Thư Kiếm Trường An

Quyển 2 - Chương 18: Vừa đúng thiếu niên đồng học

Dịch giả: Đình Phong

Mấy người đằng sau cũng bắt chước làm theo, rất thuận lợi trèo ra ngoài tường.

Cuối cùng đến lượt Kỷ Đạo, hắn rất to con, từ nhỏ đã rất to con, nhưng hắn là một nho sinh. Tuy rằng hắn đã đến Tụ Linh cảnh, nhưng nho sinh lại không giống võ sinh.

Văn võ đều tu hành lực lượng, nhưng võ sinh dùng linh lực luyện thể, nho sinh dùng để luyện thần.

Võ giả đến Vấn Đạo thậm chí Tinh Vẫn, có thể lấy võ đạo truy tinh nã nguyệt, nho sinh có thể lấy thần thức di sơn đảo hả, cả hai mạnh yếu sàn sàn nhau. Nhưng ở Tụ Linh cảnh, thân thể võ giả ưu thế cường hãn nhưng là mạnh hơn đại đa số nho sinh cùng cấp rất nhiều. Nho sinh thời điểm này, phần lớn chỉ biết chút ít di hoa tiếp mộc trò hề mà thôi, cường thịnh lên một ít có thể điều khiển một số đao kiếm nhưng uy lực lại kém đến mức thảm thương. Đây cũng là nguyên nhân mà hằng năm lên Tướng Tinh Hội đều là võ giả.

Cổ Ninh cùng Tô Mạt tuy đều là nho sinh nhưng tốt xấu cũng tập chút ít quyền cước, nếu thực sự đánh nhau có lẽ không phải đối thủ của Kỷ Đạo nhưng thắng tại linh hoạt, cách thức phản đòn, còn chưa chắc ai thua.

Kỷ Đạo lại không giống vậy, hắn to con, to con đến có chút cồng kềnh. Vì vậy chỉ là bò lên bức tường hắn đã cố hết sức.

"Kỷ Đạo, ngươi nhanh lên, đợi tí nữa bọn họ phát hiện thì phiền toái." Tô Mạt nhìn Kỷ Đạo chậm chạp không chịu được thúc giục nói. Cái đám khách tới thăm kia đã gõ cửa gần nửa khắc đồng hồ nhưng lại không có người đối ứng, tình trạng kéo dài như vậy rất nhanh sẽ bị phát hiện.

"Tới ngay đây." Kỷ Đạo đáp lại, hắn nhìn chân tường một cái nghĩ tìm điểm nhảy xuống nhưng nhìn qua nhìn lại cảm thấy hơi cao nên muốn suy nghĩ lại, thân thể hơi nghiêng về phía trước lại lui về nhưng bắp chân lại trượt, cả người liền không tự chủ được mà ngã ra ngoài tường.

"A a a!" Thanh âm của hắn càng ngày càng lớn, hai tay vung vẩy loạn xạ ý đồ một lần nữa khống chế thân thể nhưng chỉ là phí công.

Mọi người một mực đang nhìn Kỷ Đạo chỉ cảm thấy một tòa núi lớn chợt đè xuống, bọn họ tránh đi theo bản năng.

Phành!!!

Một tiếng vang thật lớn vang lên, mặt đất dường như cũng run lên một cái.

Toàn bộ thế giới chợt như yên tĩnh, bọn gia đinh do dự gõ cửa cũng bị tiếng vang này làm sững sờ một chút, bọn họ có chút đực ra nhìn về phía âm thanh kia truyền tới. Đã thấy một đám thiếu niên đang lôi kéo một nam hài thân cao mã đại đứng lên, mà dường như cảm nhận được ánh mắt của mọi người, mấy thiếu niên kia cũng là sững sờ dừng động tác trên tay lại.

Thời gian chợt như dừng lại, trong một bầu không khí rất kỳ quái, hai nhóm người nhìn nhau trong mấy hơi thở.

"Đó là Tô Trường An!" Cũng không biết ai trong đám người đột nhiên nhận ra Tô Trường An. Tiếng nói đó còn chưa dứt, một đám bộ dáng ăn mặc gia đinh liền phần phật lao đến.

"Chạy mau!" Tô Trường An giật mình một cái, nhìn xem đám người kia khí thế hung hăng thì trong lòng khiếp sợ, kéo Kỷ Đạo còn có chút chưa hồi phục quay người bỏ chạy, mà mấy vị thiếu niên kia cũng tỉnh lại, bỏ ra hai tay đang nâng người, quay đầu chạy như điên.

Đây coi như là một cái tình cảnh rất ít thấy trong thành Trường An.

Một đám thiếu niên có chút quá phận ở phía trước chạy như điên, trọng bọn họ có thân phận hiển hách như Đại Ngụy công chúa, lại có thanh niên tài tuấn thanh danh lên cao, còn có học sinh hàn vi đến từ Bắc Địa. Nhưng giờ phút này, bọn họ tuy hai mà một, cũng không có tôn ti, nam hài lôi kéo nữ hài, võ sinh lôi kéo nho sinh, đương nhiên người gầy cũng lôi người mập. Bọn họ cùng nhau chạy trốn trong kinh đô Trường An, chạy trốn trên quan đạo rộng lớn của thành Trường An.

Mà phía sau bọn họ, một đám người thở hồng hộc, bọn hắn cầm theo đủ loại vật, lăng la gấm vóc, hoàng kim bạch ngân cũng không cá biệt. Bọn hắn một đám đuổi theo những thiếu niên kia, một đám tự báo gia môn.

Nếu là người có tâm tinh tế nghe được chắc chắn sẽ rất kinh ngạc, gia chủ bọn họ không có chỗ nào không phải là một nắm người quyền thế nhất tại Trường An thậm chí Đại Ngụy.

Cũng không biết chạy bao lâu mọi người đã tới một phố xá sầm uất, cũng không biết hôm nay là ngày nào hoặc là nơi này đang cử hành mấy thứ lễ hội gì đó, chỗ này biển người bắt đầu chuyển động, từng trận huyên áo không dễ chịu truyền đến, dường như là đang trầm trồ khen ngợi gì đó.

Mọi người sững sờ nhưng "truy binh" đằng sau cũng đang đến gần. Bọn họ liếc nhìn nhau, cũng không biết ai là người khởi đầu liền chen chúc vào đám người như thủy triều này.

Hạ Hầu Túc Ngọc ỷ vào tu vi bản thân là Cửu Tinh cảnh, tế ra linh lực gạt đám người ra cho đồng bạn phía sau một khe hở vừa đủ nhưng cũng cực kỳ khó khăn. Bởi vì người nơi đây thật sự nhiều lắm, Hạ Hầu Túc Ngọc căn bản thấy không rõ tình huống phía trước, cũng chẳng quan tâm nhiều hơn chỉ là cúi đầu mang mọi người xông về trước.

Cuối cùng bọn hắn đi tới trước nhất biển người như thủy triều này nhưng lại là một quán rượu, người chung quanh xô đẩy ồn ào, dường như cũng muốn tiến vào mà ở cửa có mấy tên sai vặt đã ngăn họ lại, nói qua mấy thứ gì đó, bởi vì đang trong đám người âm thanh quá mức ầm ĩ nên không nghe được rõ.

Mọi người quay đầu lại quan sát thấy mấy gia đinh kia cũng là hảo thủ xuất ra linh lực, trực tiếp gạt ra đám người đi về phía bọn họ. Trong lòng mọi người cả kinh, cũng không biết làm thế nào cho phải.

"Đi, đi vào!" Hạ Hầu Túc Ngọc nói ra, lôi kéo Tô Trường An đi đến quán rượu kia. Mọi người thấy thế, tuy biết tửu lâu cũng không phải là nơi tốt để tiến vào nhưng giờ phút này cũng chỉ kiên trì đuổi theo Hạ Hầu Túc Ngọc.

Gã sai vặt canh cổng kia thấy một đám thiêu niên ăn mặc bình thường đi tới, thậm chí còn có hai vị nữ hài. Gã hơi sững sờ thầm nghĩ thật hoang đường, lập tức liền vươn tay ra ngăn trở. Đã thấy thiếu nữ đi trước nhất móc từ trong ngực ra một vật đặt vào tay của gã.

Gã theo bản năng tiếp được chỉ thấy trong tay trầm xuống, nhìn chăm chú đây là một cái thẻ bài đúc bằng đồng xanh, tạo hình phong cách cổ xưa, phía trên có hai chữ Hạ Hầu. Trong lòng của hắn đánh thót một cái, dưới chân mềm nhũn thiếu chút nữa liền quỳ trên đất. Lúc này đây hắn đâu còn dám ngăn trở, cúi đầu run rẩy đem thẻ bài trong tay đưa ra.

Dường như Hạ Hầu Túc Ngọc đã sớm liệu đến kết quả như vậy, bước chân nàng cũng không có dừng lại một cái, rất tùy ý cầm thẻ đồng bài kia nhét vào trong ngực, nghểnh đầu mang theo mọi người nghênh ngang tiến vào quán rượu.

Chỉ là bọn họ đi quá vội vàng, thậm chí ngay cả tên quán rượu cũng không có nhìn kỹ.

Mà khi bọn họ đi vào quán rượu chưa được nửa khắc đồng hồ, những gia nô đến từ mấy nhà quyền quý kia cũng tớp tấp tiến đến, bọn hắn ngươi xô ta đẩy cũng muốn xông vào quán rượu nhưng lại bị đám sai vặt ngăn cản.

Những thứ gia nô này ngày thường trong nhà chủ cũng có chút địa vị, bằng không cũng sẽ không giao nhiệm vụ trọng yếu như vậy cho bọn hắn, mà bên ngoài ỷ vào thanh danh chủ nhân cũng không thiếu chuyện làm mưa làm gió. Giờ phút này bị một ít gã sai vặt ngăn lại, thật không cam lòng, nên mở miệng nói ra: "Ngươi cũng biết chúng ta là ai? Ngươi dám ngăn cản bọn ta?"

Gã cầm đầu đám sai vặt kia liếc cái đánh giá trên dưới mọi người, trong lòng cười lạnh, thầm nói: ta cũng không tin các ngươi cũng có thể móc ra một cái thẻ đồng bài của Hoàng Đế; lập tức nói: "Ta quản các ngươi là ai, Mẫu Đan Các chúng ta cũng không phải nơi cái loại a miêu a cẩu tùy tiện như các ngươi có thể tiến đến đấy."

Những gia đinh kia vốn khí thế hung hăng nhưng lúc nghe được danh hào Mẫu Đan Các, bọn hắn chợt sững sờ lại ngẩng đầu nhìn bảng hiệu quán rượu, lập tức mặt trắng như cái trái cà đã hết giận, thần sắc lúng túng lui qua một bên, không còn khí thế như ban đầu.

Đây là một quán rượu rất kỳ quái, ít nhất những thiếu niên thiếu nữ này là thấy như vậy.

Tửu lâu này cùng quán rượu khác bất đồng, nó trang trí lấy màu hồng nhạt làm chủ đạo, hoa văn trang sức lấy uyên ương, các loại bản vẽ Mẫu Đan, mười phần tư thái nữ nhi. Đại sảnh dưới lầu càng là kỳ quái, khách ngồi uống rượu tốp năm tốp ba nhưng rồi bên cạnh nhất định có một vị nữ tử ăn mặc diễm lệ hầu hạ. Mà khách uống rượu cũng thỉnh thoảng giở trò với nữ tử bên cạnh nhưng bọn họ cũng không phiền muộn, ngược lại là cười duyên đáp trả đùa giỡn cùng đám khách uống rượu.

Toàn bộ trong tửu điếm tràn ngập một bầu không khí kỳ quái, loại không khí này làm cho đám người Tô Trường An không khỏi mặt đỏ tới mang tai.

"Ơ, mấy vị khách quan, như thế nào bây giờ mới tới? Các cô nương chờ mọi người đã lâu rồi a!" Lúc này một vị nữ tử chừng ba mươi tuổi chạy ra đón chào, nàng đang mặc quần áo sa mỏng nhẹ, lộ ra bả vai trắng như tuyết, trên thân cũng không biết thoa chút gì đó mà Tô Trường An cảm thấy từng trận mùi thơm truyền đến, thế nhưng mùi thơm lại qúa mức nồng đậm, nên khó ngửi.

"Cô nương? Chờ chúng ta?" Tô Trường An sững sờ, hắn không hề cảm thấy mình ở chỗ này biết qua cô nương nào, vì vậy hắn quay đầu nhìn về phía mọi người, dường như đang hỏi, có phải các ngươi biết cô nương nào đó ở đây không?

Nhưng hắn nhận được câu trả lời chính là một cái bấm hông hung hăng từ tay ngọc của Hạ Hầu Túc Ngọc.

Hắn kêu lên một tiếng, có chút oan ức sờ lên cái hông đỏ bị nhéo của mình.

Mà vị nữ tử kia cũng phát hiện trong đám người này có hai vị thiếu nữ, vả lại xinh đẹp hơn người, so với rất nhiều hoa khôi trong quán mình đẹp hơn vài phần. Con mắt nàng đảo một cái, mang theo nữ nhân tới nơi này còn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nhưng cũng không muốn vạch trần. Các nàng chỉ để ý việc mở cửa làm ăn, chỉ cần những khách nhân kia xì ra bạc, cuối cùng muốn làm mấy thứ gì đó các nàng cũng lười biết cho rõ.

"Xem ra chư vị lần này tới đây cũng vì xem Phàn Như Nguyệt cô nương nhà ta rồi. Đến đây, các ngươi cứ vào đó ngồi trước, ta kêu các cô nương mang lên cho các ngươi chút rượu và thức ăn, sau đó nửa canh giờ, Phàn cô nương sẽ xuất hiện." Nàng còn nói thêm.

"Được!" Tô Trường An đồng ý, hắn cùng với mọi người phải bận ứng phó đám khách tới thăm nối liền không dứt, sau khi chạy ra Thiên Lam viện hồi lâu cũng đã sớm đói bụng đến mức ngực dán sau lưng rồi, lúc này nghe thấy có rượu cùng đồ ăn liền cao hứng.

Nhưng đến khi hắn quay người nhìn về phía mọi người lại phát hiện sắc mặt bọn họ có chút ửng hồng, thần sắc cũng mất tự nhiên. Mà hắn cũng không thèm nghĩ nhiều, nhất mực cho rằng đoạn đường này chạy như điên làm mọi người mệt nhọc. Lập tức liền dẫn đầu ngồi xuống một cái ghế bàn bên cạnh, còn cười ha hả tiện thể gọi mấy người tới ngồi.