Thích một người chính là bó tay hết cách như thế, trái tim bị giày vò mỏi mệt vì đa nghi suy đoán, nhưng vẫn có thể vì một hành động nhỏ của đối phương mà rộn nhịp chỉ trong tích tắc.
***
Cuối tuần, học sinh mà Lâm Tiểu Mãn nhận dạy thêm đi du lịch mùa thu với nhà trường, cậu không cần đi dạy, nên ngủ một giấc đến trưa, lúc rời giường chỉ có Ngô San ngồi ăn cơm bên dưới, đang nghe bình luận game trong điện thoại.
Cậu xuống giường đi tới đi lui hai lượt, Ngô San cũng không liếc nhìn cậu một cái.
Kể cũng lạ, sau vụ cậu nổi cáu với Mã Thanh Tự hôm qua, tự dưng đám bạn cùng phòng yên ắng hẳn đi, không phải là thay đổi, có thái độ tốt với cậu, mà là không nhìn chằm chằm mỗi khi cậu làm gì đó rồi chế giễu nữa, hoàn toàn coi cậu là không khí.
Nhưng so với bạo lực bằng ngôn ngữ, cậu cảm thấy loại bạo lực lạnh này dễ chịu hơn nhiều, ít ra cậu có thể lờ đi, còn gây chiến cãi nhau thì thật sự cậu không làm được.
Ăn trưa xong, cậu dọn mấy cuốn sách chuẩn bị tới thư viện học, lúc ra cửa tiện tay xem vòng bạn bè, vừa hay nhìn thấy bài viết 2 phút trước Y Minh Trạch đăng lên.
“Có ai rảnh không? Giờ chỉ có một mình tôi, đang đợi, tới mau.”
Kèm theo một bàn bi-a và một chuỗi địa chỉ.
–
Trên hành lang mờ mờ của câu lạc bộ, một cô gái tập tễnh đu trên khuỷu tay Y Minh Trạch, cô gái ấy có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, đang cố gắng dựa vào người Y Minh Trạch, nhưng anh thì hay rồi, thân người đoan chính mắt mũi nhìn thẳng, dìu mỹ nữ mà như xách gà con, khiến một màn đáng lẽ phải dịu dàng mờ ám biến thành không đẹp đẽ gì cho cam.
Cô gái dỗi: “Đều tại ông, chọn cái chỗ rách nát này, hại chân tôi bị trẹo sưng hết lên.”
Gần chỗ này đang sửa đường, cô đeo giày cao gót, vừa xuống xe taxi đã giẫm phải hố, thế là bù lu bù loa gọi điện thoại cho Y Minh Trạch bắt anh xuống dưới đón.
Y Minh Trạch gật gật đầu, “Ờ, bà không tới càng tốt.”
Mặt cô gái tối sầm lại, bị lời thẳng thừng của Y Minh Trạch chọc giận gần chết, cô vung túi xách đập vào ngực anh: “Tên cục mịch!”
Lúc Y Minh Trạch đẩy cửa phòng bao ra, bên trong khói thuốc đã ngút ngàn, nam sáu cậu trai cô gái túm tụm với nhau.
Trình Phương phát hiện Y Minh Trạch về, ngậm điếu thuốc la lên: “Y đại ca ông xấu xa nó vừa, sao lại lừa một học sinh cấp ba tới đây?”
Tô Vũ Vi dựa vào người bạn trai Khương Lưu, sờ bộ móng màu trà sữa phong cách mùa thu, cười híp mắt hỏi: “Em trai, năm nay học lớp mấy rồi? Trốn học đi chơi bi-a là không ngoan đâu đấy.”
Ngực Y Minh Trạch hãy còn đau, không hiểu chuyện gì, “Học sinh cấp ba nào?”
Dương Ngộ quay người lại chỉ chỉ ra sau lưng, “Lão Y, cậu ấy nói tìm Y Minh Trạch, nên tôi dẫn cậu ấy lên đây.”
Y Minh Trạch đi qua đó, đẩy mấy người vây quanh ra, té ngửa khi thấy Lâm Tiểu Mãn ngồi giữa vòng vây.
“?”
“Anh…” Chữ “ơi” chưa kịp thoát khỏi miệng, Lâm Tiểu Mãn đã thấy nữ sinh bên cạnh, cô ấy đang kéo tay Y Minh Trạch.
Y Minh Trạch giật mình: “Lâm Tiểu Mãn, sao cậu lại tới đây?”
Lâm Tiểu Mãn rời mắt đi, lầu bầu: “Em thấy vòng bạn bè của anh.”
Y Minh Trạch: “…”
Những người khác cũng chú ý đến việc Hạ Manh đang dắt tay Y Minh Trạch, Trình Phương nhảy dựng lên, lấy điếu thuốc trong miệng ra, “Từ từ đợi đã, Y đại ca, Hạ Manh, hai người???”
Y Minh Trạch mặt lạnh te kéo tay Hạ Manh ra, nghiêm túc lạnh lùng đẩy cô ngồi lên ghế sô pha, “Chân Hạ Manh đau, tôi đón cô ấy lên.”
“À há ——” Trình Phương cố ý dài giọng, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười ranh mãnh, còn bồi thêm một câu “Hiểu rồi”.
Y Minh Trạch bật cười, “Ông thì hiểu cái gì?”
Anh nói xong đưa mắt nhìn Lâm Tiểu Mãn ngồi bên cạnh.
Hôm nay nhiệt độ không khí tăng trở lại, Lâm Tiểu Mãn mặc chiếc áo sơ mi trắng, trên ngực còn thêu thêm con thỏ, mà bản thân cậu đang cúi đầu, mặt khuất sáng, không thấy rõ biểu tình, chỉ lộ ra đỉnh đầu mềm mại.
Ngoan ngoãn yên tĩnh như chú thỏ con trên ngực.
Nhưng trên thực tế, nỗi ghen tuông xuất hiện bất thình lình khiến Lâm Tiểu Mãn không ngẩng được đầu lên, như thể ăn phải mười quả chanh cùng một lúc. Cậu không biết câu vừa rồi của Y Minh Trạch có được tính là phủ nhận hay không, hay chỉ là đùa giỡn cùng bạn bè, dẫu sao, Y Minh Trạch cũng là bisexual mà.
“Hôm nay không đi gia sư à?”
Một tiếng nói trầm khàn truyền từ đỉnh đầu xuống, Lâm Tiểu Mãn ngẩng lên, phát hiện Y Minh Trạch đang nói chuyện với cậu.
Trong nháy mắt, trái tim chua xót của cậu nổ tung thành một cụm pháo hoa, ngọt lịm, đủ mọi màu sắc, lốp bốp vang giòn.
Chuyện đi làm gia sư vào thứ bảy chỉ là chuyện cậu thuận miệng nhắc qua, không ngờ thế mà Y Minh Trạch lại nhớ kỹ!
“A, đúng thế, học trò học cấp hai của em đi du lịch mùa thu rồi.” Lâm Tiểu Mãn lộ ra nụ cười tự đáy lòng từ nãy đến giờ, vô cùng xán lạn.
Thích một người chính là bó tay hết cách như thế, trái tim bị giày vò mỏi mệt vì đa nghi suy đoán, nhưng vẫn có thể vì một hành động nhỏ của đối phương mà rộn nhịp chỉ trong tích tắc.
“Vậy đúng là trùng hợp.” Y Minh Trạch nói xong, bệ vệ ngồi xuống bên trái Lâm Tiểu Mãn, dính cả nửa người vào cậu, khá là chiếm chỗ.
Lâm Tiểu Mãn nhìn thử bên phải, còn một khoảng trống lớn, cậu xoắn xuýt cả buổi không biết có nên dịch ra một chút hay không, nhưng lại không nỡ rời, thế là lặng lẽ xoay xoay, giả bộ điềm nhiên như không có chuyện gì.
Nhưng chưa được hai phút đồng hồ, Y Minh Trạch đã đứng dậy ngồi sang một cái ghế sô pha khác, đúng lúc Hạ Manh cũng tới ngồi.
Lâm Tiểu Mãn: “!”
Cậu bi phẫn nhìn bóng lưng rời đi của Y Minh Trạch, hối hận đến nỗi muốn đập đùi.
Biết thế cậu đã nhường chỗ cho anh, giờ hay rồi, nhặt được hạt vừng mà ném cả quả dưa hấu đi.
Người tới đông đủ, mọi người sôi nổi ra chỗ menu điện tử gọi rượu, Lâm Tiểu Mãn cũng đứng dậy nhìn theo.
Mẹ ơi, nước uống trên menu gọi bừa thôi cũng phải mấy trăm, chớ nói chi là rượu tây mấy triệu.
Giá cao quá đáng dọa cậu ngồi về chỗ, thôi dù sao cậu cũng không biết uống rượu.
Trước khi gửi danh sách đi, Y Minh Trạch lại bỏ thêm nước ngọt và nước ép trái cây vào giỏ hàng, mọi người không cần hỏi cũng biết là gọi cho bạn nhỏ kia.
Hôm nay vốn chỉ là một buổi tụ tập anh em bạn bè đơn thuần, lại vì Lâm Tiểu Mãn đến mà tạm thời thay đổi trọng tâm.
Những người ở đây phần lớn đều gai mắt tờ giấy trắng như Lâm Tiểu Mãn. Đối với họ mà nói, niềm vui mà cậu đem lại chỉ như thú cưng là cùng, đơn giản như trêu đùa, chọc ghẹo hỏi cậu bao nhiêu tuổi, quan hệ với Y Minh Trạch như thế nào, lại hỏi cậu có bạn gái hay không…
Cuối cùng chủ đề bị Trình Phương lái đến phương diện 18+, cũng may Y Minh Trạch ngăn lại kịp thời.
Mọi người không khỏi bị mất hứng trầm trọng.
Bình thường loại chủ đề này đều là thích thì nói, sao đến lượt Lâm Tiểu Mãn lại không cho nói? Nhưng nhìn thấy thái độ cương quyết của Y Minh Trạch, mọi người đành oán thầm ngừng lại.
Nhưng oắt con ngốc nghếch Lâm Tiểu Mãn lại không hề phát hiện ý đồ xấu, còn tưởng người khác sờ da sờ lông cậu là đang bày tỏ thiện ý với cậu, nên không ngại ngần ngửa luôn cái bụng mềm cho họ, người xung quanh hỏi cậu cái gì, là cậu nghiêm túc trả lời cái đó, lời lẽ rõ ràng, không hề gian dối.
Y Minh Trạch nhìn cậu hòa nhập vào một kỳ tích, đồng thời vẫn tự biết tìm đường vui, nên anh đành thu hồi suy nghĩ muốn đưa cậu về.
Chỉ có điều, hứng thú cũng có hạn định, nhất là những thiếu gia tiểu thư cả thèm chóng chán này, rất nhanh chóng, họ đã buông tha không trêu Lâm Tiểu Mãn nữa.
Y Minh Trạch bị Trình Phương kéo đi chơi bi-a, một đội con gái vây quanh anh, Lâm Tiểu Mãn hoàn toàn lạc đàn.
Những người khác uống rượu bàn luận trên trời dưới biển, nói về xe sang, gái đẹp, party bể bơi, Lâm Tiểu Mãn không hiểu gì, cũng không có hứng với bi-a.
Cậu tới đây là muốn chơi cùng Y Minh Trạch cô đơn, ai ngờ đâu một lời trên vòng bạn bè của Y Minh Trạch đã có thể kéo nhiều người đến như vậy, hoàn toàn có thể mở cả một bữa tiệc.
Lúc này, cậu nhìn thấy một người ngồi trong góc khác, là bạn thân từ nhỏ của Y Minh Trạch – Dương Ngộ.
Câu lạc bộ này dùng thẻ hội viên, lúc cậu đến bị chặn ở bên ngoài, vừa nãy là Dương Ngộ dẫn cậu lên.
Dương Ngộ đang gửi tin nhắn cho người ta, ánh sáng màn hình điện thoại chiếu sáng gương mặt tươi cười, y đeo kính đen, chóp mũi có một nốt ruồi nhỏ, tóc xoăn xoăn, hình như là con lai, nhìn rất dễ nói chuyện.
Lâm Tiểu Mãn đi qua đó, Dương Ngộ ngẩng đầu, “hi” một tiếng với cậu.
Bên kia, Y Minh Trạch thúc gậy nào chuẩn gậy đó, mấy cô gái ở bên cạnh reo to “Y đại ca cố lên”, khiến Trình Phương đang thua thảm tức chết đi được, “Mấy bà còn cổ vũ cho ma quỷ, có nhân tính không hả!”
Khiến mấy cô gái cười ngửa tới ngửa lui.
“Vì sao lại gọi anh ấy là Y đại ca? Vì dáng vóc của anh ấy cao lớn ạ?” Lâm Tiểu Mãn hỏi xong, nhìn Y Minh Trạch cúi người đẩy cán cây cơ, tấm lưng rộng lớn của anh ép xuống thấp, ánh mắt chăm chú và sắc bén, như một con dã thú đang mật phục, đúng thực là rất to lớn.
Dương Ngộ phì cười thành tiếng, “Cậu không biết à? Trong nhà lão Y là anh cả, cậu ấy có một em trai.”
Lâm Tiểu Mãn bừng tỉnh, gật gù, hóa ra bố mẹ Y Minh Trạch không tham gia kế hoạch hóa gia đình.
“Nhưng tôi khuyên cậu một câu, chuyện liên quan đến gia đình cậu ấy, đừng hỏi, trừ khi cậu ấy chủ động nói cho cậu.” Dương Ngộ bổ sung thêm.
Lâm Tiểu Mãn sửng sốt, lòng hiếu kỳ tuôn ra, nhưng người ta vừa mới nói không cho hỏi, nên chỉ có thể nhịn, “Vâng, biết rồi ạ.”
“À đúng rồi, cao thủ giúp lão Y xử lý chuyện của Lý Dao chính là cậu phải không?” Dương Ngộ đẩy đẩy kính, nhìn Lâm Tiểu Mãn, dường như đang đánh giá.
“Hả…” Lâm Tiểu Mãn không biết cái lần thuyết phục người ta trên sân thượng có được gọi là xử lý hay không, đáp ngắn gọn, “Xem như thế đi.”
Dương Ngộ gật đầu: “Bảo sao cậu ấy lại kết bạn với cậu.”
“Sao lại nói như thế?” Lâm Tiểu Mãn bị lời của Dương Ngộ làm cho bối rối.
“Bởi vì,” Dương Ngộ nhìn người chung quanh, “Thật sự cậu không hề giống.”
Không rõ lời này của Dương Ngộ là khen hay chê, Lâm Tiểu Mãn vừa không hiểu, lại như thể hiểu ra.
Hai người ngồi trong góc trò chuyện, hóa ra mẹ của Dương Ngộ và Y Minh Trạch là bạn thân, mang thai trước sau cùng năm, nên hai người đã quen biết từ lúc trong bụng mẹ. Nhắc đến chuyện của Y Minh Trạch, hai người cởi mở hơn, nói chuyện một hồi, Lâm Tiểu Mãn trao đổi wechat với Dương Ngộ.
Hai người đang cười cười nói nói, một tiếng nói lạc quẻ vang lên trên đỉnh đầu, “Sao học sinh cấp ba không chơi gì thế?”
Lâm Tiểu Mãn ngoảnh sang, bắt gặp biểu tình cợt nhả của Trình Phương, trời sinh hắn đã có gương mặt tươi cười không đứng đắn, khóe môi khẽ nhếch, từ đầu đến chân đều phong lưu, nhưng Lâm Tiểu Mãn cảm thấy, giờ phút này nguyên nhân khiến hắn mắc cười chính là mình.
“Tôi, tôi chưa từng chơi, không biết.” Lúc đối mặt với Trình Phương, Lâm Tiểu Mãn căng thẳng một cách khó hiểu.
Trình Phương không buông tha, khoanh tay trước ngực liếc mắt qua: “Đàn ông con trai thì qua bàn bi-a, không chơi không cho về.”
Lâm Tiểu Mãn ngờ vực, “Hả? Bộ môn bi-a có quy định này à?”
Cậu quay đầu lại nhìn Dương Ngộ, y cũng không chơi đấy thôi?
Trình Phương dùng thân thể chặn đường nhìn của Lâm Tiểu Mãn, không nói hai lời nhét cây cơ vào tay cậu, đẩy cậu về phía trước.
Lâm Tiểu Mãn lảo đảo đi tới cạnh bàn, trước mặt Y Minh Trạch.
Y Minh Trạch bỏ cây cơ xuống, nhàn nhạt liếc nhìn Trình Phương đang cầm ly rượu xem chuyện cười ở bên cạnh, đang định đưa Lâm Tiểu Mãn rời khỏi bàn bi-a, thình lình bị cậu giữ chặt ống tay áo.
“Ừm…” Lâm Tiểu Mãn ngẩng đầu lên, “Anh mau dạy em đi.”
Trình Phương khờ dại tưởng Lâm Tiểu Mãn sẽ xấu hổ luống cuống tay chân, không đất dung thân, từ đó tự ý thức được cậu và bọn hắn không hợp nhau đến mức nào, ai ngờ đâu người ta không chỉ không hoảng hốt, mà còn thẳng thắn đưa ra lời cầu viện với Y Minh Trạch.
Mà càng khó tin hơn là, Y Minh Trạch luôn luôn thiếu tính kiên nhẫn thế mà lại vòng ra sau nắm lấy tay Lâm Tiểu Mãn, đè cả Lâm Tiểu Mãn lên bàn bi-a.