Thiển Thâm bị người kia nắm chặt tay, mà trong mắt người kia dường như trước mặt chỉ có cô, không có một chút ý muốn buông tay nào. Thân thể cô cứng ngắc, không biết nên giãy ra thì tốt hay là mặc kệ để người kia nắm tay thì tốt, đành phải cứ như vậy đứng nhìn người kia.
Người đàn ông trước mặt này có một mái tọc ngắn đen bóng gọn gàng sạch sẽ, đôi mắt phượng hẹp dài đẹp kì lạ mười phần, một đôi đồng tử trong trẻo giờ phút này đang lóe lên những tia sáng vui sướng, sống mũi cao ngất như núi Viễn Sơn lại càng làm tăng vẻ tuấn mỹ của khuôn mặt góc cạnh không giống người bình thường.
“Thiển Thâm! Tôi đã trở về, tôi thật sự rất nhớ em.”
“Cảnh Nhiên… trước tiên anh buông em ra được không?” Thiển Thâm cố gắng bày ra một nụ cười, nâng tay lên ra hiệu một chút.
Cố Cảnh Nhiên giật mình, lập tức buông tay ra, ngại ngùng cười nói: “Thật xin lỗi, gặp lại em thật sự quá kích động.”
Hiện tại cô căn bản không dám nhìn sắc mặt của Tân Tử, mắt thấy tình hình phát triển càng lúc càng khiến cho người ta đau đầu, nhưng mà đầu của cô lại cứ bị mặc kẹt lại, không tập trung tinh thần suy nghĩ được.
“Cố Cảnh Nhiên, phải không?”
Ngay khi Cố Cảnh Nhiên lại muốn mở miệng nói với Thiển Thâm đủ loại tình cảm tương tư sầu khổ thì bị một người mà từ đầu đến cuối anh ta vẫn xem nhẹ ngắt lời ngay trên đầu lưỡi, thu hút tầm mắt của anh ta từ trên người Thiển Thâm kéo đến trên người mình. Cố Cảnh Nhiên từ từ đứng thẳng người quay sang nhìn lên phía bên phải, vừa nhìn thấy người kia anh ta đột nhiên mở to hai mắt, con ngươi sâu sắc lập tức nhanh chóng nheo lại.
“Tân Tử.”
Nụ cười mới vừa rồi sáng lạn như ánh mặt trời của anh ta trong giây lát biến đối thành nụ cười khe khẽ yếu ớt, bao gồm cả một chút ý vị.
“Không ngờ, còn có thể gặp được anh.”
Tân Tử lặng lẽ tiến tới gần chỗ Thiển Thâm đang đứng, bày ra nụ cười tao nhã mang theo một chút nghiêm túc.
Ánh mắt Cố Cảnh Nhiên trong phút chốc lộ ra sự sắc sảo, bén nhọn xẹt qua trước mặt Tân Tử: “Tôi cũng không ngờ còn có thể gặp được cậu.” (Cảnh Nhiên hơn tuổi Tân Tử nên ta để xưng hô thế hen ^^)
“Thời gian qua vẫn tốt chứ?” Tân Tử thoải mái đem tay đặt lên trên lưng Thiển Thâm.
So với Tân Tử Cố Cảnh Nhiên thấp hơn nửa cái đầu, anh ngẩng đầu lên, ngước cằm hướng về phía Tân Tử, nói: “Tốt, đương nhiên là tốt không thể tốt hơn, cậu thì sao, nghe nói cậu tự mở công ty, cũng không tệ lắm.”
Ánh mắt Tân Tử sau thấu kính dịu dàng thản nhiên, anh ta nhìn Cố Cảnh Nhiên khiêm tốn cười nói: “Yên tâm đi, để nuôi gia đình là không thành vấn đề.”
“Hi vọng chuyện hợp đồng không gây ra thiệt hại lớn cho quý công ty.”
Thiển Thâm quay đầu về phía sau nhìn lại, lập tức khó thở, Tiểu Bạch cầm một tờ giấy nở nụ cười đặc biệt vô sỉ, bày ra một bộ dạng tiêu chuẩn của công tử nhà giàu đi tới, trước tiên anh ta rất kiêu ngạo nhìn Tân Tử nở nụ cười, rồi mới đưa ánh mắt nhìn về phía Thiển Thâm, sau đó tiếp xúc với tầm mắt tàn khốc của Thiển Thâm, lập tức thu hết cỗ ngạo khí vừa rồi lại, rất mất phong độ đi tới sát sau lưng Cố Cảnh Nhiên, không dám liếc mắt nhìn Thiển Thâm lấy một cái.
Tân Tử xem thường cái bộ dạng ăn trên ngồi trước của anh ta, anh trả lời rất phong độ: “Chủ tịch Nghê nói đùa rồi, công ty của chúng tôi chỉ là một công ty nhỏ thiệt hại làm sao có thể lớn so với quý công ty được, đến bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy tiếc vì chúng ta không thể tiếp tục hợp tác.”
Thiển Thâm tiến lên một bước, lập tức hùng hổ hăm dọa hỏi cái người dường như đã đem nửa thân mình trốn ở sau lưng Cố Cảnh Nhiên: “Nghê Uyên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại nuốt lời?”
“Thiển Thâm, có chuyện gì từ từ nói, nhất định Tiểu Uyên có lý do của cậu ấy, dù sao chuyện của công ty…”
Cố Cảnh Nhiên rất kinh ngạc, miệng há hốc nhìn Thiển Thâm.
Thiển Thâm kịp thời cảm thấy thái độ của mình hơi quá khích, có vẻ xấu hổ giải thích với anh ta: “Chuyện của em và Nghê Uyên, Cảnh Nhiên tốt nhất anh không nên xen vào là hơn.”
Nghê Uyên giả bộ đáng thương kêu lên: “Đại Bạch…”
“Câm miệng! Không được kêu!” Thiển Thâm hung ác trừng mắt nhìn anh ta: “Chuyện lần trước cộng thêm chuyện lần này, lá gan của cậu có phải đã to phình lên rồi phải không! Bò ra đây!”
“Thiển Thâm, Cảnh Nhiên nói rất đúng, có chuyện gì từ từ nói, không nên hung dữ như vậy, em nhìn xem, tất cả mọi người đều đang nhìn em, xấu hổ quá.” Tân Tử cúi đầu hòa nhã nói bên tai Thiển Thâm, anh ta lại ngẩng đầu bình tĩnh nhìn sắc mặt hai vị ở trước mắt thay đổi mấy lần liền, khẽ cười nhẹ.
Thiển Thâm tuyệt đối không phải vì bị ánh mắt sắc bén của mọi người trong quán cà phê nhìn mà sợ tới mức cả người run lên, mà là bị Tân Tử đột nhiên dùng lời nói và hành động dịu dàng khiến cho trở nên không biết phải phản ứng như thế nào, hơi nóng bốc lên trên tai lập tức đỏ bừng.
“Thiển Thâm, chúng ta ra ngoài nói đi.”
Nghê Uyên khôi phục bộ dáng bình thường, lạnh lùng quét mắt liếc nhìn Tân Tử một cái, đi trước một bước ra khỏi quán cà phê, Cố Cảnh Nhiên thanh toán xong đi theo sát phía sau, Tân Tử ôm lấy Thiển Thâm đi theo sau bọn họ.
“Tay anh để nhầm chỗ rồi.” Thiển Thâm hạ giọng kiễng chân nói với Tân Tử, vừa mất tự nhiên lắc lắc eo.
Tân Tử không rảnh để tranh cãi, ngược lại tăng thêm sức lực trên tay, anh ta nhìn không chớp mắt thản nhiên trả lời: “Không nên lộn xộn.”
Ngoài cửa, đã có mấy người đi đường đứng tránh mưa, lại thêm bốn người bọn họ, ba người đàn ông đều rất cao cùng với một người phụ nữ cũng chẳng thấp bé gì, không gian không lớn đột nhiên càng trở nên chật chội. Giọt nước mưa từ trên mái hiên chảy xuống thấm qua áo tạo thành một cái đường cong nhỏ trên vai Thiển Thâm, Tân Tử lập tức đổi chỗ cho cô, để cho cô đứng bên trong, bản thân mình đứng chắn ở bên ngoài.
“Không nên để mưa xối vào.” Anh ta vẫn còn rất thân thiết cởi âu phục bên ngoài của mình ra khoác lên trên người Thiển Thâm, Thiển Thâm cố gắng vùng vẫy, nhưng mà khoác áo khoác của anh ta lên trong lòng lại càng cảm thấy không khoải mái.
“Thiển Thâm, em…” Cố Cảnh Nhiên nhìn thấy từng động tác của Tân Tử, ánh mắt lập tức tán loạn lại thêm đau xót: “Em thật sự…”
Nghê Uyên tiến nên đưa tay chắn trước mặt Cảnh Nhiên, chặn lời của anh ta lại, thay đổi bộ dạng nịnh hót tủi thân ban nãy, nghiêm túc nói với Lương Thiển Thâm: “Thiển Thâm, nhân lúc mọi chuyện còn chưa đến mức không thể cứu vãn, dừng tay đi, còn có thể dấu được cha của em. Em cứ như vậy, để Cảnh Nhiên phải làm sao bây giờ, anh ấy vừa mới về đã nghe thấy tin em kết hôn cũng chưa từng trách em…”
Thiển Thâm lập tức làm mặt lạnh, mất kiên nhẫn lên tiếng hỏi: “Cậu có ý gì.”
“Hai người vẫn còn chưa đăng ký, cho nên, lễ cưới kia coi như không tính đi.”
“Thật xin lỗi, chủ tịch Nghê, sáng nay chúng tôi vừa mới đi đăng ký.” Người lên tiếng không phải là Thiển Thâm, mà là Tân Tử, giống như đang chứng tỏ sức mạnh của bản thân, anh ta lại càng đem Thiển Thâm giữ chặt trong cánh tay mình.
Nghê Uyên hoàn toàn không dự đoán được mọi chuyện sẽ trở nên như vậy, khuôn mặt tuấn tú đã trắng bệch lại càng trắng hơn, hoàn toàn mất hết phong độ ngạo mạn nhìn Tân Tử: “Hai người đã đăng ký sao?” Anh ta không nhìn Tân Tử, mà nhìn chằm chằm vào Thiển Thâm tìm kiếm câu trả lời.
Thiển Thâm lén thở dài, gật đầu: “Đúng vậy.”
So với Nghê Uyên, Cố Cảnh Nhiên bình tĩnh hơn nhiều, may mà trước đó Nghê Uyên đã báo cho anh ta biết chuyện Thiển Thâm và Tân Tử cử hành hôn lễ, thần trí của anh ta từ lúc ấy đã bị đả kích rất lớn, nếu không hiện tại không biết sẽ thất thố như thế nào. Anh ta kiềm chế bản thân, ổn định tinh thần, cố gắng dùng hết khả năng không để cho mình có vẻ mất mát quá mức hoặc đau khổ quá mức, nhưng vẫn không thể che dấu hết lo lắng hỏi Thiển Thâm: “Hôn ước của chúng ta làm sao bây giờ? Lúc đầu trước khi tôi ra nước ngoài, tôi bảo em chờ tôi trở lại sẽ thành hôn, vì sao mới hai năm, lại trở nên như vậy?”
Nghê Uyên cũng khôi phục vẻ trấn tĩnh, ánh mắt có một số tia tức giận, nhìn Tân Tử lớn tiếng hỏi: “Tân Tử, tôi cũng đã từng nói cho anh biết Thiển Thâm có hôn ước từ trước, anh vẫn còn khăng khăng làm theo ý mình!”
“Chủ tịch Nghê, e rằng anh vẫn còn chưa đủ hiểu biết về thái độ làm người của tôi. Thứ nhất, tôi ghét nhất bị người khác uy hiếp. Thứ hai, tiền tài rất quan trọng, nhưng với tôi mà nói cũng không phải là quan trọng nhất.” Tân Tử nắm lấy tay Thiển Thâm, mười ngón tay đan xen, không chút sợ hãi nhìn Nghê Uyên, bên môi chứa đựng nụ cười: “Nếu do đó mà phải hủy hợp đồng, tôi vui lòng nghe theo, sau này tốt nhất ngài nên tìm một lý do tốt hơn để uy hiếp tôi.”
Nói xong, anh ta bật ô lên ôm lấy Thiển Thâm đi vào trong mưa, trước khi rời đi, sắc mặt Tân Tử khó hiểu đứng trước Cố Cảnh Nhiên, trên mắt kính của anh ta lấm tấm hơi nước, con ngươi màu sáng nhìn qua rất không thật, anh ta dùng tiếng nói chỉ có hai người mới có thể nghe thấy nói: “Phong thủy thay phiên nhau chuyển động, có phải không?”
Thiển Thâm ngồi ở trong xe, lặng lẽ lấy khăn tay lau chùi vết nước ở trên người, từng giọt nước nhỏ đọng trên mái tóc dài lóng lánh trong suốt. Tân Tử vừa lên xe liền tập trung chú ý lái xe, xem bộ dáng là muốn đưa cô đến tòa án.
Nhớ lại tất cả những gì vừa xảy ra ban nãy, Lương Thiển Thâm vẫn có cảm giác như mình đang dấn thân vào trong mây mù, bị bao vây ở bên trong từng đám mây xinh đẹp nhưng giả dối, mỗi câu anh ta nói ra khỏi miệng cũng làm cho tâm lý vốn không kiên định của cô có mấy phần bị chìm đắm vào trong, mỗi lần anh ta nở nụ cười cũng làm cho những suy nghĩ hỗn độn của cô càng trở nên mơ hồ không rõ mục tiêu. Giả, đều là giả, rõ ràng là anh ta đang nói cho Nghê Uyên cùng Cố Cảnh Nhiên nghe những lời nói dối, nhưng mà lọt vào trong tai lại thật sự nóng đến mức có thể làm bỏng lòng của cô. Một phút này, khi ngón tay của anh ta đan xen với ngón tay của cô, ôm ấp tình cảm như thời còn yêu nhau say đắm giống như từng đợt sóng lớn bất trị đang đánh úp về phía cô, nếu không phải còn giữ lại cho mình một tia bình tĩnh cuối cùng, e rằng cô đã khóc ướt vạt áo, không thể tự kiềm chế, khiến cho toàn bộ cái tâm trong sáng ngăn cản ham muốn mà cô tự mình tạo dựng lên thiếu chút nữa bị hủy hoại trong chốc lát.
Nhưng mà, vừa đến bên cạnh xe anh ta liền buông tay cô ta, sau khi lên xe lại chưa từng nói câu nào.
Cô biết, bộ dáng kia chung quy đều do anh ta cố ý làm ra, bởi vì, khi đó anh ta gọi tên cô chính là “Thiển Thâm”, ngoại trừ một tiếng “Thiển Thiển” trong hôn lễ kia ra, anh ta không dùng thêm lần nào cái biệt danh mà anh ta đã từng gọi cô nữa.
“Vừa rồi tại sao anh lại nói như vậy.” Tiếng nói của cô khàn và cực kì nhỏ, trong không gian yên tĩnh này có vẻ có chút hư ảo.
Mưa như trút nước, xối xả lên trên cửa kính xe, cần gạt nước bận tối mắt tối mũi hết gạt trái lại gạt phải, lọt vào tai là một vài tiếng động máy móc thành quy luật.
Tân Tử đợi đến chỗ dừng đèn đỏ mới mở miệng, giống như đang nói về một món đồ rất bình thường: “Ngoài miệng nói bao giờ cũng phải đẹp một chút, lại nói, loại người như Nghê Uyên nếu mình nghe theo anh ta chỉ làm anh ta càng thêm vênh váo hung hăng, tự tôn của tôi không cho phép tôi cúi đầu trước loại người như vậy.”
Tự tôn và tự ti, hai loại tình cảm cực đoan, có thể đối với người khác mà nói chúng cũng giống nhau thôi, nhưng từ trước đây rất lâu, Lương Thiển Thâm đã hiểu được đạo lý này.
Thiển Thâm hít một hơi thật sâu, dự định đem những lời giải thích mà trong lòng nghĩ nói cho Tân Tử: “Chuyện hôn ước tôi chưa từng đồng ý, là ‘ông già’ của tôi tự mình với…”
Tân Tử bình bỗng ngắt lời cô, giọng điệu nhẹ nhàng dường như thật sự không hề hứng thú: “Em không cần phải… giải thích với tôi việc này.”
Thiển Thâm nhịn cơn tức này xuống, thay đổi đề tài: “Nghê Uyên sẽ không đem chuyện của công ty ra làm trò đùa, anh yên tâm, chuyện hợp đồng này hai ngày nữa sẽ được giải quyết.”
“Em đi giải quyết giúp tôi sao?” Tân Tử dường như đoán được tâm tư của Thiển Thâm: “Không cần phải làm chuyện này, nếu không đạt được thỏa thuận trên bàn đàm phán, bỏ đi cũng không thương tiếc.”
“Nhưng mà, anh sẽ bị lỗ mất gần ngàn vạn!”
Tân Tử hơi nghiêng mặt qua, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, anh ta nở nụ cười không quan tâm nói: “Em cho rằng tôi bị lỗ không thể gượng dậy nổi hay sao? Chút tiền ấy, lập tức có thể kiếm trở về. Được rồi, đã tới tòa án.”
Thiển Thâm nhìn chằm chằm thấy Tân Tử hờ hững quay mặt đi, giống như nhìn đời bằng nửa con mắt, bình tĩnh như nước.
“Anh diễn rất thật, tôi thật sự bội phục, nếu ở trên tòa án gặp phải một phạm nhân như anh, tôi thật sự bó tay.” Thiển Thâm không mặn không nhạt tặng anh ta một câu.
Tân Tử bị trêu chọc lại nở một nụ cười, trước khi Thiển Thâm xuống xe, anh ta quay đầu, cũng nói khen cô một câu: “Em cũng khiến cho tôi rất bội phục, có thể quen biết nhiều nhân vật lợi hại như vậy.”
Thiển Thâm bật dù đứng ở trước cổng tòa án, mắt nhìn thấy chiếc xe kia biến mất trong màn mưa.
Dòng nước chảy qua con sông trái tim so với màn mưa hôm nay lạnh hơn nhiều lắm.