Tô Trường An tự thì thào. Thần trí của hắn bị cỗ hấp lực đáng sợ của Bách Quỷ lôi kéo đến mức có chút mơ hồ.
"Đúng! Sức mạnh! Sức mạnh có thể hủy diệt hết thảy cũng có thể sáng tạo hết thảy!"
Thanh âm kia mang theo sự mê hoặc làm cho người ta khó có thể kháng cự.
"Ngươi là ai?" Một tia thanh minh cuối cùng còn sót lại để Tô Trường An hỏi ra.
"Ngươi không biết sao?" Thanh âm kia hỏi ngược lại.
Một khắc này thân thể Tô Trường An run lên một cái, đồng tử của hắn vốn đã tan rã giờ đây tụ lại, nét sợ hãi lan tràn khắp gương mặt.
"Ngươi là Chân Thần?" Dưới đáy lòng hắn tự hỏi, sau đó không đợi âm thanh kia trả lời thì đầu hắn lắc qua lắc lại liên tục.
"Không! Không muốn!" Hắn nói như mê.
Đương nhiên Bách Quỷ không biết một loạt biến hóa phát sinh trong cơ thể Tô Trường An, gã chỉ nghĩ hắn đã bị mình dọa cho vỡ mật.
Vì thế khóe miệng của gã hiện lên nụ cười tàn nhẫn, huyết quang trong mắt bởi vì ham mê nên có chút vặn vẹo, phát ra từng trận lay động hưng phấn.
"Phàm nhân, có thể vì một vị Chân Thần trên đời này dâng ra tính mạng của ngươi, ngươi nên cảm thấy quang vinh!" Gã nói như vậy, sau đó cỗ hấp lực kia theo đó càng mạnh thêm vài phần.
Thần trí của Tô Trường An mới thanh minh được một chút lại trở nên mơ hồ.
"Vì sao không muốn?" Thanh âm kia vang lên lần nữa trong đầu Tô Trường An.
"Ngươi nhìn xem!"
"Bằng hữu của ngươi!" Tô Trường An cũng không quay đầu nhưng bộ dáng giãy giụa của Mục Quy Vân đang bị trói buộc hiện ra rõ ràng trong đầu hắn.
"Người ngươi thích!" Thanh Loan nằm trong phế tích không biết sinh tử bỗng nhiên xuất hiện.
"Còn có bọn họ!" Những binh sĩ chỉ còn lại lớp da cùng hài cốt của dân chúng bị cắn nuốt huyết nhục xuất hiện.
"Bọn hắn nữa!" Những sắc mặt hoảng sợ của dân chúng đang phủ phục trong thành Trường An xuất hiện.
Một màn này chuyển đổi qua lại trong đầu Tô Trường An. Đầu của hắn ngày càng hỗn độn, huyết quang trong con ngươi dần dấy lên hỏa diễm.
"Bởi vì ngươi không có sức mạnh nên bị bọn chúng coi thường, bị làm hại thậm chí bị giết!"
"Bởi vì ta?" Tô Trường An than nhẹ một câu.
"Đúng là vì ngươi."
"Chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù cho họ sao?"
Giọng nói của âm thanh kia đột nhiên ngân vang lên, như là lôi động nổ vang trong đầu Tô Trường An.
Giống như khảo vấn trực tiếp nào đó lên con tim của Tô Trường An.
"Chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù cho họ sao?"
"Chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù cho họ sao?"
"Chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù cho họ sao?"
...
Thanh âm kia một lần nối tiếp một lần vang lên, lòng Tô Trường An tại một khắc này run động không ngừng.
Hỏa diễm trong con ngươi của hắn càng ngày càng cháy mạnh.
Rốt cuộc. Hắn nói ra.
"Ta muốn!"
Thanh âm kia cực kỳ suy yếu.
Suy yếu đến mức không thể nghe thấy.
Nhưng lại rất kỳ quái chính là nó truyền vào tai mỗi người trong thành Trường An.
Giống như là khế ước cao quý nào đó được ký kết, nghi thức thần thánh gì đó được hoàn thành, cần tất cả sinh linh trong trời đất cùng chứng kiến.
Sau đó hỏa diễm trong hai con ngươi rốt cuộc cũng chiếm hết vành mắt của hắn.
Mắt trái của hắn hóa thành đêm dài đen kịt, mắt phải hóa thành ban ngày sáng chói.
Tất cả sinh linh trong trời đất đang quỳ lại về phía Bách Quỷ chợt thu hồi kính ý của bọn họ, sau đó hướng về Tô Trường An lại càng thêm sùng kính, càng thêm thần phục từ nội tâm.
Khí thế trên người hắn tại một khắc này cũng đột nhiên trở nên tràn đầy, trời đất giờ đây giống như đang ca tụng. Dường như vui vẻ nghênh đón quân vương của bọn họ hàng lâm.
Vẻ cuồng nhiệt cùng hưng phấn trên mặt Bách Quỷ lúc này rốt cuộc rút lui, hoảng sợ cùng bất ngờ hiện lên đuôi lông mày.
"Vì sao? Vì sao trong thời gian ngắn như vậy Thần Huyết sẽ thức tỉnh hai lần?" Thanh âm của gã bởi vì hoảng sợ trong lòng mà trở nên uốn éo, lanh lảnh như vịt đực.
Nhưng sự hoảng sợ của gã cũng không có kéo dài, bởi vì một bàn tay chợt đưa ra ngoài.
Đối với thân thể to lớn của gã thì cánh tay này thật nhỏ.
Không có gai ngược dữ tợn cũng không có lân giáp kỳ quái.
Bách Quỷ vừa rồi còn ngông cuồng tự đại giờ đây dưới cánh tay này lại như con gà bị bóp cổ, xách lên cao.
Sau đó đôi mắt một đen một trắng quỷ dị của Tô Trường An phát ra hào quang mãnh liệt.
Cặp con ngươi thanh tịnh kia giờ đây không còn sót lại chút nào, hắn lạnh lùng nhìn Bách Quỷ, giống như là quân vương nhìn chăm chăm thần tử.
Khuôn mặt xấu xí của bách quỷ vì sợ hãi quá độ mà vặn vẹo biến hình.
"NI..." Trong miệng Tô Trường An chợt phát ra một âm tiết trầm thấp, huyết vụ mịt trời dường như nhận được sự điều động nào đó bắt đầu di chuyển. Một trận gió mạnh thổi tới thốc lên những sợi tóc rối loạn của hắn bay cao cao về phía sau lưng.
"KHẮC..." Lại là một âm tiết được phát ra.
Con mắt hoảng sợ của Bách Quỷ dần biến thành tuyệt vọng.
Từng sợi gông xiềng không nhìn thấy rồi lại chân thật tồn tại vọt tới, thân thể Bách Quỷ mặc dù vẫn còn bị xách như trước nhưng linh hồn của gã đã bị khảo một sợi gông xiềng nặng nề, quỳ sát trước người Tô Trường An tựa như quân vương.
"LẠP..."
Âm này vừa phát ra, đầu của Bách Quỷ không tự chủ được cúi thấp, một thanh đao khổng lồ đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh, lóe ra hào quang sáng bóng.
Bách Quỷ biết rõ chỉ cần âm cuối cùng được phát ra thì thanh đao bên cạnh kia sẽ chém xuống.
Thần tính gã yên diệt, linh hồn tiêu tán.
Từ đó trong trời đất cũng không mảy may tìm được chút dấu vết nào của gã, giống như Thiên Chiếu từng bị trảm chết tại U Vân Lĩnh.
Nhưng ánh mắt của gã lúc này chợt trở nên oán độc. Gã dùng một tia khí lực cuối cùng liếc tên thiếu niên bị Thần Huyết phụ thể.
Thời điểm âm thành sắc lệnh, tất nhiên là lúc gã phải chết. Nhưng đồng dạng thân thể của thiếu niên này sẽ bị Chân Thần chưa rõ tên tuổi chiếm cứ.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt vặn vẹo kia vậy mà hiện lên một hồi khoái ý tận nội tâm.
"..." Bờ môi của Tô Trường An chuẩn bị mở ra lần cuối cùng để phát ra âm cổ ngữ kia.
Nhưng một đạo kiếm mình ngút trời bỗng nhiên vang lên. Thanh âm kia như là hồng chung đại lữ, lại tựa bách điểu triều phượng, thương long khiếu nhật.
Lời đã đến bên miệng Tô Trường An cứ như vậy bị nuốt trở vào.
Đát!
Đát!
Đát!
Đó là âm thanh của giày ủng va chạm trên nền đá xanh của Thiên Lam viện.
Một bóng người lưng khòm theo âm thanh này phát ra bước từng bước một từ xa xa trong bóng đêm đi tới.
"..." Miệng của Tô Trường An muốn mở ra lần nữa, muốn phun ra âm tiết cuối cùng này.
Nhưng một đạo bạch quang hiện lên trước mắt, bóng người ở xa xa kia đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn.
Sau đó một cánh tay già nua không gì sánh được vỗ nhè nhẹ lên vai Tô Trường An.
"Không!" Một âm thanh gào thét thông trời thấu đất vang lên.
"Các ngươi không thể phong ấn ta vĩnh viễn!" Ngay sau đó là một tiếng gầm thét truyền đến từ bốn phương tám hướng.
Nhưng chủ nhân của cánh tay kia lại cười nhẹ, lão nói: "Nhưng ta còn sống một ngày, ngươi khó thấy mặt trời một ngày!"
Lời vừa nói ra màu sắc quỷ dị trong đôi mắt Tô Trường An chợt tiêu tán, thân thể của hắn đong đưa một trận như muốn ngã xuống đất, cùng lúc đó dị tượng đầy trời cũng như thủy triều rút lui.
Chủ nhân của cánh tay kia vững vàng tiếp được thân thể té xỉu của Tô Trường An sau đó nhè nhẹ đặt nằm trên đất.
Bách Quỷ một bên rốt cuộc thoát khỏi trói buộc của đạo sắc lệnh kia, gã lần nữa lấy được quyền khống chế thân thể mình.
Nhưng gã cũng không vì vậy mà cảm thấy thoải mái hơn.
"Ngươi là ai?" Gã cẩn trọng nhìn lão giả đột nhiên xuất hiện trước mắt rồi đặt câu hỏi.
"Ngọc Hành." Chủ nhân của âm thanh kia đáp như thế.