Khi Tân Tử về đến nhà đã gần mười giờ đêm, bước vào cửa chính, trong phòng không bật đèn, chỉ có TV trong phòng khách loé lên, một bộ phim của cục điện ảnh trung ương đang chiếu trên TV. Anh đem cặp xách đặt ở trên tủ giày trước cửa, đi vào trong phòng khách, quả nhiên, Thiển Thâm đang nằm ngủ ở trên ghế sô fa. Ánh sang trên màn hình lúc sang lúc tối, màu sắc sặc sỡ chiếu lên trên khuôn mặt Thiển Thâm, khuôn mặt đang ngủ say lúc này của cô ấy xem ra lại có chút gì đó mộng ảo, tuy đẹp nhưng không chân thật.
Tân Tử đứng ngây ngẩn ở trước mặt cô, lại nhẹ chân nhẹ tay ngồi xuống trên sàn nhà, tựa vào ghế sô pha ở bên cạnh cứ như vậy nhìn cô không chớp mắt. Khi Thiển Thâm ngủ thường hay nhíu mày, giống như không thể ngủ sâu, có điều gì đó quấy nhiễu làm cô ấy không thể không lo lắng.. Trước kia anh không biết, rốt cuộc là cái gì quấy nhiễu giấc mộng của cô ấy, cô ấy có lo lắng lo âu điều gì?
Đúng vậy a, Lương Thiển Thâm là thiên kim đại tiểu thư, có gia thế hiển hách làm chỗ chống lưng vững chắc ở trên đời, cô ấy có bà ngoại giàu có bậc nhất, lại còn có một người cha cũng tương tự như vậy, mà điều làm cho không ai có thể cưỡng lại được chính là cô ấy còn có một dung nhan tuyệt mỹ không thể xoi xét, tuy rằng tính cách có chút tuỳ hứng, nhưng điều này cũng có liên quan tới tuổi thơ không êm đềm của cô ấy. Ngoại trừ điều đó, bên cạnh cô ấy luôn có nhiều vệ tinh bao quanh theo đuổi, đủ hoa tươi quà tặng, luôn luôn được người khác đặt nâng niu như một nàng công chúa, ví dụ Cố Cảnh Nhiên, hoặc là Nghê Uyên. Anh không có trầm tĩnh lạnh nhạt như bề ngoài của mình, anh cũng biết tức giận, biết ghen tị, còn có thể thù hận, vẫn còn nhớ rõ một năm trước, bảy năm sau khi chia tay lần đầu tiên anh lại nhìn thấy cô ấy ở trước cửa toà án, từ đó về sau anh bắt đầu suy nghĩ lần lượt xem sẽ làm gì, vì điều gì mà anh đau khổ như vậy, mà cô ấy còn có thể tươi cười sống vui vẻ như thế.
Anh nghĩ, hận cô ấy đi, không nên tiếp tục yêu nữa.
Nhưng, trong một năm đó, tại một góc khuất mà cô ấy không biết, anh im lặng nhìn theo cô ấy, nhìn thấy cô ấy đi uống cà phê tại quán cà phê cô thích nhất, nhìn thấy cô ấy đi đến các cửa hàng đồ hiệu xa xỉ, nhìn thấy cô ấy… Cùng một người đàn ông tên Nghê Uyên gặp mặt hàng ngày, anh nhiều lần muốn biết xem có phải người đàn ông đó chính là chân mệnh thiên tử của cô ấy hay không. Sau đó anh đau lòng phát hiện, anh không có cách nào có thể khống chế, yêu cô ấy dường như là chuyện anh không thể nào khống chế chính bản thân mình.
Gia Ny không hay biết gì, anh lợi dụng điểm này của cô bé từ đó biết được tình hình mấy năm nay của cô ấy, sau đó, anh đưa ra quyết định khó khăn nhất, nguy hiểm nhất, nếu làm không tốt sẽ trở nên ngu xuẩn nhất trong cuộc đời anh.
Anh thử vận may.
Trong khoảnh khắc cưới cô ấy vào cửa, anh có một loại khoái cảm, không liên qua tới hạnh phúc, đó dường như là đau khổ chồng chất với kiên nhẫn, cuối cũng cũng có một ngày khoái cảm tuôn trào. Thậm chí anh còn điên cuồng nghĩ rằng, tám năm trước cô ấy bỏ anh mà đi, tám năm sau, cô ấy vân trở lại bên cạnh anh, điều này không phải vì muốn tư lợi của anh hay sao? Nhưng, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô ấy, cái cảm xúc cực đoan bén nhọn phức tạp kia lại càng tăng lên, anh chịu đựng thật sự quá giỏi, cô ấy không hề biết rằng, mỗi khi cô ấy châm chọc anh, tức giận mắng chửi anh, hơn nữa trong đêm đó cô ấy còn lẩm bẩm nói rằng cô không nợ anh, hận ý cùng lửa giận trong nháy mắt bùng nổ dường như có thể thiêu cháy trái tim anh.
Bị hai loại cảm giác yêu hận đan xen này tra tấn, làm sao anh lại không nghĩ rằng anh mới là người thiệt thòi, đau khổ cũng là anh, chẳng lẽ ngay cả một chút áy náy đối với anh mà cô ấy cũng không có hay sao? Một người thích làm gì thì làm sẽ ích kỉ đến thế sao? Nhưng anh vẫn muốn giữ cô ấy ở bên cạnh mình.
Cảnh bắn nhau trong TV bắt đầu đi đến hồi đấu tranh kịch liệt, màn hình càng thêm sáng tối phập phồng hơn, ánh sáng trong phòng khách biến ảo càng quỷ dị.
Cô ấy vẫn ngủ, nếp nhăn giữa lông mày thoáng chốc giãn ra, yên bình giống như đứa trẻ, vẻ mặt không quan tâm đến mọi thứ xung quanh trong veo làm cho người khác không đành lòng chạm vào.
Cục nghẹn trong lồng ngực đột nhiên ngưng tụ lại, Tân Tử ngửa đầu thở mạnh, không ngờ yết hầu đột nhiên có cảm giác ngai ngái, nghẹn ngào không thể khống chế, từng làn hơi nóng xộc thẳng lên đại não, mơ hồ thấy đau. Anh vội vàng che miệng lại, không để cho mình phát ra một tiếng động nào, còn thân thể sớm đã run rẩy không thể không chế chính mình.
“Lương Thiển Thâm tôi từ đầu đến cuối không hề thiếu nợ anh chút nào, anh cho rằng Dịch Nguyệt San thực sự đáng thương, anh cho rằng anh thực đáng thương, đúng không.”
Khi đó, trong lòng anh nói đúng, đúng thế, so với cô ấy anh đáng thương hơn, anh mới là người bị vứt bỏ.
“Nếu tôi nói, so với các người tôi còn đáng thương hơn, anh có tin hay không! Nếu tôi nói, tám năm nay tôi chịu đau khổ so với những gì Tân Tử anh phải nhận còn hơn trăm ngàn lần, anh có tin hay không! Nếu tôi nói, tám năm trước tôi hận không thể tìm đến cái chết, anh có tin hay không!”
Khi đó, anh muốn tin, nhưng, cô không cho anh lí do để tin tưởng. Cô bảo anh không nên ép cô, còn anh chỉ một lòng muốn biết đến tận cùng vì sao cô ấy lại nói như vậy, đến tột cùng là cô ấy dựa vào cái gì mà cho rằng cô không cần phải chịu trách nhiệm gì về sự đau khổ này.
Cái gì mới là chân tướng, chân tướng là cái gì.
Nếu quả thật cô ấy không thể chấp nhận được, cõi lòng tan nát tưởng chết đi, nước mắt giàn giụa tuôn rơi, vậy tám năm trước tâm trạng của cô ấy như thế nào khi bình tĩnh đứng trước mặt anh nhìn anh và nói: “Chúng ta chia tay đi.” Lại tâm trạng của cô ấy thế nào khi đối mặt với mọi sự sỉ nhục chửi mắng của mọi người, tâm trạng của cô ấy như thế nào khi một lần nữa đối mặt với anh đeo nhẫn cưới, trong đêm đó, tâm trạng của cô ấy như thế nào khi đẩy ngực anh ra, trong đôi mắt ngập tràn sợ hãi kia thấy điều gì, vết thương chồng chất trong lòng để lại những vết sẹo sâu bao nhiêu…
“Thiển Thiển…” Tân Tử thì thầm không ra tiếng, ngay cả trong tim cũng đang nhỏ máu.
Tiền, có lúc anh đã thực sự nghĩ rằng, cô ấy chỉ vì những thứ phàm tục toả ra hơi tiền mà quên đi anh, nhưng trên thực tế… Mỗi lần cô ấy muốn nói với anh, vẻ mặt muốn nói lại thôi, cô ấy bất an giãy giụa nói cô ấy không biết phải nói như thế nào với anh, hiện tại cuối cùng tất cả anh đều hiểu rõ hết rồi.
“Tại sao có thể như vậy, tại sao lại như vậy?”
Anh cảm thấy anh sắp phát điên rồi, người yêu thương nhất đã gặp phải chuyện đau lòng không chịu nổi như vậy, mà anh còn cho rằng cô ấy hạnh phúc hơn anh, thâm chí còn mắng cô ấy tám năm trước biến anh thành thằng ngốc, tám năm sau vẫn coi anh là thằng ngốc, lúc ấy nghe xong trong lòng cô ấy có cảm giác gì! Vừa hồi tưởng lại, anh liền… hận không thể tự đánh chết bản thân mình.
Còn Cố Cảnh Nhiên, hoá ra gọi là ân nhân cứu mạng là do sự việc này, nếu cô ấy lựa chọn anh ta, thì sau này, anh cũng không có quyền gì để nói.
Trên ghế sô pha, Thiển Thâm khẽ giật mình, Tân Tử lập tức lau đi nước mắt còn dính trên khoé mắt, điều chỉnh hơi thở, nhìn cô ấy từ từ mở mắt.
Mới đầu cô ấy con mơ mơ màng màng, con người xinh đẹp hơi lộ vẻ mờ mịt, tiếp theo bỗng nhiên từ trên ghế sô pha ngồi dậy, sợ hãi kêu lên: “Anh đã về rồi!” Tiếp theo, không đợi anh nói câu nào, sợ hãi kêu lên: “Canh của em!”
Trong ánh sáng mờ ảo anh nhìn thấy cô ấy hốt ha hốt khoảng ba chân bốn cẳng vọt vào trong bếp ngoài miệng vẫn không ngừng kêu: “Tiêu rồi tiêu rồi, canh bát bảo của em!”
Tân Tử đi theo cô đến phòng bếp, đã nhìn thấy cô đang luống cuống tay chân muốn đổ canh trong nồi ra, không ngờ trong lúc vội vã đã quên lấy lót tay, trực tiếp lấy tay bưng nồi, bị bỏng cô vọi vàng rụt tay lại nắm lấy lỗ tai hít một hơi. Tân Tử lập tức chạy tới ngăn Thiển Thâm còn muốn tiến lên lại, quả quyết cầm lấy khăn lót tay bưng nồi ra từ từ rót canh vào trong bát.
Thiển Thâm sau khi thấy anh ấy thu phục xong nồi canh mới ngó xuống bát nghiên cứu một phen, lúc này mới thở phào một hơi thật dài, xoay người nhìn anh nói: “May mà không có việc gì.” Cô lại chán nản gõ đầu mình, tức giận nói: “Tại sao lại ngủ quên cơ chứ, xấu hổ quá. Canh này từ xế chiều đã bắt đầu hầm, mà nguyên liệu nấu món này không hề dễ mua a, nếu nấu hỏng, em sẽ…”
“Em sẽ làm sao?” Tân Tử ngắt lời cô, nhẽ nhàng kéo đôi tay mềm mại của cô lên kiểm tra xem có bị bỏng hay không: “Không cẩn thận như vậy, nếu bị bỏng thì làm sao bây giờ?”
Thiển Thâm lại gần nhìn tay của mình, thổi thổi chỗ bị đỏ hai cái, không quan tâm nói: “Em không có yếu ớt như vậy, nhưng mà canh kia là em nấu riêng để anh uống, hôm nay anh phải uống hết cho em nha.”
Lúc cô mới ngủ dậy cười thì ánh mắt sẽ giống như phát sáng, làm sáng bừng cả khuôn mặt xinh đẹp mê người, Tân Tử chậm rãi cúi đầu cẩn thận kiểm tra lại một lượt, nói: “Để anh đưa em lên trên nhà bôi chút thuốc mỡ nha, không được chủ quan, nếu chẳng may bị bỏng thật lúc đó em sẽ nếm mùi đau khổ.”
Thiển Thâm vẫn cười, mặc kệ Tân Tử kéo tay cô vừa xem vừa thổi, cô thích loại cảm giác này, cảm giác được anh nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng mà bỗng nhiên cô nhận ra được điều gì đó, hỏi: “Giọng nói của anh tại sao lại khàn như vậy? Bị cảm?”
“Dự báo thời tiết nói có đợt không khí lạnh tăng cường, ngày mai nhớ mặc nhiều một chút.” Thiển Thâm theo Tân Tử đi đến phòng ăn, sau khi đặt anh ngồi trên ghế, lại chạy vào phòng bếp lấy chén canh kia ra: “Nhân lúc còn nóng mau uống hết đi, đợi lát nữa tắm nước nóng xong lập tức đi ngủ, cuối tuần chúng ta còn phải đi du lịch, anh không thể bị bệnh lúc này được.”
Tân Tử bưng bát uống từng hớp một, mỗi một ngụm nuốt vào anh đều cảm nhận được có một dòng nước ấm chảy vào trong tim anh, nhưng mà cảm giác đau đớn lưu lại trong lòng cũng tăng lên theo, anh liền ngẩng đầu hỏi Thiển Thâm: “Em muốn đi du lịch ở đâu?”
Thiển Thâm kì quái hỏi lại: “Không phải anh nói muốn đi Hy Lạp sao?”
“Đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ của anh, em có muốn đi đâu không?”
Ở trong đầu Thiển Thâm đảo qua một vòng, lắc đầu nói: “Không có.” Cô cầm chén nước hớp một ngụm, cười duyên nói: “Thật ra đi nơi nào không quan trọng, chủ yếu là đi với ai thôi.”
Động tác múc canh của Tân Tử thoáng tạm dừng, nhẹ nhàng trả lời: “Em nói đúng.”
Sai khi uống canh xong, Tân Tử bị Thiển Thâm giục đi tắm, nhưng anh đứng ở bên ngoài cửa phòng bếp không nhúc nhích, nhìn cô ấy một mình vừa cười vừa dọn dẹp nhanh nhẹn, trong lồng ngực anh đau xót, không thể tưởng tượng thân hình mảnh mai yếu ớt kia tại sao có thể chịu đựng đau đớn tê tâm liệt phế như thế. Nếu có thể, anh mong quá khứ quay trở lại, anh nhất định sẽ không cãi nhau với cô ấy, nhất định sẽ không rời cô ấy nửa bước, anh càng muốn có thể thay cô ấy chịu đựng tất cả những chuyện này, dù không thể ngăn cản, nhưng khoảng thời gian cô ấy đau khổ nhất cũng có anh ở bên cô ấy.
Thiển Thâm đang lau chùi mặt bàn bỗng nhiên bị người ôm lấy từ phía sau, hơi ngạc nhiên, cô nghiêng nửa đầu cười nói: “Làm sao vậy, còn chưa đi tắm sao?”
“Thiển Thiển…” Tân Tử vùi đầu vào trong cổ cô, khẽ kêu tên của cô.
“Ai da… Nhột quá đi…” Thiển Thâm không nhịn được cười vặn vẹo cổ.
Tân Tử vẫn cứ ôm cô như vậy, dùng hết toàn lực để ổn định lại âm điệu đang muốn run rẩy của mình: “Anh đã từng nói anh yêu em hay chưa?”
Thiển Thâm giật mình, lập tức nhíu mày cố ý châm chọc nói: “Rốt cuộc anh cũng ý thức được chính mình đáng ghét thế nào rồi sao?”
Tân Tử không phản bác, cúi đầu ‘uhm’ một tiếng.
Bên tai Thiển Thâm nhột không chịu nổi, lại bắt đầu giục anh: “… Biết là tốt rồi, á… ah mau đi tắm đi…”
“Tôi yêu em…” Tân Tử lại dùng lực ôm chặt Thiển Thâm, hít sâu một hơi: “Thiển Thiển, Anh yêu em.”
Thiển Thâm trong nhất thời không có phản ứng, một lát sau mới mới có phản ứng tiếp tục lấn tới: “… Lần sau nếu khi nào anh muốn sến có thể nói trước cho em biết một tiếng được không?”
“Anh yêu em.” Tân Tử dường như không nghe thấy cô ấy nói gì, nỉ non như trước.
Thiển Thâm đang nghĩ không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể gật gật đầu nói: “Uhm, em biết…”
“Không, em không biết.” Tân Tử bỗng nhiên có chút kích động, cô có thể cảm giác được lồng ngực của anh đang áp lên lưng cô phập phồng dồn dập: “Em không biết anh yêu em nhiều thế nào đâu.”
“Tân Tử…”
Tân Tử cắn chặt răng, nói từng chữ một, mỗi chữ cái anh đều nghĩ muốn khắc sâu vào trong lòng cô ấy: “anh yêu em, thật sự rất yêu em, Thiển Thiển, em nhớ cho kỹ, bất kể có xảy ra chuyện gì, anh đều yêu em.”
Thiển Thâm rốt cuộc không nhịn được xoay người nhìn anh, mặt của cô đã nóng bừng lên, dường như Tân Tử có chút hơi quá đà, cô vỗ nhẹ gương mặt của anh, nghi ngờ hỏi: “Tại sao đột nhiên lại nói với em những lời này? Hôm nay anh là lạ.”
Tân Tử đem tay cô cầm thật chặt, lắc đầu, có chút khó khăn để bày ra cho mình một nụ cười: “Không phải đột nhiên, đã sớm muốn nói cho em biết. Nhớ kỹ nhé?”
Thiển Thâm ôm chầm lấy cổ anh, kiễng chân hôn anh một cái, cười tươi như hoa: “Em thề sẽ nhớ kỹ. Hiện tại, có thể đi tắm được chưa, ông xã thân yêu của em?”
Nhìn thấy cô ấy cười như vậy, nhưng lại như từng vết cắt ở trong lòng của anh, Tân Tử cố gắng bình tĩnh, cúi xuống hôn cô ấy, nói: “Tuân lệnh, bà xã.”
Sau khi Tân Tử lên lầu, Thiển Thâm cũng đem phòng bếp thu dọn xong, vì thế cô trở về phòng ngủ lập tức ngã xuống giường, ôm gối đầu lăn liền mấy vòng. Sau một lúc lâu, cô mới thò đầu ra khỏi đống chăn bông, sau đó bắt đầu ngây ngô cười vui vẻ.
Bỗng nhiên, điện thoại di động ở đầu giường rung lên hai cái.
Thiển Thâm quay người lại, đảo qua cầm lấy di động, là một tin nhắn… từ dãy số xa lạ kia.
Trong lòng rùng mình, có một loại cảm giác không tốt dâng lên, từ tối hôm qua tới giờ người này vẫn chưa tìm tới cô, còn cô vốn định liên hệ với Tiểu Quai, nhưng mà được biết anh ta đã đi làm nhiệm vụ, nhất thời nán lại chưa liên hệ.
Trong lòng Thiển Thâm nói: “Bản thân tao cũng muốn xem mày lại muốn đùa giỡn trêu chọc gì đây.”
Cô mở tin nhắn ra, chỉ thấy trên đó viết: ‘Tiện nhân, chớ có trách tao, đây là mày tự chuốc lấy, không biết tấm ảnh chụp trên mạng đó, mày xem có hài lòng không?”