"Làm Tinh Vương, theo như quy củ của Bát Hoang viện đáp ứng một yêu cầu của ta phải không?" Tô Trường An nói như vậy.
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người ở đây lần nữa trở nên khó coi.
Nhưng việc đã đến nước này, lão giả mũi ưng cũng chỉ có thể kiên trì đáp: "Ừ."
"Tốt lắm." Tô Trường An chợt nở nụ cười, đao của hắn chỉ Đỗ Hồng Trường lần nữa nói: "Ta muốn cho hắn và ta đánh một trận."
"Yêu cầu này rất trân quý, ngươi có thể từ Bát Hoang viện được rất nhiều thứ, công pháp, binh khí, thậm chí đan dược tăng cảnh giới. Ngươi cần phải nghĩ kĩ!" Hai mắt lão giả mũi ưng trực tiếp nhìn chằm chằm Tô Trường An, nói từng chữ một. Trong giọng nói có mùi vị uy hiếp, mọi người ở đây đều nghe được rõ ràng.
"Ta chỉ là theo quy củ, chẳng lẽ không được sao?" Tô Trường An liếc mắt nhìn lão đầu nói ra. Hắn dường như căn bản không hiểu ý tứ trong lời nói của lão giả.
Nhưng Tô Trường An chính là người như vậy, ngươi muốn giảng đạo lý, ta liền cùng ngươi giảng đạo lý. Ngươi muốn nói quy củ, ta liền cùng ngươi nói quy củ. Mà chính vì như thế, hắn mặc dù ngôn từ không tốt nhưng lại thường thường làm người ta không phản bác được.
"Tiểu bối, ngươi muốn chết!" Rốt cuộc lão đầu mũi ưng nổi giận thực sự, hôm nay lão vì một chút thể diện của Bát Hoang viện nhường một lối cho Tô Trường An, lại không nghĩ tiểu tử này không biết suy xét, một mực dùng lý ép người. Lão vốn không phải thế hệ có mặt mũi hiền lành gì, trước mặt rất nhiều hậu bối còn hiện lên vẻ mặt kinh ngạc liên tục, giờ phút này đã không thể ngăn chặn lửa giận trong lòng.
Chỉ nghe lão vừa dứt lời, một cỗ khí thế mênh mông trong cơ thể lão bay lên, mọi người chung quanh đều bị cỗ khí thế này ảnh hưởng chấn động liên tục lùi ra sau, dường như đại điện rộng lớn đại khí của Bát Hoang viện cũng trong chớp mắt mà run lên một cái.
Mà trung tâm cỗ khí thế này chính là Tô Trường An, tức thì bị mênh mông lực lượng trực tiếp ép tới khiến phải nửa quỳ trên mặt đất. Hắn chống đao, cố hết sức đều muốn đứng người lên, không biết làm sao mà linh lực trên thân lão giả kia phát ra chấn động mạnh đến đáng sợ, linh lực của Tô Trường An làm người ta sợ hãi nhưng khi so với lão cũng như hai giọt nước so với biển lớn mênh mông. Hắn ngay cả phản kháng cũng không làm được, chỉ là chống đỡ thân thể cũng hầu như đã tiêu hao hết khí lực mà hắn có.
"Tiểu tử, nếu như hiện tại ngươi cúi mình chịu phục, nhận thức điều sai. Ta có thể vì mặt mũi sư thúc tổ của ngươi mà bỏ qua cho lúc này." Lão giả mũi ưng nhìn sắc mặt Tô Trường An trắng như tờ giấy thì lệ khí trong lòng cũng giảm đi vài phần.
"Ta...làm sai chỗ nào?" Tô Trường An ngẩng đầu nói ra, thanh âm của hắn có chút run rẩy, rồi không phải vì sợ hãi mà vì linh lực của lão giả đang áp xuống, đơn giản là nói liên tục mấy động tác cũng làm hắn hao phí khí lực thật lớn.
Hạ Hầu Túc Ngọc bị linh áp của lão giả mũi ưng trực tiếp đẩy lui mấy trượng, chỉ sợ nếu nàng không kịp thời vận khởi linh lực chỉ sợ cũng bị khó khăn không chịu nổi mà ngã trên mặt đất. Nhưng nàng lại muốn lần nữa tới gần Tô Trường An rồi lại không được, linh lực của lão giả mũi ưng giống như tạo thành một vòng bảo hộ trong không khí, nàng có cố gắng thế nào đi nữa cũng không đến gần được Tô Trường An trong phạm vi năm thước. Trong nội tâm nàng khẩn trương, cũng bất chấp thân phận của lão giả mũi ưng, trực tiếp lớn tiếng mắng: "Âm Sơn Trọc! Ngươi không được khinh người quá đáng!"
Âm Sơn Trọc chính là tên thật của lão giả mũi ưng. Lão là một trong các viện trưởng của Bát Hoang viện, mặc dù không phải là Tinh Vẫn nhưng cũng là Hồn Thủ cảnh ba mươi năm lâu, tại Đại Ngụy coi như là cao thủ có chút danh khí.
Âm Sơn Trọc xuất thân từ dân gian, trước kia là tử tù lưu vong biên quan, sau trong chiến dịch với Man tộc lập được công lớn nên được xá lệnh. Lại được viện trưởng Bát Hoang viện lúc ấy nhìn trúng nên thu vào, hôm nay tuy thời gian trôi qua, cảnh vật thay đổi nhưng có câu giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, hỗn tính năm đó cũng không giảm ngược lại càng có chút nghiêm trọng. Những năm gần đây tại thành Trường An cũng không có làm chuyện gì ác độc nhưng thường vì tranh cãi với người mà đánh đập tàn nhẫn. Người như vậy há có thể vì mấy lời mắng tức giận của Hạ Hầu Túc Ngọc mà thu tay lại?
"Khinh người quá đáng?" Âm Sơn Trọc liếc nhìn Hạ Hầu Túc Ngọc, âm trầm nói: "Lão phu thay mặt Ngọc Hành lão nhân gia quản giáo đệ tử, làm sao có thể nói là khinh người?"
Lão tự nhiên nhận biết Hạ Hầu Túc Ngọc, nhưng mặt ngoài Đại Ngụy triều tuy nhìn quốc thái dân an nhưng hai đại phái - triều đình cùng thủ lĩnh học viện, Thánh Hoàng cùng Ngọc Hành dần dần già đi. Triều đình có mấy vị hoàng tử tranh quyền đoạt thế, học viện cũng không thiếu những thứ như Bát Hoang viện thèm thuồng bảo tọa đệ nhất học viện. Kỳ thực những mạch nước ngầm phía dưới nhất phái phồn hoa thành Trường An đã bắt đầu khởi động.
Âm Sơn Trọc chỉ là nể mặt một chút công chúa Đại Ngụy mà thôi, ốc còn không mang nổi mình ốc, Thánh Hoàng há sẽ vì chuyện này mà trách tội Bát Hoang viện?
Về phần Ngọc Hành? Dù sao sớm hay muộn Bát Hoang viện cũng cùng Thiên Lam trở mặt, giờ phút này giáo huấn Tô Trường An trước, thăm dò ý tứ mấu chốt của Ngọc Hành cũng không phải không thể.
Nghĩ đến đây lão bỏ xuống một tia băn khoăn cuối cùng. Tay trái hóa thành móng vuốt thẳng hướng thiên linh cái của Tô Trường An mà chộp xuống.
Tô Trường An cảm giác rất rõ ràng khí tức âm lãnh được bao hàm trong một trảo kia, trong lòng biết nếu bị một trảo này chụp được, tuy rằng không chết nhưng tu vi hao tổn là khó tránh, thậm chí lưu lại ẩn tật. Tình huống tệ hơn, có thể bị thần huyết trong cơ thể bắt lấy kẽ hở mà cướp thân thể giành quyền khống chế từ hắn.
Tuy rằng hậu quả nghiêm trọng như thế nhưng Tô Trường An vẫn như cũ không thể hoạt động thân thể của mình, dù là một đầu ngón tay cũng không được. So sánh với Âm Sơn Trọc, Tô Trường An quá mức nhỏ yếu, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn một trảo kia càng ngày càng lớn trong con ngươi mà bản thân lại không làm được gì.
Người ở chỗ này cũng không quá mức đành lòng, lúc ban đầu bọn hắn cũng không cam lòng cho Tô Trường An ngồi xuống vị trí đầu của Tướng Tinh bảng, nhưng sau đó hắn lại dùng thực lực để chứng minh mình xứng đáng với vị trí đó. Mọi người liền thay đổi cách nhìn, tuy rằng chưa nói yêu thích nhiều ít nhưng cũng không còn chán ghét như lúc ban đầu. Giờ đây thấy Âm Sơn Trọc lấy lớn hiếp nhỏ, trong lòng trắc ẩn chếch về phía Tô Trường An nên đối với tình cảnh của Tô Trường An bây giờ đều sinh ra cảm giác không đành lòng.
Mắt thấy móng vuốt của Âm Sơn Trọc cách đầu Tô Trường An chưa đầy nửa tấc, Tô Trường An thậm chí có thể thấy được mùi vị máu tươi nhàn nhạt từ trên tay lão truyền tới.
"Lão thất phu! Ngươi dám!!!" Lúc này một tiếng hét to từ ngoài điện truyền đến.
Dù người chưa tới nhưng cây đao đã hóa thành một đường ánh sáng mở ra cảnh đêm nồng đậm bên ngoài, lại oanh phá kim ngọc khảm trên cửa phủ, mang theo tiếng gió gào thét, bay thẳng đến mặt Âm Sơn Trọc.
Trong lòng Âm Sơn Trọc cả kinh, một đao kia ẩn chứa uy năng làm cho tâm lão kinh hãi, lão không dám nhìn thẳng lên phong mang, hơi hơi do dự liền chĩa mũi chân xuống đất, thân thể lướt về sau mấy bước.
Chỉ nghe tiếng vang ầm ầm thật lớn, cây đao kia không nghiêng lệch rơi vào trước người Tô Trường An, cũng chính là chỗ Âm Sơn Trọc vừa đứng. Quanh thân cây đao kia lóe lên lôi điện màu tím, nghiêng cắm trên mặt đất, như là một vị quân vương bao quát chúng sinh.
Âm Sơn Trọc nhìn chằm chằm vào cây đao kia, trầm mặc không nói nhưng nét phiền muộn giữa hai đầu lông mày thì không khó nhìn ra được, xem ra tâm tình của lão không được tốt lắm.
Mọi người còn chưa phục hồi tinh thần từ biến cố nơi đây thì cây đao kia chợt phát ra một tiếng kêu, như là nhận được triệu hoán nào đó chợt lao ra khỏi mặt đất, hướng phía cửa điện bay đi. Mọi người nhìn theo quỹ tích của nó trên không trung.
Đát!
Đó là một tiếng vang nhỏ nhưng trong lúc đại điện đang yên tĩnh thế này lại nghe được rất rõ ràng.
Một mực giày ủng màu đen xuất hiện ở cửa đại điện, sau đó một tay duỗi ra đem cây đao kia tra vào vỏ.
Lúc này một bóng người rốt cuộc cũng xuất hiện trong mắt mọi người.
Đó là một vị nam tử, tóc hắn rối bù, trên thân là một bộ áo vải màu xám bình thường, khóe miệng râu ria không cạo, rất lộn xộn, tướng mạo cực kỳ bình thường, nhìn không thấy chút phi thường nào. Nhưng trong mắt của hắn rồi lại giống như cây đao kia mà sắc bén sáng rọi lên. Hắn bước từng bước một tới, giày tất va chạm với ván gỗ phủ kín phát ra âm thanh đát đát, vang vọng thật lâu trong đại điện trống trải.
"Là ngươi?" Khi thấy rõ hình dạng người tới, sắc mặt Âm Sơn Trọc trở nên ngưng trọng. Người này là sống cùng thời đại đao khách với Mạc Thính Vũ, hơn mười năm trước chưa từng có địch thủ cùng thế hệ, hôm nay từ Tây Vực trở về, cuối cùng thì mạnh mẽ tới tình trạng nào đây?
Âm Sơn Trọc không biết. Nhưng theo một đao mới vừa rồi kia, lão biết rõ ràng đây là một đối thủ cần lão toàn lực ứng phó.
Nam tử cũng không để ý đến lão, hắn đến trước người Tô Trường An, nâng Tô Trường An đang nửa quỳ trên mặt đất lại đầu đầy mồ hôi.
Tô Trường An cảm thấy thân thể chợt nhẹ, linh lực vừa mới như thái sơn áp trên người vậy mà sau khi được nam tử nhẹ nhàng nâng dậy một cái liền đều tan rã.
Tô Trường An có chút suy yếu ngẩng đầu nhìn nam tử trước mắt này, lộ ra một nụ cười cực kỳ khó coi, hắn nói đứt quãng: "Sở... Sở tiền bối... Người đã đến rồi..."
"Chớ nói chuyện, nghỉ ngơi thật tốt, phần còn lại giao cho ta đi." Nói xong hắn đem Tô Trường An giao cho Hạ Hầu Túc Ngọc đang đứng một bên mặt đầy lo lắng, rồi ôn nhu nói với nàng: "Chăm sóc hắn thật tốt. Một lát ta mang bọn ngươi về nhà."
Sau đó hắn rút đao ra, lôi điện màu tím trên thân đao như hung long ác giao đang chạy qua lại.
"Âm Sơn Trọc." Thanh âm của hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng, như hàn băng trên thiên sơn ngàn năm không tan chảy. "Để cho ta tới thử xem, viện trưởng Bát Hoang viện nhà ngươi đến cùng có bao nhiêu cân lượng đi."