Hai người đỡ Đỗ Hồng Trường đang hôn mê trở về phòng rồi cẩn thận kiểm tra một lượt thương thế của y.
Rất may là tuy rằng thân thể y suy yếu, lại mang theo nhiều vết thương lớn nhỏ, nhưng cũng không bị thương đúng chỗ hiểm, thế nên chỉ cần điều trị tốt một thời gian là có thể tỉnh lại.
Bởi vậy Tô Trường An không làm phiền đến Ngọc Hành nữa.
Từ sau lần lão vì hắn mà mở ra Thiên Đạo Các, tiếp theo lại trị thương cho Mục Quy Vân thì thân thể lão càng suy yếu hơn, thậm chí nhiều khi nói chuyện phiếm với Tô Trường An, hắn phải nhắc lại câu nói vài lần thì lão mới nghe rõ được. Lão giả được xưng là Tinh Vẫn mạnh nhất đương thời này đến hôm nay đã già yếu chẳng khác gì người thường. Mà mỗi lần Tô Trường An nhìn thấy Ngọc Hành như vậy thì lại cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Hắn biết rõ, cái ngày đó đang đến rất gần rồi.
Thế nhưng hắn vẫn ôm hy vọng lão có thể sẽ khá hơn. Mỗi ngày hắn đều nói chuyện một lát với lão, thời gian còn lại cũng không dám quầy rầy.
Đến ngày hôm sau, Đỗ Hồng Trường vẫn chưa tỉnh lại.
Sau khi thương lượng với Mục Quy Vân, hai người quyết định tạm thời sẽ che giấu hành tung của Đỗ Hồng Trường.
Cho dù là đối với vị mẫu thân đang tìm con mình đến nổi điên kia, bọn hắn cũng không có ý định báo cho biết.
Thương thế của Đỗ Hồng Trường và cái chết của vị gia thần Đỗ gia kia khẳng định có liên quan đến Tư Mã Hủ. Đỗ Hồng Trường còn chưa tỉnh, dưới tình huống hai người không biết rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì mà lại mạo muội để lộ ra hành tung của Đỗ Hồng Trường thì với hung danh của Tư Mã Hủ ở Đại Ngụy suốt bao nhiêu năm nay, việc làm này chắc chắn sẽ đưa tới họa sát thân cho bản thân và cả người nhà của Đỗ Hồng Trường.
Vì vậy, bọn hắn quyết định tạm thời để Đỗ Hồng Trường đang hôn mê ở trong Thiên Lam viện, đợi sau khi y tỉnh lại thì mới tính tiếp.
Lúc này là gần tới buổi trưa.
Tô Trường An thu lại đao trong tay rồi lau mồ hôi trên trán.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, mây đen đã kéo đến che kín bầu trời từ lúc nào.
“Tuyết lại sắp rơi sao?” Hắn lẩm bẩm như vậy.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
Tô Trường An ngẫm nghĩ một chút, rồi đi về phía cửa Thiên Lam viện.
Đến khi hắn mở cửa ra thì nhìn thấy một khuôn mặt mà bản thân không muốn gặp cho lắm.
Theo lý, đây là một gương mặt rất xinh đẹp.
Từ lông mày đến cái mũi đều thanh thoát và tinh xảo, cặp môi đỏ mọng, hàm răng trắng tinh.
Mái tóc đen nhánh được buộc kiểu đuôi ngựa và rủ xuống sau lưng. Nàng lại mặc bộ y phục trắng như tuyết, thật sự là đẹp không gì sánh được.
Nhưng Tô Trường An lại nhíu mày một cái, hơi chần chờ rồi mới nói:
- Cổ cô nương tới đây có chuyện gì sao?
Có thể bởi vì ngữ khí của Tô Trường An quá lãnh đạm, hoặc là vì cách xưng hô thân mật trước kia giờ lại trở nên xa cách bởi mấy từ ‘Cổ cô nương’.
Thế nên thân thể của vị khách này không khỏi run lên một cái.
Ánh mắt nàng u ám, sau mấy phen do dự thì trên mặt rốt cuộc cũng nặn ra được nụ cười nhạt, mở miệng nói:
- Tô công tử không mời ta vào ngồi một chút sao?
Đây cũng không phải là một yêu cầu quá đáng.
Thọ yến của Thánh Hoàng đã qua khá nhiều ngày, Tô Trường An cũng từng cẩn thận suy nghĩ về những chuyện xảy ra giữa hắn với Hạ Hầu Túc Ngọc và Cổ Tiễn Quân.
Hạ Hầu Túc Ngọc lợi dụng và lừa gạt hắn để lấy được Nại Hà kiếm của Bát Hoang viện, còn cố tình kéo Thiên Lam viện về phe của Ngũ hoàng tử. Những chuyện này dĩ nhiên là không còn gì để bàn cãi.
Nhưng Cổ Tiễn Quân thì lại khác. Cẩn thận mà nghĩ, Cổ Tiễn Quân từng dùng miếng đồng bài kia bóng gió nhắc nhở Tô Trường An rằng Hạ Hầu Túc Ngọc đã lợi dụng hắn trong sự việc ở Mẫu Đan Các. Mà trong thọ yến Thánh Hoàng, nàng từng bước ép sát hắn, nhưng ở chiêu cuối cùng lại phô trương thanh thế, bức bách Tô Trường An ra tay đánh bại nàng.
Đúng vậy, một kiếm kia của Cổ Tiễn Quân không hề dùng hết toàn lực. Đây cũng là điều mà Tô Trường An trong khoảng thời gian này đã nghĩ thông suốt.
Liên Hoa Trán là thức cuối cùng trong《Xuân Phong Độ》, Tô Trường An làm sao khổ luyện cũng không xuất ra được thức này. Bởi vì một kiếm đó cần Linh lực tràn đầy chèo chống mới có thể làm được.
Mà Tô Trường An khi đó mới chỉ đến Tụ Linh, cho dù hắn có chiến lực hơn người thì muốn đánh ra một kiếm như vậy chính là một việc không có khả năng xảy ra.
Còn Cổ Tiễn Quân lúc ấy đã là Phồn Thần cảnh, nếu như trong khi so kiếm với Tô Trường An mà nàng sử ra một chiêu này thì lập tức phân thắng bại.
Theo lý, với một kiếm đó của Cổ Tiễn Quân thì Tô Trường An tuyệt đối không phải đối thủ của nàng. Thế nhưng kết quả lại là Tô Trường An thắng. Chiêu Liên Hoa Trán kia tựa như một quả quýt vàng chín quá mức, bề ngoài nhìn rất đẹp mà bên trong thì lại mục nát.
Mới đầu Tô Trường An cũng không nhận ra điều này. Chỉ khi hắn từ Thiên Đạo Các đi ra, tu vi tiến nhanh, rốt cuộc cũng sử dụng được một kiếm đó, hắn mới nhận ra uy lực vốn có của Liên Hoa Trán, cũng thấu hiểu được những việc mà Cổ Tiễn Quân đã làm.
Nếu thật muốn nói Cổ Tiễn Quân lừa gạt hắn cái gì, có lẽ cũng chỉ có chuyện nàng trở thành đối thủ của hắn trong thọ yến Thánh Hoàng. Thế nhưng há lại có ai không có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ đây?
Có điều, dù cho Tô Trường An đã thông cảm với Cổ Tiễn Quân, hắn vẫn không thể để nàng vào Thiên Lam viện.
Cổ gia đã xác định rõ trận tuyến, đó là cùng với Tư Mã Hủ đại biểu cho bè phái Đại hoàng tử.
Mà bây giờ Tư Mã Hủ chính là đại địch số một của Tô Trường An. Bất kể là chuyện của Như Yên hay Thần Tộc đều không thể tránh được việc làm cho Tô Trường An và Tư Mã Hủ trở thành hai bên đối đầu.
Hơn nữa, bây giờ trong Thiên Lam viện còn có Đỗ Hồng Trường đang hôn mê bất tỉnh, hắn không dám chắc sau khi Cổ Tiễn Quân biết điều này sẽ có sự lựa chọn như thế nào. Hắn không thể lấy tính mạng của Đỗ Hồng Trường dùng làm tiền đặt cược được.
Vì vậy hắn lắc đầu, sau đó nói:
- Cổ cô nương có chuyện gì thì nói ngay ở đây đi. Sư thúc tổ gần đây đang bế quan, không tiện có người ngoài quấy rầy.
Sắc mặt Cổ Tiễn Quân biến đổi một cái.
Tô Trường An nói hai từ ‘người ngoài’ làm cho lòng nàng không nhịn được đau thắt lại. Nàng cúi đầu im lặng một hồi rồi mới cắn chặt hàm răng, khẽ nói:
- Gia phụ ta đã đến Trường An, muốn mời Tô công tử đi quý phủ một chuyến để cảm tạ Tô công tử trong khoảng thời gian này chiếu cố Tiễn Quân.
Nàng nói xong bèn rút ra một tấm thiệp mời màu hồng từ trong ngực, sau đó đưa tới trước mặt Tô Trường An.
Tô Trường An hơi sửng sốt. Hắn thật không nghĩ ra mình và phụ thân Cổ Tiễn Quân có chuyện gì để nói với nhau. Vì vậy hắn lắc đầu lần nữa, nói:
- Không cần đâu, việc học khẩn trương, không dám trễ nải. Ta thật sự không có lúc nào nhàn rỗi để đi gặp Quan Vũ hầu.
Cổ Tiễn Quân nghe vậy thì sắc mặt càng trở nên trắng bệch. Nàng vội vàng nhét tấm thiệp trong tay vào ngực Tô Trường An, đôi mắt đẹp lóe dị sắc nhìn thẳng vào mắt hắn, sau đó dùng một loại ngữ khí rất kỳ quái mà nói từng chữ một:
- Tô công tử cứ cân nhắc cho tốt, đêm nay ta và phụ thân nhất định sẽ chuẩn bị tươm tất để chào đón người.
Tô Trường An theo bản năng muốn cự tuyệt. Hắn lấy ra tấm thiệp, há miệng định nói chút gì đó.
Thế nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên trong đầu hắn.
Trên mặt hắn bỗng xuất hiện nét kinh ngạc, tay cũng khựng lại, lời ra đến môi thì bị hắn nuốt trở vào.
Dường như đã nhận được đáp án mình muốn, Cổ Tiễn Quân mỉm cười với Tô Trường An, sau đó xoay người, đạp lên lớp tuyết mỏng phủ trên mặt đất và biến mất trong tầm mắt của Tô Trường An.
Mà đến tận lúc này, Tô Trường An mới phục hồi tinh thần.
Lông mày hắn không nhíu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm một hồi về phía Cổ Tiễn Quân vừa biến mất, miệng lẩm bẩm: “Thần Tộc…”