Rất nhiều khách dự đám cưới tại sảnh có kiến thức rộng rãi cũng âm thầm kinh hãi. Một thương như thế, mặc dù Mục Quy Vân mới Địa Linh cảnh cũng làm cho nhiều cao thủ Thiên Thính cảnh phải né tránh.
Nhưng sắc mặt Bắc Thông Huyền lại như trước, không hề biến đổi.
Y nắm chặt trong hư không, một thanh trường kiếm với toàn thân trắng như tuyết nhanh chóng xuất hiện trong tay y.
Bước chân y lay động, thân thể cũng theo đó mà trở nên phiêu hốt bất định.
Chính thị ‘Oanh Trần Bộ’.
Đây là bộ pháp mà chỉ Khuê Lang bộ tộc ở Tây Vực đã sớm quy thuận Đại Ngụy mới có, cũng là một trong những thân pháp nhanh nhất được thiên hạ công nhận. Mặc dù Bắc Thông Huyền thi triển ra có chút sai biệt so với Oanh Trần Bộ của Khuê Lang bộ tộc nhưng vẫn có ít người nơi đây nhận ra được.
Mục Quy Vân chỉ cảm thấy hoa mắt, thân ảnh Bắc Thông Huyền bắt đầu trở nên mơ hồ bất định. Hắn nhớ tới Bắc Thông Huyền từng sử dụng chiêu này tại thọ yến của Thánh Hoàng mà tránh được một thương chí mạng.
Tâm hắn không khỏi trầm xuống, nhưng thế thương đã thành, không cho phép hắn có nửa phần suy nghĩ khác.
Vì vậy hắn quát lên một tiếng, thương trong tay không có nửa phần thoái ý mà đâm tới.
Oành một tiếng vang lớn.
Phiến đá trên đài cao bỗng nhiên hóa thành bụi phấn, một vòng sóng khí trộn lẫn bụi bặm xông ra bốn phía.
Mọi người tại đây đều nhao nhao theo ý thức tránh lui, một số nô bộc có tu vi yếu kém tránh không được vòng sóng khí này nên thân thể bị đẩy lùi nhanh mấy trượng.
"Không tốt!" Trong nháy mắt khi thế thương dừng lại, Mục Quy Vân biến sắc. Hắn biết rõ thương của mình đã đâm vào khoảng không. Mặc dù hắn không thể hiểu rõ vì sao Bắc Thông Huyền chỉ là một nho sinh mà trong thời gian ngắn có thể tránh được một chiêu này nhưng rất rõ ràng là y đã làm được.
"Liên Hoa Trán." Một giọng nói lạnh giá truyền đến từ trong đám bụi bặm chưa tan hết.
Sau đó là một dải ánh kiếm trắng noãn như tuyết sáng lên, nó đến từ bên trái Mục Quy Vân, tựa như lưỡi của rắn độc lộ ra sát ý âm lãnh.
Trong lòng Mục Quy Vân giật mình, hắn vội vàng ngăn thương trước ngực, thân thể biến chuyển. Một đóa bóng kiếm tạo thành liên hoa vừa xuất hiện trong mắt hắn rồi đột nhiên phóng đại.
Ánh kiếm kia đến quá mức đột nhiên, tốc độ lại cực kỳ mãnh liệt.
Mục Quy Vân muốn tránh cũng không thể tránh.
"Ta nói rồi, ngươi không phải là đối thủ của ta." Mặt Bắc Thông Huyền như giếng cạn vạn năm xuất hiện phía sau bóng kiếm liên hoa ngày càng trở nên rõ ràng, giọng nói của y không buồn không vui, nhưng dường như mang theo chút tiếc hận nào đó.
Mục Quy Vân cắn răng, cưỡng ép vận chuyển linh lực quanh thân, nhưng sát ý của Bắc Thông Huyền lại như giòi bọ trong xương lợi dụng tất cả cơ hội. Cộng thêm Mục Quy Vân vừa rồi một kích không trúng, tầm thần lay động, một lúc không tra xét bị luồng sát ý trong kinh mạch ăn mòn, nhất thời khó có thể vận khởi linh lực.
Đóa liên hoa trán kia mặc dù còn chưa đến trước người nhưng kiếm phong đã như lưỡi dao sắc bén nhanh chóng kéo tới cắt ra mấy vệt máu trên mặt hắn.
"Quy Vân!" Một tiếng kêu vang lên, Tư Mã Trường Tuyết gần như muốn vọt lên nhưng chẳng biết hộ vệ đã xuất hiện từ lúc nào ngăn nàng lại.
Ngay lúc tất cả mọi người cho rằng con trai của vị Thái úy sẽ thua thì một giọng nói từ ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến.
"Hắn không phải là đối thủ của ngươi, vậy cộng thêm ta đây thì sao?"
Đó là một thanh âm còn chút ngây thơ nhưng dường như vì mang theo sự tức giận mà cao giọng đến vặn vẹo, sát ý lạnh lẽo chấn nhiếp hồn người.
Sau đó một hư ảnh của ánh đao từ trên không chém xuống, đại điện Thần tướng phủ dùng vật liệu quý báu xây dựng ngay dưới ánh đao kia lại tựa như đậu hũ bị cắt đứt.
Ngói vỡ, xà gãy thi nhau rơi xuống.
Trong tiếng kinh hô của các tân khách thì tòa đại điện xa hoa này ầm ầm sụp đổ.
Vị lão giả ngồi trên đài cao kia mở mắt ra, một tia sáng lóe lên kéo theo linh lực chính trực như biển chấn động đột nhiên đẩy ra, những đồ vật của đại điện bị chém thành hai nửa kia như nhận được sắc lệnh mà bay ra khoảng đất trống hai bên mới ầm ầm rơi xuống.
Chỉ qua mấy tức nhưng giờ đây đại điện Thần tướng phủ lại biến thành hai đống gạch ngói.
Mới vừa rồi còn giăng đèn kết hoa, chư vị khách mời nâng chén giao thoa thì giờ đây đã phơi bày dưới gió tuyết đầy trời.
Từng tiếng thét như tê tâm liệt phế cũng vang vọng trong đêm tuyết này.
Nhưng mà.
Hư ảnh của ánh đao to mấy trượng kia cũng không vì vậy mà dừng lại.
Nó chém xuống đầu của Bắc Thông Huyền như mãnh hổ hạ sơn. Không có nửa phần chần chờ, cũng không có nửa phần vòng vo.
Sắc mặt vốn không chút sợ hãi của Bắc Thông Huyền rốt cuộc cũng biến đổi.
Y không thể không thu hồi mũi kiếm đã đến trước người Mục Quy Vân. Thân hình y khẽ động, mấy thanh phi kiếm lập tức từ trong hư không xuất hiện, gào thét tiến lên nghênh tiếp ánh đao cực lớn kia.
Nhưng mấy thanh phi kiếm này do y vội vàng triệu ra nên chỉ mang theo năm thành lực lượng.
Vì vậy sau khi ánh đao cùng phi kiếm giao thoa thì ánh đao kia chỉ dừng lại mấy giây, sau đó chém bay tất cả phi kiếm.
Mà đối với Bắc Thông Huyền thì như thế là quá đủ.
Cước bộ y lại lắc lư xuất ra Oanh Trần Bộ. Thân ảnh khẽ động, mặc dù có chút chật vật nhưng đã tránh được một trảm lăng liệt.
Một tiếng nổ lớn vang lên trong đêm tuyết.
Đao ảnh rốt cuộc rơi trên mặt đất.
Một khe rãnh sâu một thước xuất hiện rõ ràng dừng lại trước chân Bắc Thông Huyền kéo dài tới cửa phủ.
Mọi người vô thức nhìn theo hướng khe rãnh xuất phát.
Chỉ thấy một thân ảnh tay phải cầm trường đao trắng như tuyết đứng tại đó.
Bởi vì đại điện sụp đổ nên mọi người không thể thấy rõ dung mạo của thân ảnh kia trong bóng tối, chỉ thấy được đôi tròng mắt đó trong đêm tuyết lóe ra hào quang làm người ta sợ hãi. Tựa như sói dữ ẩn nấp trong rừng rậm, lộ ra răng nanh trắng ởn với mọi người.
"Là ngươi?" Chân mày Bắc Thông Huyền cau lại, y nhìn thân ảnh có chút đơn bạc trong đêm tuyết rồi mà hỏi.
"Là ta." Âm thanh đáp lại rất thanh tịnh, thanh tịnh đến nỗi sát ý được bao bọc trong giọng nói cũng lộ ra một cách thẳng thắn bình thản.
"Ngươi tới làm gì?" Bắc Thông Huyền hỏi lại lần nữa.
Lúc này thân ảnh kia cũng không trả lời câu hỏi của hắn.
Hắn chỉ cầm cây đao kia, bước từng bước một đi tới.
Chân hắn giẫm lên lớp tuyết đầy trên đất, phát ra từng tiếng xoèn xoẹt.
Rõ ràng đây chỉ là âm thanh cực nhỏ nhưng chẳng biết tại sao mọi người lại nghe được rất rõ ràng.
Rốt cuộc hắn dừng lại cách Bắc Thông Huyền hai ba trượng, nhờ vào ngọn đèn còn chưa tắt trên đường mà mọi người có thể thấy rõ dung mạo cuả hắn.
Đó là một khuôn mặt còn rất trẻ.
Giống như những thiếu niên bình thường, còn mang theo chút ngây thơ.
Nhưng ánh mắt của hắn lại sáng ngời, cực giống vì sao trên trời.
Hắn móc ra một vật từ trong ngực, mọi người thấy được rõ ràng đó là một quyển sách đã ố vàng.
Lúc này đao của hắn cũng giơ lên, mũi đao chỉ thẳng mặt Bắc Thông Huyền.
"Ta muốn đòi cho nàng một cái công đạo."
Hắn nói như vậy.
Thanh âm trầm thấp mà lạnh lùng, lạnh qua lưỡi đao trên tay hắn, cũng lạnh luôn phong tuyết đầy trời.