương trời đất bị Vực của hắn bao phủ, chợt có vật gì đó sáng lên.
Trên bầu trời đêm sau lưng hắn, những ngôi sao sáng lóe lên.
Từng ngôi sao một.
Cho đến khi Thất Tinh hội tụ, nối thành hình dáng một cái muôi huyền diệu vô cùng.
Đó là Thiên Lam Thất Tinh!
"Ngọc Hành." Đôi môi Tô Trường An khẽ nhếch.
Hai âm tiết đơn giản, nhưng hàm chứa nguyên lý của thiên địa, giống như Thiên Âm (tiếng nói của trời cao) vang lên.
Bầu trời đêm sau lưng hắn, ngôi sao thứ năm trong Thất Tinh chợt sáng lên.
Tia sáng vô cùng chói mắt, giống như nhật nguyệt lên cao, đem Thiên Lam viện tối tăm chiếu sáng giống như ban ngày.
Rồi sau đó đạo tinh quang kia rơi xuống, Thập Phương thần kiếm trên đỉnh đầu Tô Trường An vang lên một tiếng kiếm minh, kiếm ý ngất trời như dời non lấp bể bay lên.
Thanh trường kiếm và cả chín đạo kiếm ảnh, trong khoảnh khắc đó phóng ra.
Sau đó, Thần Kiếm liền bắt đầu tung bay trong đám người.
"Ngọc Môn Quan."
"Trường Đình Noãn."
"Tế Vũ Phồn."
"Xuân Ba Cấp."
"Hiểu Phong Tàn."
"Phất Liễu Ngạn."
Dưới tình huống không có ai khống chế thi xuất sáu thức “Xuân Phong Độ”, từng chiêu kiếm ý cuồn cuộn, giống như đích thân vị Thánh Nhân kia thi triển ra vậy.
Đám người thanh thế to lớn nhưng gặp sáu thức kiếm này vẫn bị bức lui toàn bộ.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp kêu lên thán phục câu nào.
Chỉ thấy trên thân thanh trường kiếm kia hàn mang chợt lóe.
Một thanh âm uy nghiêm từ trong miệng thiếu niên kia thốt ra.
"Liên Hoa Trán!"
Thập Phương thần kiếm như nhận được lệnh, chín đạo kiếm ảnh lao ra, quang mang tán loạn khắp nơi.
Một kiếm ảnh hình hoa sen màu trắng dẫn theo một luồng sát khí ào ạt bay tới bao phủ mấy trăm học sinh.
Mọi người kinh hãi, rối rít định vận khí toàn thân ngăn cản.
Nhưng những chiêu thức bọn họ sử dụng, tiếp xúc vào hoa sen liền giống như pha lê vậy, chạm vào là vỡ nát.
Kết quả là ngay lập tức liền có vài chục học sinh bị đóa hoa sen xoay tròn một cách điên cuồng hóa thành một bãi thịt nát. Mà đóa hoa sen màu trắng kia, cũng vì vậy mà hóa thành một bông sen đỏ thắm. Ở nơi thiên địa tối tăm này tựa như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt vậy.
Cho đến lúc này bọn họ mới ý thức được đứa bé trai nhìn qua chỉ xấp xỉ tuổi bọn họ này, đến tột cùng là kẻ cường đại đến mức làm người ta sợ hãi ra sao.
"Tô công tử tha mạng!"
"Trưởng lão xin cứu ta!"
"Đình Úy mau cứu ta!"
Từng tiếng kêu rên cùng tiếng cầu xin tha thứ vang lên. Nhất thời trong Thiên Lam viện tràn ngập tiếng quỷ khóc sói tru, cảnh tượng giống như luyện ngục trần gian.
Mà sắc mặt ba người Âm Sơn Trọc cũng vô cùng khó coi, bọn họ đã sớm có dự liệu, lấy bản lĩnh của những học sinh cùng hộ vệ này, chắc chắn không thể nào đánh bại Tô Trường An.
Xúi giục bọn họ tiến lên, chỉ là để tiêu hao chiến lực Tô Trường An, cũng là để xem xét thực lực của hắn.
Nhưng bọn họ không hề nghĩ tới Tô Trường An lại cường hãn đến như thế, chỉ một chiêu liền đánh lui mấy trăm tu sĩ Phồn Thần Cảnh. Mà càng làm bọn họ không nghĩ tới là, thủ đoạn của Tô Trường An lại cay độc như vậy, có thể giết chết toàn bộ mấy trăm học sinh.
Trong lòng bọn họ đều cực kỳ tức giận, Âm Sơn Trọc lớn tiếng hét to: "Tô Trường An, ngươi chớ nên chấp mê bất ngộ rồi tạo thêm sát nghiệt nữa!"
Mặc dù lão đang nói lời chính nghĩa, nhưng lại không hề có ý tiến lên trợ giúp mọi người, bởi vì lấy nhãn lực của lão đương nhiên nhìn ra một chiêu này của Tô Trường An ẩn chứa uy thế lớn đến mức nào, cho dù là lão cũng không chắc có thể tiếp được.
Tô Trường An đối với tiếng mắng của lão làm như không nghe thấy, hắn chỉ lạnh nhạt đảo mắt nhìn mọi người một cái.
Thảm trạng của những học sinh cùng hộ vệ kia rơi vào trong mắt hắn, nhưng không làm hắn động tâm chút nào.
Rốt cuộc, hắn trầm giọng nói ra.
"Thiên Lam viện ta lấy bảo vệ muôn dân là nhiệm vụ của mình."
"Là kẻ địch với Thiên Lam, chính là kẻ địch với muôn dân."
"Nếu là vậy, các ngươi chết chưa hết tội."
"Nhưng nên nhớ rõ ta là Thủ Vọng Giả đời thứ chín."