Đi qua một vườn hoa, băng qua một cái hành lang dài, cánh cổng lớn khu nhà phía sau của Tăng gia được điêu khắc hoa màu trắng sữa hiện ra trước mắt.
Tăng lão phu nhân ngồi ở ghế chủ, nhận trà của người phục vụ đưa lên, nhẽ nhàng thổi bọt trà, từ từ uống. Những người khác sau khi vào cửa đều ở bên dưới lão phu nhân. Tự tìm chỗ ngồi xuống. Thiển Thâm và Tân Tử đi vào sau cùng, sau đó phát hiện ra tình hình trước mắt hóa ra là như thế này, ngoại trừ cả nhà cậu cả Tăng Học Dương cùng vợ chồng cậu hai Tăng Thế Khải ở bên ngoài chào hỏi khách khứa, tất cả những người khác đều tụ tập ở đây, mà càng khiến cho Thiển Thâm bực mình chính là Nghê Đạo Viễn cũng ở đây, Cố Cảnh Nhiên và ba mẹ ngồi ở bên cạnh Nghê gia, Cảnh Nhiên cởi áo khoác ngồi ở trên ghế không có ngẩng đầu nhìn Thiển Thâm.
Không khí đông lại, trên mặt của mọi người chẳng biết tại sao đều không có nổi một nụ cười, sau khi ngồi xuống cùng không có ai mở miệng nói chuyện trước. Chỉ có Tiểu Quai ngồi ở cửa lớn, bộ dạng lôi thôi, cà vạt đã bị kéo xuống, hai chân bắt chéo, thấy Thiển Thâm tiến vào liền trừng mắt nhìn về phía cô. Dì cả lập tức cấu, véo anh ta một cái, anh ta lập tức nhe răng trợn mắt một phen.
Cửa lớn từ từ được đóng lại, Thiển Thâm nhìn xung quanh một chút, đang định dẫn Tân Tử đi tới hàng cuối cùng phía bên trái ngồi xuống, trên đỉnh đầu đã truyền đến tiếng nói già nua nhưng uy nghiêm của Tăng lão phu nhân: “Thiển Thâm, lại đây.”
Thiển Thâm hơi sửng sốt, nhìn và ngoài chỉ chỉ chính mình, hỏi: “Con?”
Tăng lão phu nhân gật đầu cười: “Đúng vậy, đến bên cạnh bà nào, chỉ mình con thôi.”
Thiển Thâm vô thức quay đầu lại nhìn Tân Tử, anh ấy đứng thẳng, ánh mắt không hề né tránh nhìn về phía Tăng lão phu nhân ngồi ở vị trí trung tâm.
“Còn không mau qua đây.: Tăng lão phu nhân thoáng trầm giọng.
Thiển Thâm do dự một chút, cúi đầu nhấc làn váy lên lướt qua mọi người đi đến ngồi xuống ghế dựa bên cạnh Tăng lão phu nhân. Lại ngẩng đầu lên, cục diện hiện nay không khỏi khiến cho cô lo lắng. Tất cả mọi người đều đang ngồi, thân hình cao gầy của Tân Tử đứng cô lập trong đại sảnh, giống như phạm nhân chờ đợi chịu thẩm vấn, thu nhận đủ loại ánh mắt thiện ác khó phân từ khắp nơi bắn tới.
“Tăng lão phu nhân, hôm nay bà nên trả lại công bằng cho tôi. Vì sao Lương Thiển Thâm của nhà bà bỗng nhiên lại lập gia đình, hôn sự của cô ta và con trai tôi thì sao?” Người đầu tiên lên tiếng không ngờ lại là mẹ của Cố Cảnh Nhiên, bà ta phồng má trợn mắt hiển nhiên đã nhẫn nhịn lâu ngày, vừa chớp được thời cơ liền lập tức nói một hồi thao thao bất tuyệt: “Tôi thật ngốc lại đi tin những lời nói kia của con trai tôi, nó nói nó đã thích người khác nên chia tay với Lương Thiển Thâm, tôi còn có chút áy náy trong lòng, không ngờ rằng hôm nay vừa đến đây thật sự là được mở rộng tầm mắt a!”
Phó chủ tịch Cố không có nổi giận đùng đùng như phu nhân của mình, nhưng sắc mặt cũng không dễ coi: “Tăng lão phu nhân, Nghê tiên sinh, chuyện này tôi cũng cảm thấy nên phải nói cho ra lẽ.”
Con trai bị ấm ức, người mẹ bao giờ cũng gấp hơn người khác, Cố phu nhân nhìn về phía Thiển Thâm nói rất gay gắt: “Nói xem, Cảnh Nhiên nhà chúng tôi có điểm nào không xứng với cô, lại có điểm nào không sánh bằng thằng nhãi kia? Còn nữa, Cảnh Nhiên nhà chúng tôi tám năm nay đối xử với cô vẫn còn chưa đủ tốt hay sao, cô gặp phải chuyện như vậy, nếu không phải Cảnh Nhiên nhà chúng tôi…”
“Mẹ!” Cố Cảnh Nhiên chán nản gầm nhẹ với mẹ mình: “Mẹ đang nói gì đó!”
Sắc mặt mọi người ở đây trong nháy mắt đều thay đổi, Tân Tử nhìn về phía Thiển Thâm thấy sắc mặt cô thoáng chốc xanh lét, nhìn về phía Cố Cảnh Nhiên thấy ánh mắt của anh ta vô cùng hoảng loạn, chỉ chốc lát lại cúi đầu, lén cắn môi.
Cô ấy đang sợ hãi? Đôi mắt bình tĩnh của Tân Tử trong phút chốc dậy sóng mãnh liệt.
Nghê Đạo Viễn không biết vô tình hay cố ý ho hai tiếng, đôi mắt như chim ưng nhìn Cố phu nhân chằm chằm.
Nghê Uyên ở bên cạnh lạnh giọng nói: “Cố phu nhân, xin bà chú ý cách dùng từ.”
Tăng lão phu nhân vẫn giữ phong cách quý phái, ung dung an nhàn, đang cầm chén trà chậm rãi nói: “Cố phu nhân không nên gấp gáp, đợi tôi hỏi cho kỹ càng một chút rồi tiếp tục đưa ra kết luận cũng không muộn.”
Trong lòng Thiển Thâm cả kinh, nếu nói người mà trong lòng cô thật sự kính sợ nhất, nhất định là bà ngoại của cô. Tăng lão phu nhân cũng không phải là loại người nhân từ nương tay gì, nhưng cũng không phải loại người lòng dạ độc ác, chính bởi như vậy, bà mới có thể cân bằng nhiều người trong hai giới chính thương (chính trị và thương nhân) như vậy. Giờ này phút này, Thiển Thâm ngồi ở bên cạnh bà ngoại cũng không khỏi căng thẳng, có điều… Cô nghiêng đầu nhìn về phía Tân Tử, nhìn thấy anh ấy tứ cố vô thân, lại thêm vừa rồi mẹ Cố Cảnh Nhiên hung hăng dọa người như thế, cô nhịn không được muốn đứng ra kéo anh đi khỏi đây. Nhưng vừa nghĩ tới cảnh tượng anh ta đi cùng Dịch Nguyệt San, cơn tức giận đang bị đè nén trong lòng cô lại bùng lên hung dữ giằng co với lòng cô. Thiển Thâm nhắm mắt lại, quay đầu trở lại, buộc chính mình không nghĩ về anh ta nữa.
“Cậu tên Tân Tử phải không, mở công ty kiến trúc?”
Tăng lão phu nhân bắt đầu tiến vào chủ đề chính.
Tân Tử thu lại toàn bộ suy nghĩ, giọng nói sạch sẽ vừng vàng đáp: “Dạ.”
“Công ty nhỏ, hừ.”
Tăng lão phu nhân khẽ giọng cân nhắc một câu, bà vẫn không có ngẩng đầu nhìn cậu cháu rể kia, dường như chiếc chén trà sứ thanh hoa trong tay sản sinh lực hấp dẫn rất lớn, không ngừng xem.
“Chuyện cậu và Thiển Thâm nhà chúng tôi kết hôn, ngay ngày hôm đó tôi và ba của nó đã biết. Tôi lập tức phản đối, có điều ba của nó nói, nếu Thiển Thâm tự thích, tự mình bằng lòng, chúng tôi cũng đừng nên áp đặt hay can thiệp vào.”
Lông mi Thiển Thâm run lên, khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Nghê Đạo Viễn, người đó tựa lên trên ghế một tay chống cằm bộ dạng như đang có suy nghĩ gì đó.
“Thiển Thâm trước nay vẫn ở một mình, tôi cũng không có ý định can thiệp vào cuống sống của nó. Vốn dĩ hai người kết hôn không thông báo cho nhà chúng tôi biết còn chưa nói, rốt cuộc vì sao cậu lại kết hôn với nó, chúng tôi cũng không hỏi đến nữa, Chỉ cần cậu đôi xử tốt với Thiển Thâm nhà chúng tôi, tôi và cha nó cũng sẽ không làm khó cậu. Có điều…” Lời nói của Tăng lão phu nhân biến đổi, chén trà nặng nề gõ lên trên bàn: “Cậu cho rằng cậu đối đãi với Thiển Thâm như thế nào chúng tôi cũng không biết hay sai, cậu thực sự cho rằng chúng tôi già rồi nên hồ đồ? Thiển Thâm của chúng tôi há có thể để lãng phí vì cậu như vậy! Dám trắng trợn dẫn theo loại đàn bà không đứng đắn bước vào nhà chính là Tăng gia chúng ta, mặt mũi của Tăng gia chúng ta còn để ở đâu!”
Lão phu nhân khó thở, Thiển Thâm vội bước lên phía trước giúp bà dễ thở hơn, cầm lấy chén trà đưa tới trước mặt bà ngoại, cô rất nhanh đưa mắt nhìn Tân Tử, tuy rằng thân hình anh ta vẫn đang đứng thẳng như trước, nhưng mà xem ra mặt sớm đã cắt không còn giọt máu, gần như trong suốt.
Thiển Thâm thu hồi tầm mắt do dự một chút, nhẹ giọng kêu: “Bà ngoại…”
Tăng lão phu nhân chặn chén trà lại, lập tức ngắt lời cô: “Thiển Thâm, con đừng nói thay cậu ta, tất cả đều có bà ngoại thay con làm chủ.”Bà lại nhìn về phía Tân Tử, nói: “Các người cứ kéo dài như vậy, cũng không phải biện pháp, tôi cho cậu một cơ hồi, cậu nói xem, dựa vào cái gì khiến cho Thiển Thâm gả cho cậu. Tôi coi Cảnh Nhiên gần như là cháu trai, chuyện này tôi cũng cảm thấy quả thật ấm ức thay cho nó. Nếu cậu không nói rõ được nguyên do vì sao… Tôi coi như cuộc hôn nhân này cũng không tính đến nữa.”
Trong lòng Thiển Thâm thót một cái, tay cầm chén trà run lẩy bẩy, không hề nghĩ ngợi liền đứng bật dậy kêu lên: “Bà ngoại!”
“Thiển Thâm, con không phải nói gì cả!”
Tăng lão phu nhân lớn tiếng ngăn cảm Thiển Thâm, giọng điệu không để cho cô kháng cự. Thiển Thâm sửng sốt, lại chậm chạp ngồi trở lại ghế.
Tân Tử dùng cặp mắt sáng màu đảo qua nhìn những người trước mắt một lượt, đem tất cả đều nhìn vào trong mắt, bọn họ khinh thường không thèm để ý đến ánh mắt của anh, giống như anh cũng không xứng đứng ở nơi này.
Anh cười nhạo bản thân mình, tám năm qua mình cố gắng dường như muốn phát điên, liều mạng chạy đôn chạy đáo dốc sức vì sự nghiệp, mệt mỏi đến chết đi sống lại mới đạt được một chút thành tựu như ngày nay, kết quả lại thay đổi đột ngột, đến tận cùng là anh tra tấn bản thân mình như vậy vì cái gì! Anh nói với cô ấy Tân Tử đã không còn là thằng con trai nghèo kiết xác quê mùa trước kia nữa, khi đó, có phải tận đáy lòng cô ấy đang cười nhạo anh không biết tự lượng sức mình hay không?
“Tăng lão phu nhân, tôi chỉ muốn nói ba việc.: Anh ổn định cảm xúc, ngẩng đầu lên, tiếng nói thanh nhã không cao không thấp, vừa đủ để mọi người ở đây đều có thể nghe thấy: “Thứ nhất, trước khi tôi cưới Thiển Thâm, không hề biết cô ấy là người của Tăng gia, cũng không biết cô ấy là người của Nghê gia. Thứ hai, quan hệ của tôi và tiểu thư Dịch Nguyệt San chỉ là bạn bè, tuyệt không có chuyện gì khác. Thứ ba…” Tân Tử tạm dừng một chút, sắc mặt kiên định, ánh mắt trong suốt: “Tôi biết Cố Cảnh Nhiên luôn ở bên cạnh Thiển Thâm tám năm qua, trong mắt các vị, là tôi không biết thân phận, không có địa vị, lại không thức thời làm người chen chân phá đám bọn họ. Nhưng mà…” Tân Tử cao giọng: “Tám năm trước Thiển Thâm bỏ tôi mà đi, sau tám năm tôi vẫn như trước kia luôn mong muốn được lấy cô ấy làm vợ. Những gì tôi muốn nói, chỉ có vậy thôi.”
Giờ phút này, Thiển Thâm không thể thở nổi, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn khuôn mặt gầy gò tái nhợt của anh ấy. Anh bình tĩnh nhìn lại cô, cặp mắt kình phản quang, che đi cảm xúc vô cùng phức tạp của anh lúc này.
“Tôi đây không thể không nói vài câu.” Tiểu Quai Tô Trí Nhược từ đầu đến giờ cứ phải chịu đựng làm người tàng hình lảo đảo đứng ra nói: “Tôi cảm thấy rằng không cần phải khiến cho mọi chuyện phức tạp như vậy, đây là thời đại nào rồi, mẹ nó chứ còn ngồi đó mà nói môn đăng hậu đối, bà ngoại, thôi đi, tự Nữ Vương thấy thích là được rồi.”
“Con trở lại đây cho mẹ.” Dì cả Lương Tuyết Du không khách khí đem con của mình nhéo quay về chỗ ngồi.
“Hơn kém quá nhiều, cũng chưa hẳn đã là chuyện tốt.” Nghê Uyên hai tay vòng trước ngực, không chút nghiêm túc phản kích lại.
Hơi rượu trong người Tô Trí Nhược bốc lên, cũng không để ý tình hình thế nào, nhằm ngay phía Nghê Uyên gào lên: “Mày nha chớ có đứng đó mà thêm dầu vào lửa nữa, mày làm đại gia của mày, mày còn không phải…”
“Tiểu Quai, ngồi xuống.” Tăng lão phu nhân nheo mắt lại ra lệnh.
“Mẹ nó, loại chuyện này mà còn phải mở cuộc họp gia đình? Giải tán giải tán, không phải là chuyện riêng của hai người thôi sao. Dựa vào đâu.” Tô Trí Nhược hung hăng vò vò mái tóc vàng anh tuấn của anh ta: “Đi thôi, không có việc gì đừng gọi tôi trở về.” Tiếp theo anh ta đá văng cửa ra bước đi không quay đầu lại.
Sau khi Tô Trí Nhược rời đi được tầm ba phút, không khí rơi vào nặng nề quỷ dị.
Cố phu nhân nhìn trái nhìn phải thấy mọi người đều không ai nói lời nào, giọng nói bén nhọn phá không mà đến: “Đây là ý gì? Không phản đối sao?”
Nghê Đạo Viễn nhíu mày, giọng nói trầm ổn khiến cho không khí nặng nề thêm chút yên ổn lại: “Hỏi Thiển Thâm một chút đi, xem nó dự định như thế nào?”
Giây lát sau, toàn bộ lực chú ý đề chuyển lên trên người Lương Thiển Thâm.
“Thiển Thâm, cho dù ly hôn bà ngoại cũng ủng hộ con.” Tăng lão phu nhân nhẽ nhàng vỗ lên mu bàn tay đang nắm của Thiển Thâm.
Thiển Thâm đặt chén trà xuống, chậm rãi đứng dậy, cô đi đến bên cạnh Tân Tử, không có ngẩng đầu nhìn anh, chỉ đứng ở bên cạnh anh, cách một khoảng ngắn.
Thiển Thâm ngước mắt nhìn về phía mọi người, tiếng nói rất nhẹ: “Ly hôn thì sao. Ly hôn có thể giải quyết vấn đề sao? Nếu như có thể dễ dàng như vậy, con đã sớm làm vậy. Tiểu Quai nói rất đúng, chuyện này không nên nói ở nơi này, con nghĩ hai người chúng con cần nói chuyện cho rõ ràng cẩn thận thì hơn. Bà ngoại, hôm nay con mệt rồi, con xin phép về trước.”
“Cảnh Nhiên mà chúng tôi đây phải làm sao bây giờ…”
“Cô, chú.” Thiển Thâm đi đến trước mặt vợ chồng Cố thị, không cho Cố phu nhân nói thêm gì nữa: “Con vô cùng cảm tạ những việc Cảnh Nhiên làm cho con, phần ân tình này cả đời Lương Thiển Thâm con sẽ không quên. Nhưng mà, điều này cũng không có nghĩa là con cần phải lấy thân báo đáp. Chuyện hôn ước, từ trước đến nay con đều không đồng ý, thật xin lỗi.”
“Thiển Thâm…” Cố Cảnh Nhiên suy sụp nhìn Thiển Thâm, yết hậu giật giật lên xuống, không nói nên lời chữ nào.
Thiển Thâm tránh ánh mắt của anh ta, hơi nghiêng đầu nói với Tân Tử: “Đi thôi.”
Không ai ngăn bọn họ lại, hai người một trước một sau biến mất ở sau vườn hoa, Nghê Uyên nhìn bóng lưng Thiển Thâm ngẩn người, Nghê Đạo Viễn âm thầm lén ghé vào lỗ tai anh ta khẽ nói: “Không nên nghĩ, cũng đừng có nghĩ.”
Nghê Uyên đột nhiên hoàn hồn, nhanh chóng quay đầu lại, Nghê Đạo Viễn đang châm một điếu thuốc, nhìn xa xăm, không nói thêm lời nào. Mẹ Nghê Uyên có chút lo lắng nhìn con trai của mình.
Đúng lúc này, Tăng Quân Nặc đi từ gian nhà trước tới, cảm thấy không khí nặng nề trong phòng không khỏi ngạc nhiên, nói: “Bà nội, có khách muốn bà ra gặp.”
Tăng lão phu nhân trầm ngâm một lúc lâu, chống quải trượng đứng lên ngồi trở lại xe lăn, nói: “Chúng ta lên nhà trên đi.”
Tăng Quân Nặc tiến đến bên cạnh Tăng Vịnh Ngâm khẽ hỏi: “Làm sao vậy?”
Tăng Vịnh Ngâm xua xua tay: “Còn có thể có có chuyện gì nữa, ngoài chuyện của em gái thôi.”
Ánh mắt Tăng Quân Nặc chợt lóe lên, không hề hỏi nhiều, ra giúp Tăng lão phu nhân trở lại sảnh tiệc một lần nữa.
Hai người Thiển Thâm và Tân Tử đi ra từ cửa sau của Tăng gia, xe của Tân Tử đã dừng ở bên ngoài.
Tân Tử không nói gì, đem chìa khóa ném cho cô. Ô tô khởi động, chỉ chốc lát đã bỏ biệt thự náo nhiệt xa hoa của Tăng gia lại phía sau, trên đường đi hai người không nói gì, gió lạnh thổi vào trong xe, không khí buốt lạnh tới cực điểm.
Vừa về đến nhà, Thiển Thâm cởi giày đi vào phòng khách, Tân Tử theo sát phía sau.
Cô xoay người, anh ta đang đứng ở cửa trước, cửa chính bị anh ta vung tay một cái, nặng nề đóng sầm lại.