Chúng ta chấm dứt vụ án này đi, hoặc là, chấm dứt chuyện bị giam ở đây, hoặc có thể là, cô ấy không có quyền nhận vụ án này, tìm người khác đi…
Mặc kệ có nhiều gượng ép, Tân Tử vẫn tiếp tục nghĩ như vậy, nhưng nghĩ như thế nào cũng không thể đem dòng suy nghĩ đẩy lên thêm một tầng nữa, giống như những ý nghĩ này đi đến dây thần kinh nào đó ở trong đầu liền bị đánh bật ra, những u ám ở tầng đáy che khuất bầu trời đem lý trí của anh huỷ diệt.
Biểu tình trên mặt Tân Tử đọng lại như cũ không hề thay đổi, chỉ có ánh mắt hơi loé lên: “Vụ án, có thể tìm người khác tới xử lý.”
Một lúc lâu sau Thiển Thâm không hé răng, ánh mắt sững sờ, ngẩn người nhìn chằm chằm tập tài liệu trên bàn, đến khi Nghê Uyên ở bên cạnh khẽ đẩy cô một chút, cô mới hồi phục lại tinh thần.
“Không phải, ý của tôi không phải như vậy.” Thiển Thâm nhanh chóng vọt ra một câu, mười ngón tay dài nhỏ quần chặt lấy nhau, hơi thở của Tân Tử dần dần yếu đi, đến khi nín thở, da đầu có chút run lên, không biết sau khi nghe xong câu nói phát ra từ miệng cô sẽ biến thành bộ dạng gì.
“Ý của tôi là, chúng ta ly hôn đi.”
Cảm xúc có lẽ giống như cơn cuồng phong vừa thổi quét qua, trong phòng im lặng giống như lập tức ngộp thở, tiếng hít thở nông sâu đều đều giống như châm ngòi nổ cảm xúc.
Cảnh tượng tám năm trước trong ký ức như vừa mới đây, khi đó cô ấy nói ra hai chữ chia tay cũng không có như đứng đống lửa, như ngồi đống than giống như bây giờ.
Một lúc lâu, người đối diện mới có phản ứng, trước sau bình tĩnh như một: “Anh có thể nói chuyện một mình cùng em được chứ?” Nói xong, ánh mắt Tân Tử chuyển lên trên mặt Nghê Uyên.
Không chờ Nghê Uyên mở miệng, Thiển Thâm đã tranh nói trước: “Có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, Tiểu Uyên ở trong này… không có vấn đề gì.”
Hai người kia đều sửng sốt, Nghê Uyên sững sờ bởi vì đây là lần đầu tiên Thiển Thâm gọi anh là Tiểu Uyên, Tân Tử sững sờ bởi vì thái độ của Thiển Thâm.
Một lúc lâu sau, Tân Tử đem bàn tay đang bám chặt trên bàn buông xuống, còng lưng tựa vào ghế ngồi, giọng nói của anh cực xa, giống như bay từ nơi nào tới: “Được, cứ vậy đi.”
“Anh… nói cái gì?” Thiển Thâm nhanh chóng ngẩng đầu, trên mặt khó tin.
Tân Tử mở mắt, giọng điệu bình thản giống như việc không liên quan đến mình: “Anh đồng ý ly hôn.”
Thiển Thâm há miệng thở gấp còn muốn nói thêm điều gì, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh như băng không có chút nhiệt độ của Tân Tử lại không thể nói nên lời. Lương Thiển Thâm trở nên không biết phải làm sao, trước khi đến cô từng nghĩ rằng sẽ đối mặt với một Tân Tử giống như tám năm trước, anh sẽ cố gắng cầu xin, đã từng nghĩ sẽ đối mặt với một Tân Tử kích động, anh sẽ oán hận thái độ thay đổi thất thường của cô, cũng có thể không khống chế được cảm xúc kiên quyết không đồng ý. Cô nghĩ, Tân Tử yêu cô như vậy, phản ứng của anh phải thế mới đúng.
Cho nên, thấy Tân Tử lạnh nhạt không có một tia tình cảm, tiêu sái nghiêng mặt không nhìn cô, trên khuôn mặt thanh nhã không nhìn thấy nửa phần cảm xúc khiến cho Thiển Thâm không khỏi luống cuống.
Tân Tử đợi nửa ngày không thấy Thiển Thâm nói thêm gì, liền thong thả qua đầu lại, cười như không cười hỏi lại một câu: “Anh đã đồng ý rồi, còn có vấn đề gì sao?”
Nghê Uyên nghiêng người nhích lại gần phía Thiển Thâm, thấp giọng nói: “Thiển Thâm, đem tài liệu đưa anh ta đi.”
Tâm lý xây dựng rõ ràng quá yếu ớt của Lương Thiển Thâm đại tiểu thư phải mất nửa ngày mới đem ngụm khí ấm ức trong lồng ngực thở thông được, nhưng vẫn có cảm giác đau đến tê tâm liệt phế. (đau thấu tim gan đó)
Thật giả giống như đã không còn vấn đề gì khiến cô lo lắng, Thiển Thâm máy móc mở tập tài liệu ra, trong đầu buồn chán như bị cái gì đó đụng phải. Trong túi xách có một tờ đơn xin ly hôn. Mặt bàn gỗ nâu sậm, tờ đơn ly hôn giấy trắng mực đen kia lạnh như băng vô tình nổi bật lên trên. Đem giấy đẩy về phía Tân Tử, ngón tay khẽ dừng lại trước mặt, rồi thu hồi.
“Tôi đã… ký tên rồi.” (đây là lời chị Thiển Thâm nói)
Nghê Uyên kịp thời đem một chiếc bút máy Pike tinh xảo ném tới, sau đó ngồi thẳng người lại trên ghế im lặng quan sát phản ứng của Tân Tử.
Trong trí nhớ thiếu niên trước mặt có khuôn mặt trắng bóc sạch sẽ, mặc dù không có ngũ quan xuất chúng, nhưng tổng thể làm cho người ta thấy trong ánh mắt anh u tĩnh mông lung, theo từng hơi thở của anh, sau đó khi anh mỉm cười trong chớp mặt giật mình nhận ra tâm tư đã sớm đắm chìm trong đó. Người trước mặt đã trưởng thành nhiều lắm không còn ngây ngô như khi đó, lúc bình tĩnh thần thái say mê thần bí làm cho người khác không khỏi chột dạ.
Khi Tân Tử cầm lấy bút máy, trái tim Thiển Thâm đã nhảy vọt tới tận cổ họng.
Cán bút màu vàng chuyển động trên đầu ngón tay thon dài của anh, lại dừng lại, anh không nhìn trên tờ giấy kia viết cái gì, trái lại đầy thâm ý nhìn Thiển Thâm. Thiển Thâm bị loại ánh mắt không rõ cảm xúc này nhìn đến lạnh cả người, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau đáy lòng nổi lên một trận rét lạnh.
Cuối cùng cán bút lăn trên mặt bàn hai vòng rồi bất động, Tân Tử muốn nói gì đó, nhưng dường như do dự thật lâu, cuối cùng chỉ mở miệng nói: “Đây là lần cuối cùng, anh cũng không có khả năng sau khi bị em bỏ rơi hai lần còn theo đuổi em nữa. Cho nên” Anh vẫn ngồi im trên ghế, trên mắt kính bỗng nhiên phản quang, sâu không lường được: “Em hãy nghĩ kĩ xem bản thân mình đang làm gì, sau đó nói cho anh biết em nhất định sẽ không hối hận, anh sẽ ký tên. Anh lặp lại một lần nữa, chính em hãy suy nghĩ cho kỹ, anh sẽ không giữ em lại.”
Khi anh nói lời mày vẻ mặt nghiêm túc giống như băng đá trong ngày đông giá rét âm mười hai độ, còn có hơi nước lạnh buốt nguy hiểm, thậm chí anh còn chẳng hỏi cô vì sao, có phải nếu thật sự đợi sau khi cô lên tiếng xác nhận, anh sẽ lập tức đi không quay đầu lại. Trong mắt Thiển Thâm tràn đầy vẻ muốn buông xuôi, đây không phải là tình trạng cô dự tính, là cô đem mọi chuyện hiểu rất đơn giản,xem nhẹ nhân tố quan trọng nhất.
Tân Tử thật sự yêu cô, nhưng anh là một người đàn ông, bất kỳ một người đàn ông nào cũng không thể chịu đựng được việc bị cùng một người đàn bà vứt bỏ đến hai lần, huống chi anh ấy còn là một người đàn ông có lòng tự trọng rất cao.
Nhưng, vì đạt được một vài mục đích, không thể không trả giá thật nhiều.
Hi vọng, ngày mục đích đạt được không còn xa.
Thiển Thâm hít sâu một hơi, bày ra vẻ mặt hờ hững e rằng khó có thể xoi xét, nói: “Chuyện của anh e rằng không có cách nào cứu vãn rồi, tôi tin tưởng anh như vậy, thế nhưng anh…”
“Được rồi, em không cần nói nữa. Tôi hiểu rồi.” Tân Tử có vẻ hơi thô bạo ngắt lời Thiển Thâm, sắc mặt dần tái nhợt: “Em đi đi. Khi anh ký tên xong, sẽ thông báo cho em.”
“Nếu muôn ý tên, hay là bây giờ ký luôn đi.” Nghê Uyên từ đầu đến giờ chưa lên tiếng, cuối cùng cũng nói một câu.
Tân Tử cong khoé miêng, cười lạnh nói: “Tôi phải xem cho rõ ràng trên đó viết cái gì có thoả đáng không. Ví dụ như…” Anh mở mắt trống rỗng nhìn vách tường màu xám cách đó không xa: “Phân chia tài sản chẳng hạn.”
“Mày còn muốn chút tiền này của Thiển Thâm sao…”
“Chúng ta đi thôi.” Thiển Thâm giữ chặt Nghê Uyên đứng dây, quay lưng lại trả lời một câu: “Ký tên xong nói cho tôi biết, tối nay anh có thể ra ngoài, xem như… đây là chuyện cuối cùng tôi làm cho anh đi.”
Sau lưng không tiếng động, Thiển Thâm bước hai bước lại quay trở lại, lấy từ trong túi ra một cái vật nhỏ màu trắng ném lên trên mặt tờ đơn ly hôn. Tân Tử lơ đãng cúi đầu, khi nhìn thấy đó là thứ gì, mặt hoàn toàn trắng bệch, trong đôi mắt sáng xanh một mảnh u tối.
“Trả lại anh, nếu muốn ném.” Thiển Thâm hơi dừng lại, lại nhìn chiếc móc khoá kia, nhìn bóng người Tân Tử vẫn không nhúc nhích: “Hay đập bỏ thì tuỳ.” Nói xong câu cuối cùng, Thiển Thâm nhìn chằm chằm Tân Tử, anh vẫn không ngẩng đầu. Vì thế, cô cũng không quay đầu lại đi ra khỏi cửa, Nghê Uyên khinh khỉnh ném lại một câu: “Nếu là của anh sẽ là của anh, nếu không phải của anh, ép buộc cũng vô dụng.”
Nghê Uyên đưa Thiển Thâm về nhà, trên đường đi Thiển Thâm rất lặng lẽ, lời của anh nói là đa số. Anh chỉ nói đơn giản vài lời trấn an người khác, nào là đau dài không bằng đau ngắn, tất cả đều sẽ qua đi, không cần nghi ngờ lựa chọn của mình vân vân. Từ trước đến nay Nghê Uyên vẫn không đồng ý cuộc hôn nhân này của bọn họ, cho nên những lời này nói ra lưu loát trôi chảy sinh động, có ý hả lòng hả dạ. Thiển Thâm chống cằm ngơ ngác nhìn hình ảnh vùn vụt trôi qua ngoài cửa sổ, nhớ tới đấu tranh lúc đầu khi đưa ra quyết định này, vẻ mặt không khỏi ảm đạm, những lời nói của Nghê Uyên không lọt tai một chữ, không lọt tai một chữ.
Khi về đến nhà, hiếm khi thấy Nghê Đạo Viễn đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách đọc báo, dì ghẻ luôn bị Thiển Thâm bỏ qua đang ngồi bên cạnh ông ta gọt vỏ táo, bộ dáng xem qua rất cẩn thận. Nghê Đạo Viễn thấy Thiển Thâm trở lại, chỉ đơn giản gật đầu, tỏ vẻ biết rồi. Thiển Thâm không có tâm trạng trả lời, chỉ đáp qua loa liền muốn trở về phòng, không ngờ bị Nghê Đạo Viễn gọi lại: “Đã nói rõ rồi?”
“Không nói gì, không cần tôi nói, anh ấy đồng ý.” Thiển Thâm không muốn nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.
Nghê Đạo Viễn trầm ngâm một lát, nói: “Cũng tốt, phân chia sạch sẽ, chuyện của nó đỡ liên luỵ đến nhà của chúng ta và Tăng gia.”
Dây thần kinh gần huyệt thái dương của Thiển Thâm nhảy lên, nhưng may mà không có thật sự gây ra phản ứng dây chuyền để thân thể nhảy dựng lên, cố gắng duy trì im lặng.
Không khí khẽ biến đổi, Thiển Thâm không nói lời nào chỉ cúi đầu, không nhận ra có tức giận hay không, chỉ là cô mơ hồ cảm nhận thấy bên cạnh mình có một cỗ áp lực, lúc mạnh lúc yếu. Dì ghẻ đang gọt táo cũng dừng lại, hệ thống sưởi của phòng khách lớn như vậy dường như có vấn đề, nhiệt độ nhanh chóng giảm mạnh.
Nghê Đạo Viễn không phản đối đeo kính mắt, tiếp tục đọc báo: “Chính con tự lựa chọn, đừng hối hận.”
“Tôi không hối hận, chẳng lẽ tôi thật sự nên chờ đợi mười năm sau anh ta trở lại?” Thiển Thâm tràn đầy vẻ tức giận, nói không tới hai câu đã ngửi thấy mùi thuốc súng, cô áp chế lửa giận nói: “Tôi đi lên lầu.”
Giọng của Nghê Đạo Viễn không cao không thấp vẫn cúi đầu đọc báo vang lên: “Bên phía chị của con, con thực sự tính tiêu diệt nó hay sao?”
“Làm ra những chuyện như vậy, trừng phạt là đúng tội.” Nghê Uyên thay mặt Thiển Thâm nói, rất kinh thường, có chút giống như đứa trẻ nhất định phải lấy răng đổi răng.
“Không phải hỏi con, con bớt nói đi thì hơn.” Tiếng nói của Nghê Đạo Viễn không cao, nhưng lại rất hữu hiệu ngắt lời Nghê Uyên.
Thiển Thâm đi được nửa đường dừng lại, trong óc hiện lên đối thoại ngày đó.
“Vừa rồi chị cũng đã nghe những lời em nói, chuyện chị muốn tài sản không liên quan đến em, nhưng, chị làm ra những chuyện như vậy đối với em, có phải chị nên áy náy một chút hay không?”
Tăng Vịnh Ngâm dường như trước tiên thanh minh cho bản thân: “Em gái, em nói gì vậy, chị phản đối em làm cái gì đây!”
“Chuyện đã đến nước này rồi, chị không cần che giấu làm gì.”
“Thiển Thâm, đừng như vậy, chuyện kia thật không phải do chị làm. Tại sao chị lại đi hại em?”
Giọng nói Tăng Vịnh Ngâm tiếp tục lo lắng, không như trước, lọt vào trong tai Thiển Thâm lại giống như một diễn viên tay cầm kịch bản, hoá trang, chỉnh đốn quần áo, bắt đầu diễn trò trên màn ảnh, bởi vì quá chân thực, ngược lại lộ ra giả dối.
“So với anh cả, tôi biết chị càng ghét tôi hơn. Có điều, anh cả sẽ không che dấu, chị lại rất biết cách che dấu.” Thiển Thâm đứng trên bậc thang, có chút tự chế giễu lại có chút phẫn hận: “Vì chị rất chán ghét tôi, cho nên, khi nắm được cơ hội liền trở nên có chút hưng phấn quá độ không biết nên xử lý như thế nào.”
Sau lưng không có tiếng nói, chỉ còn lại tiếng hít thở cúi đầu.
Thiển Thâm tiếp tục: “Biết không, khi chị bảo Trần Kiệt thú nhận là anh cả thật sự là một chiêu thất bại. Anh cả không phải kẻ ngu, tôi cũng không phải kẻ ngu, tôi chỉ cần tìm anh ấy đối chất sẽ biết. Còn nữa, chị cùng Dịch Nguyệt San tại sao lại cùng thông đồng tôi mặc kệ, nhưng chị cũng nên nghĩ làm cách nào đảm bảo miệng của cô ta chứ.”
“Em có chứng cớ gì.” Tăng Vịnh Ngâm cuối cùng không thể tiếp tục giả bộ được nữa.
Khi đó Thiển Thâm nghĩ thầm, nếu chị hiểu ra, thật tốt biết bao, nhưng mà, tiếc là không được như thế. Nhìn Tăng Vịnh Ngâm nói: “Không có, đó chỉ là trực giác của tôi. Xem ra, tôi đã đoán đúng.”
“Cho dù em nói ra, chị cũng không sợ em đâu.”
“Đúng vậy, chị không cần sợ tôi. Lời của bà ngoại vừa rồi không phải ngoài sáng và trong tối đều bảo vệ chị sao, tôi có thể làm gì?” Thiển Thâm híp mắt lại, lông mi vươn ra như mũi nhọn: “Chị, chị nghĩ rằng tôi và chị đều rất được cưng chiều, trưởng bối hai nhà đều rất yêu thương đến tôi, đúng không?”
Tăng Vịnh Ngâm hỏi lại: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
“A…” Tiếng Thiển Thâm cười mỉa, khuôn mặt vô cùng lạnh nhạt: “Cho nên chị mới đối xử với tôi như vậy. Nhưng tôi nói cho chị biết, không phải bọn họ yêu thương tôi, mà là thương hại tôi. Anh cả hiểu rõ điều này, cho nên, chị vĩnh viễn không bao giờ tranh giành được với anh ấy. Còn tôi, vốn sẽ không tạo thành uy hiếp cho chị, chị hạ sai chú rồi.”
Thu hồi suy nghĩ, Thiển Thâm liếc mắt xuống dưới lầu, mấy người kia đều ngẩng đầu nhìn cô, giống như chỉ cần cô ra lệnh một tiếng, liền lập tức quên mình đem Tăng Vịnh Ngâm băm vằm thành trăm mảnh.
Nhưng, như vậy có ý nghĩa gì đâu.
Lương Thiển Thâm quả thật là người thù dai, cô cũng không phải người lương thiện, lấy đức báo oán căn bản không hợp với cô. Nhưng hôm nay cô cảm thấy mệt chết đi được, nếu làm đến cùng không phải là một vở kịch náo loạn, để người ngoài cười chê, người trong nhà trở mặt thành kẻ thù, rất căng thẳng. Cho dù là một ngôi nhà lạnh lùng như thế, nhưng cũng hi vọng không bị tan nát.
Nét mặt Thiển Thâm thay đổi mấy lần, cuối cùng bình thản nói: “Quên đi, dù sao sau này chị ta ở Tăng gia cũng sẽ không còn vẻ vang gì, tôi không muốn làm lớn chuyện.”
Thiển Thâm còn chưa vội, Nghê Uyên đã rất gấp gáp: “”Cứ buông tha cô ta như vậy sao? Nếu em còn có điều gì lo lắng suy nghĩ, tôi sẽ giúp em.”
“Nên khoan dung độ lượng một chút. Cậu nên tự để cho mình một đường lui thì tốt hơn.”
Sau khi Thiển Thâm để lại một câu nói thật giả khó phân như vậy liền bước nhanh trốn vào trong phòng ngủ. Vừa tiến vào trong phòng cô liền ngã xuống giường, đem nhẫn ở trên ngón áp út tháo xuống áp vào ngực, nắm lại trong lòng bàn tay. Nhìn xà nhà trắng tinh, đèn thuỷ tinh sáng chói, trước mắt không tự chủ được liền hiện ra khuôn mặt của Tân Tử.
Không biết hiện giờ anh ấy thế nào. Có phải rất hận cô hay không, hay là rất đau lòng, hay là đã vô cùng tuyệt vọng.
Trong lòng như bị vô số sợi bông tinh tế tỉ mỉ quấn quanh, hơi chút cử động liền vô cùng đau đớn.
Thiển Thâm chuyển người lại, im lặng thì thầm: “Qua mau đi, tất cả đều qua mau đi…”