Lúc Tô Trường An đẩy ra cửa phòng Ngọc Hành đã không thấy bóng dáng Phàn Như Nguyệt, nghĩ đến chắc là đã rời đi.
Ngọc Hành đang ngồi trên một cái ghế gần cửa sổ híp mắt, như là đang chợp mắt nhưng cũng như đang ngắm cảnh xuân bên ngoài cửa sổ. Lão đã rất già rồi, cũng có chút lôi thôi. Tóc trắng trên đầu lão như là cỏ dại bình thường mọc qua loa, đã rối tung lại còn thưa thớt. Nếp nhăn trên mặt lão đã nhiều đến mức có chút đáng sợ, khe rãnh mấp mô ngang dọc, cùng hiểm địa của U Vân lĩnh thật không khác chút nào.
Tại trong trí nhớ của Tô Trường An, những lão giả có chút niên kỷ vẫn thích đi tới đi lui đặc biệt là dưới ánh nắng tươi sáng của ngày xuân thế này, dù sao tại loại địa phương như Bắc Địa, ánh mặt trời ấm áp như vậy cũng rất hiếm thấy.
Nhưng Ngọc Hành lại không giống vậy, tổng thời gian lão thích ở trong phòng, trừ việc ăn cơm ra Tô Trường An không thấy lão ra khỏi phòng. Hắn cũng từng khuyên nhủ lão nhưng Ngọc Hành luôn cười nói bản thân lớn tuổi, nghỉ ngơi nhiều mới có thể sống lâu.
Tô Trường An có chút do dự đi tới bên người Ngọc Hành, hắn lo lắng bản thân quá mức lỗ mãng mới dẫn đến đại sự tại Bát Hoang viện như vậy, lại đâm hỏng việc ở Mẫu Đan Các ngày hôm qua. Hắn ngược lại cũng không phải sợ Ngọc Hành quở trách, chỉ lo chọc giận Ngọc Hành, ảnh hưởng đến thân thể vốn không quá tốt của lão.
"Ngươi đã đến rồi?" Tô Trường An đi đến bên người Ngọc Hành yên tĩnh chờ đợi nửa khắc đồng hồ, Ngọc Hành mới phát hiện ra hắn. Lão ngồi dậy từ tư thế nửa nằm trên ghế lúc nãy, nhìn về phía Tô Trường An. Ánh mắt của lão dường như mở ra một ít, nhưng nhìn qua vẫn y như trước là một khe hở thật nhỏ.
"Vâng." Tô Trường An nhỏ giọng đáp lại, như là sợ mình không cẩn thận đánh thức cái gì đó.
"Ngày hôm qua như thế nào đây?" Ngọc Hành hỏi, tinh thần của lão không tốt lắm, nói chuyện giọng cũng rất nhỏ. Tô Trường An phải nghe thật cẩn thận mới phân biệt được từng âm tiết bên trong câu nói của lão.
Tô Trường An không khỏi thấy lòng chua xót một hồi, như là có đồ vật gì đó nghẹn tại cổ họng của hắn. Từ khi hắn gặp Ngọc Hành đến nay cũng mới hai tháng, nhưng trong hai tháng này lão lại già đi cực nhanh. Thanh âm của lão lần đầu tiên bên ngoài Thiên Lam viện trung khí mười phần đến bây giờ lại nhỏ không thể nghe. Dường như từ khi Tô Trường An vào Thiên Lam viện, lão giả thủ hộ Nhân tộc trăm năm này mỗi ngày đều già đi với một tốc độ có thể lấy mắt thường thấy được.
Nhưng Tô Trường An không hề nghĩ biểu lộ ra tâm tình của mình. Hắn đại khái dùng mấy hơi thở bình phục lại tâm tình của mình, cố gắng dùng giọng điệu thật bình thường nói ra: "Không có đại sự gì, chỉ là thấy Phàn Như Nguyệt cô nương đáng thương, liền muốn giúp nàng chuộc thân."
"Ngươi vẫn là hiệp can nghĩa đảm." (hành vi hào hiệp) Con mắt híp của Ngọc Hành như là mở to thêm chút, lão còn nói thêm: "Ngươi như thế rất giống vị sư thúc tổ kia."
"Ai?" Tô Trường An thấy hào hứng.
"Khai Dương." Ngọc Hành chậm rì rì đọc một cái tên.
"Khai Dương?" Tô Trường An ngẫm nghĩ, hắn biết rõ cái tên này nhưng hắn có chút nghi vấn, vì vậy hắn hỏi lại: "Ta nghe người ta nói Khai Dương sư thúc tổ còn sống, nhưng đã rất nhiều năm không trở lại Trường An. Ngọc Hành sư thúc tổ, người biết y đi nơi nào không? Lại đi làm gì sao?"
Lúc Tô Trường An hỏi vấn đề này khí tức trên thân Ngọc Hành có chút hỗn loạn nhưng rất nhanh đã hồi phục lại, khoảnh khắc đó cực kỳ nhanh, nhanh đến mức Tô Trường An căn bản không phát giác được. Ngọc Hành vì vậy mà trở nên trầm mặc chốc lát mới nói ra năm chữ.
"Hắn đi giết người rồi." Lão nói ra cực kỳ bình thản. Thật giống như nói y đi chợ phía Tây Trường An mua gì đó, hoặc là phải đi Nam phố phát động buôn bán bình thường.
Nói như vậy, Tô Trường An đã từng nghe qua tại Bắc Địa hai năm trước, Mạc Thính Vũ từng dùng giọng điệu như vậy, nói lời cũng hệt vậy.
Tim Tô Trường An không khỏi thắt lại, hắn cảm thấy có gì đó không bình thường trong này. Nhưng hắn lại không biết hỏi từ đâu, cũng không biết đến tột cùng mình có nên hỏi hay không. Cho nên, sau khi do dự, hắn chọn trầm mặc.
Ngọc Hành dường như cũng không muốn dây dưa trên vấn đề này quá nhiều, lão cười cực kỳ khó coi. Lại hỏi: "Về chuyện hôm qua chẳng lẽ ngươi không có cái gì muốn hỏi ta sao?"
"Chuyện ngày hôm qua?" Tô Trường An ngẩn người, dường như không rõ Ngọc Hành muốn chỉ cái gì.
"Ví như tại sao ta không để cho Sở Tích Phong tới cứu ngươi."
Tô Trường An giật mình, hắn nói ra: "Hôm qua ta cùng bọn sư tỷ đi ra ngoài cũng không có nói cho sư thúc tổ, người sẽ không biết chúng ta đi nơi nào, có lẽ cũng không biết chúng ta thân ở hiểm địa. Cho nên... "
"Thành Trường An tuy lớn, bất quá chỉ là trăm dặm đất đai. Ta như muốn biết cái gì, ai có thể giấu được ta!" Lời của Tô Trường An đột nhiên bị thanh âm của Ngọc Hành vang lên cắt ngang.
Sắc mặt của hắn cũng bởi vì câu nói này mà biến đổi. Hắn luôn luôn tín nhiệm Ngọc Hành, là một loại tín nhiệm triệt để, không chút nào giấu diếm. Hắn vô thức cho rằng Ngọc Hành cũng sẽ dùng cái này hồi báo hắn, giống như Ngô Đồng vậy, biết rõ hắn gặp nạn, dù cho cách xa nghìn dặm vạn dặm cũng xông đến cứu hắn.
Tất nhiên Tô Trường An cũng không phải cảm thấy những chuyện này là lẽ đương nhiên, nhưng tâm hắn vẫn khó tránh khỏi có chút thất lạc. Hắn là kẻ từ trước đến nay không thể giấu chuyện trong lòng nên hỏi lại: "Vì cái gì?"
Nhưng Ngọc Hành chợt đưa tay ra dường như muốn xoa đầu Tô Trường An. Nhưng Tô Trường An đã mười sáu tuổi, một nam hài tuổi như vậy bình thường cũng không quá thấp. Cho nên Ngọc Hành đang ngồi dù cố hết sức cũng không sờ được đầu của Tô Trường An.
May thay Tô Trường An nhận ra ý định của Ngọc Hành. Hắn vội vàng cúi đầu của mình, lại khom người về phía trước hết mức để cho tay của Ngọc Hành có thể nhẹ nhàng sờ được.
Ngọc Hành làm xong những việc này, cảm thấy mỹ mãn thu hồi cánh tay của mình, lúc này mới chậm rì rì nói: "Bởi vì, chúng ta không thể mãi che chở cho ngươi."
"Ta sẽ chết, Sở Tích Phong sớm muộn cũng rời đi. Nhưng ngươi còn trẻ, một ngày nào đó ngươi sẽ một mình đối mặt thế giới này. Mà cái thế giới này so với ngươi thấy được có lẽ còn bẩn thỉu gấp trăm lần."
Tô Trường An rất khổ sở, hắn đương nhiên biết rõ Ngọc Hành sẽ chết. Nếp nhăn trên mặt lão, tóc trắng trên đầu, thậm chí lúc lão nói chuyện giọng điệu tang thương, không một cái nào không hướng Tô Trường An nói rõ những điểm này, lão đã rất già rồi. Nhưng cùng lúc hắn không muốn suy nghĩ, hắn thử lừa gạt mình, Ngọc Hành là Tinh Vẫn. Tinh Vẫn cường đại như vậy, sao lại chết được? Mà khi từ miệng Ngọc Hành nói ra như vậy, mộng cảnh mà hắn luôn luôn dựng lên tại thời khắc này ầm ầm sụp đổ.
Mắt của hắn trở nên ửng hồng, trong mắt dường như có đồ vật gì đó đang lưu chuyển. Nhưng hắn cố chấp nhịn thứ đó trong hốc mắt nói ra: "Trường An biết sai rồi, ngày sau nhất định không lỗ mãng như vậy nữa."
Nhưng Ngọc Hành lại lắc đầu, nói ra: "Không nên tùy tiện đi làm một chuyện không có nắm chắc, nhưng nếu như làm rồi cũng đừng dễ dàng nhận sai. Huống chi, ta chẳng hề cho rằng ngươi làm gì không đúng, hoặc là nói trên thế giới này có rất nhiều người cùng sự tình, bản thân là không có đúng sai."
Tô Trường An nghi hoặc, lời như vậy tại bên trong U Vân lĩnh hắn đã từng nghe Ngô Đồng nói ra. Nhưng ngay lúc đó hắn không đồng ý, mà hiện tại hắn đã lĩnh ngộ được đôi chỗ.
"Sư thúc tổ, vậy người nói, tên Các Chủ Mẫu Đan Các kia đến cùng là thiện hay ác?"
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Nhưng Ngọc Hành không trả lời hắn mà hỏi lại.
Tô Trường An thốt ra: "Hắn buộc Phàn Như Nguyệt cô nương làm chuyện không muốn, làm nghề dơ bẩn như vậy. Tự nhiên là ác."
"Vậy ngươi cũng biết Phàn Như Nguyệt là cháu gái của phản tướng Phàn Hoàng Lĩnh, lúc bị bắt theo luật Đại Ngụy là chém đầu. Nếu không có Long Tương Quân mua nàng, sớm đã chết tại mấy năm trước. Nào có loại ngươi đến cứu nàng đây?"
Tô Trường An sững sờ nhưng không đáp lại được. Mặc dù trong lòng của hắn vẫn cảm thấy không đúng, cho nên hắn cau mày lại muốn nói gì đó, lại bị Ngọc Hành cắt ngang.
"Vậy ngươi lại nói cho ta biết, Âm Sơn Trọc kia là tốt hay xấu?"
Lần này Tô Trường An cũng không có vội vã trả lời, hắn suy nghĩ rất chân thành mới lên tiếng: "Đệ tử nhà hắn nhục mạ sư tôn, ta đè lấy quy củ của hắn khiêu chiến đệ tử của hắn. Nhưng hắn lại bao che khuyết điểm, thậm chí lấy lớn hiếp nhỏ, đương nhiên không phải người tốt."
"Nếu như có một ngày kia, tu vi Đỗ Hồng Trường lợi hại hơn ngươi, đao pháp tinh xảo hơn ngươi. Hắn muốn giết ngươi, Sở Tích Phong che chở cho ngươi, thay ngươi đi giết hắn. Vậy Sở Tích Phong là tốt hay xấu?" Trong ánh mắt híp của Ngọc Hành lóe ra thần thái nào đó khó hiểu.
"Vậy rốt cuộc sư thúc tổ có ý gì? Chẳng lẽ là ta sai rồi?" Tô Trường An quyết định không suy nghĩ thêm nữa những sự tình làm hắn không thể nào hiểu rõ lý lẽ.
"Ta nói rồi, trên đời này có rất nhiều chuyện không có đúng sai. Ngươi không sai, Âm Sơn Trọc cũng không sai, thậm chí Long Tương Quân cũng không nhất định sai. Ngươi muốn làm kỳ thật rất đơn giản, bốn chữ mà thôi."