Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 50

Đại hội thể thao thú vị kết thúc mỹ mãn, Cố Tiểu Khả cho các bé cún nghỉ ngơi một tuần.

Chạng vạng tối, Cố Tiểu Khả tản bộ qua một tán cây ngọc lan rộng, nhìn thấy Brad Pitt đen đang nhảy rất kỳ lạ trên cành cây.

Cái mông lông lá xồm xoàng uốn tới ẹo lui, cái chân nhỏ cào cào mãnh liệt trong không trung, cái dáng vẻ nhỏ bé giương nanh múa vuốt vô cùng hài hước.

Cố Tiểu Khả tò mò, “…Cậu đang làm gì vậy, Brad Pitt đen?”

Mèo đen dừng động tác vẫy đuôi, cúi đầu rũ mắt nhìn Cố Tiểu Khả, thản nhiên trả lời: [Không thấy tui đang gây lộn với chim bồ câu sao?]

Cố Tiểu Khả: “…”

Cô hướng mắt nhìn lên, quả nhiên trông thấy một con chim bồ câu đang đậu chỗ cao hơn, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh “cục cục cục”.

“Brad Pitt đen, cậu còn biết nói tiếng chim bồ câu à!?”

Cố Tiểu Khả rất ngạc nhiên, bởi vì trước mắt bản thân cô dường như chỉ có thể nghe hiểu tiếng động vật họ mèo và chó, ngôn ngữ chim bồ câu hay là ngôn ngữ của chim nói chung, cô tạm thời vẫn chưa biết.

Mèo đen khẽ lắc đầu, [Không biết, nhưng cãi lộn cũng không cần phải nghe hiểu đối phương nói gì, cần cái khí thế! Còn có âm lượng! Còn có thần thái!!!]

Cố Tiểu Khả: “…”

Nói cũng khá là có lý, cô không có cách nào phản đối.

Mèo đen giương cái móng nhỏ chỉ con chim bồ câu mập trên cành cây, hung dữ nói: [Chính là nó! Lần trước chính là nó nhổ của tui một nhúm lông! Đáng ghét!]

[Gặp mặt kẻ thù đỏ con mắt hết sức, xem hôm nay tui không mắng nó thì tui do bồ câu đẻ ra!!!]

Sau khi Brad Pitt đen giải thích xong ân oán giữa mình và bồ câu mập, quay đầu rồi tiếp tục kích động cãi lộn với chim bồ câu.

“Meow meow meow!”

“Cục cục cục!”

“Meow meow meow meow ——”

“Cục cục cục cục cục —-”

Tiếng cãi lộn của một mèo một chim bồ câu càng ngày càng vang dội, mức độ của động tác cũng ngày càng lớn.

Cố Tiểu Khả: “…”

Cô kinh hồn bạt vía nhìn chằm chằm con mèo nhỏ trên cành cây lại nhảy lên giương nanh múa vuốt, Mèo đen có lúc thậm chí còn muốn đứng lên chìa ra hai cái móng vuốt mập và nhỏ, ý muốn bắt con bồ câu mập ở trên cao.

“Brad Pitt đen, cậu cẩn thận kẻo té xuống…”

Cố Tiểu Khả còn chưa dứt lời, chân sau của Mèo đen trượt một phát, bốn chân mèo toàn bộ xoè ra, đùng chít ngã xuống bãi cỏ, mặt hướng xuống đất.

[Ui cha mạ ơi, chân của tui trẹo rồi, trẹo rồi, đau quá! Đau quá a trời ạ—-]

“Không sao chứ?”

Cố Tiểu Khả lập tức xông đến kiểm tra cơ thể cho con mèo mun, đột nhiên nghe thấy âm thanh đặc biệt vang dội “Cục cục” truyền tới trên đỉnh đầu.

Chỉ thấy con bồ câu mập phẩy phẩy cánh, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh “Cục cục”, bay xuống lượn một vòng trên đầu Brad Pitt đen, sau đó dương dương đắc ý bay cao hơn một chút.

Cái dáng dấp vênh váo hống hách kia, ngay cả Cố Tiểu Khả hoàn toàn không hiểu tiếng bồ câu cũng hiểu mấy lời nó nhắc tới trong miệng chắc chắn không có gì tốt đẹp.

Đúng như dự đoán, giây tiếp theo Mèo đen xoay người một cái, bất ngờ nhảy lên ý muốn xông lên bắt con bồ câu mập.

Không biết thế nào mà con bồ câu này từ lúc bị Mèo đen bắt đánh cho một trận thì nhớ rất dai, giữ cho mình một khoảng cách hết sức an toàn, vì thế lần này không bị bắt nữa.

Brad Pitt đen chán nản nhảy hai lần, vẫn không thể thành công bắt được con bồ câu mập vốn đã siêu đề cao cảnh giác.

Cố Tiểu Khả trợn tròn mắt nhìn tiểu khả ái Mèo đen khỏe như vâm trước mắt, nhìn mãi cũng không ra là nó bị trẹo cái chân nào.

Sau đó cô nghe thấy Brad Pitt đen nhỏ tiếng lầm bà lầm bầm: [Đáng ghét! Lần này không lừa được nó! Xem ra lần sau phải đổi chiêu khác rồi!]

Cố Tiểu Khả: “…”

Oan oan tương báo bao thuở, loại kịch hay này tìm đâu ra.

Lần sau làm ơn nhất định nhớ gọi tôi!

Cố Tiểu Khả nhịn cười nói với Brad Pitt đen: “Tôi vừa hay có việc cần cậu giúp.”

Một người một mèo trở về biệt thự của Cố Tiểu Khả, Brad Pitt đen ngậm một con cá khô nhỏ, trợn to hai mắt kêu meow meow: [Cái gì!? Cô lại giao cuộc làm ăn lớn 1000 tệ cho tui làm!?]

[Tui ít đọc sách, cô đừng có lừa tui, sẽ không phải là mấy loại hành vi phạm tội buôn lậu buôn ma túy gì đó muốn kéo tui vào hố chứ?]

Brad Pitt đen làm việc hết sức cẩn thận, mặc dù nó tôn sùng tự do, nhưng chưa bao giờ làm mấy chuyện trái pháp luật, cũng không vì kiếm tiền mà bất chấp, từ trước đến giờ luôn ngồi thẳng lưng, là một con mèo ngoan tuân thủ pháp luật.

[Tui là mèo đứng đắn, cô đừng mơ mộng hão huyền, cẩn thận tui tố cáo cô!]

Cố Tiểu Khả: “… Sao lần nào làm ăn với cậu, cậu cũng nói mấy câu này vậy? Là một nghi thức kỳ dị nào đó sao?”

[Bởi vì những lời xấu thì nói trước! Tui đơn thuần như vậy, ngộ nhỡ bị cô lừa thì biết làm sao!]

Cố Tiểu Khả: “… Tôi muốn tìm một chú chó thất lạc, cậu xã giao rộng, cho nên muốn nhờ cậu giúp một chút.”

“Chú chó này tên là Đô Đô, bị lạc một năm trước, có thể khá khó tìm, sẽ tương đối vất vả, vì vậy mới cho cậu chút phí trinh thám.”

[Như vậy à ~ Vậy được, tui làm!]

Làm một con mèo chí khí có khát vọng làm giàu đào tẩu khỏi gia đình bậc trung, Brad Pitt đen quả quyết nhận đơn làm ăn lớn này, nó giơ chân nhỏ vỗ vỗ ngực mình, cam kết nói: [Người anh em, cô yên tâm, tui nhất định giúp cô hỏi thăm tung tích Đô Đô thật tốt.]

“Được,” Cố Tiểu Khả lấy ra một tấm hình đưa cho Mèo đen xem, “Đây là dáng vẻ của Đô Đô lúc nhỏ.”

“Còn có cái này là đồ chơi của Đô Đô,” Cố Tiểu Khả lại móc ra một cái bóng cao su mượn từ chỗ Nhậm Tinh Vũ, “Trên này mặc dù mùi đã rất nhạt rồi, nhưng mà vẫn có thể cố ngửi ra mùi của Đô Đô.”

Brad Pitt đen tiến lại gần ngửi ngửi một cách tỉ mỉ, ghi nhớ mùi của Đô Đô, sau đó giơ móng vuốt nhỏ ra vỗ nhẹ vào mặt bàn, rơi vào trầm tư.

[Mùi này…]

Lúc nó chăm chỉ làm việc, biểu cảm đặc biệt nghiêm túc.

[Hình như tui có ngửi qua ở đâu rồi á, nhưng không nhớ rõ.]

Mèo đen cung cấp tin tức khá mập mờ, Cố Tiểu Khả đối với chuyện này luôn giữ thái độ lạc quan.

“Đây là chuyện tốt, ít nhất chứng tỏ Đô Đô có thể còn sống, hơn nữa cách không xa chúng ta.”

Brad Pitt đen dùng sức gật đầu, [Ừm, tui biết rồi, có tin tức sẽ đến báo cho cô.]

“Được,” Cố Tiểu Khả bỏ năm tờ 100 tệ vào cái túi vải nhỏ mang theo bên người Brad Pitt đen, “Đây là tiền cọc, sau khi tìm thấy Đô Đô, tôi sẽ đưa số còn lại cho cậu.”

[Được, vô cùng cảm ơn!]

Mèo đen ăn xong con cá khô nhỏ lại uống xong một đĩa sữa dê, đứng dậy phủi mông một cái rồi đi.

Sau khi Brad Pitt đen rời đi, Cố Tiểu Khả nhìn quả bóng cao su đồ chơi trên bàn uống trà hồi tưởng lại.

Sau đại hội thể thao, cô có một mình đi tìm Nhậm Tinh Vũ nói chuyện vài câu.

Đừng thấy ngày thường Nhậm Tinh Vũ có chút ngớ ngẩn và ngốc nghếch, nhưng thực sự anh ta là người mềm lòng, nhớ lại những hình ảnh lúc sống cùng với Đô Đô, trong mắt toàn là lo âu không kìm nén được.

“Đô Đô mặc dù nghịch ngợm, nhưng thật ra tính cách mơ mơ màng màng rất đáng yêu, tình cảm của chúng tôi rất tốt.”

“Nó mang lại cho tôi rất nhiều niềm vui, chúng tôi đã từng thi ăn cơm với nhau, cùng nhau chạy bộ, cùng nhau xem ti vi, còn cùng nhau dầm mưa phơi nắng.”

“Đô Đô nhát gan, trời nổi giông là không dám ở trong chuồng của mình, kiên quyết nhảy lên giường chen chúc ngủ chung với tôi.”

“Đáng tiếc sau khi nó đi, lại chẳng trở về nữa…”

“Tôi tưởng rằng bản thân có thể nuôi nó thật tốt cả đời, không ngờ đến cuối cùng, là nó không cần tôi nữa.”

“Tôi vẫn luôn tìm, tìm rồi tìm, sợ nó bị bọn buôn chó bán đi, lại sợ nó không cẩn thận gặp chuyện không may.”

Lời của Nhậm Tinh Vũ khiến Cố Tiểu Khả có chút chua xót khó hiểu.

Anh ta nâng khóe miệng cười khổ, xoa xoa đầu Đao Đao bên cạnh, “Lúc tôi và Đao Đao cãi nhau, thường sẽ nhớ đến Đô Đô.”

“Nó sống có tốt không? Có gặp nguy hiểm không? Còn sợ sấm sét nữa không?”

“Tôi thích nằm trên ghế sô pha chơi game, có lúc chơi kích động quá còn rơi từ trên sô pha xuống.”

“Đô Đô rất ngoan, mỗi khi tôi sắp rơi khỏi ghế sô pha, nó sẽ không ngại phiền phức mà chạy tới dùng đỉnh đầu ngăn tôi, không để tôi té xuống.”

“Tôi thật sự không phải cố ý đuổi nó cút đi, lời tôi nói là lời tức giận, không ngờ nó lại nghe hiểu, còn coi là thật…”

Hai ngày trôi qua, Cố Tiểu Khả vừa hay đi bệnh viện thú cưng Vân Đài hỗ trợ giải quyết một trường hợp mèo Tachibana biếng ăn, trở về nhà lại phát hiện Brad Pitt đen an tĩnh đứng trước cửa.

Biểu cảm của nó rất nghiêm túc.

Cố Tiểu Khả trong lòng run lên, định mở cửa cho nó vào nhà.

“Có tin tức rồi à?”

Brad Pitt đen gật gật đầu, nhưng lại không vào cửa.

[Đô Đô đang ở trong một cái hang nhỏ ở núi Đại Tây, chỉ là nó đã trở thành một chú chó hoang, hơn nữa…]

[Trạng thái có chút không đúng.]

[Cô có muốn đi xem một chút với tôi không?]

Cố Tiểu Khả và Brad Pitt đen bốn mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu, quả quyết đóng cửa lại, cùng Mèo đen rời khỏi.

Một người một mèo nhanh chóng tiến về hướng núi Đại Tây, đến lúc xung quanh không còn người, Cố Tiểu Khả mới nhỏ giọng nói với Brad Pitt đen: “Chúng ta tăng tốc nhanh một chút.”

[Được!]

Mèo đen ngay sau đó nhún nhảy chạy nhanh, cơ thể nó linh hoạt uyển chuyển, hành động vô cùng nhanh, như thể trong rừng trong không có chướng ngại nào vậy.

Hai chân Cố Tiểu Khả mơ hồ dần rắn rỏi hơn, lộ ra vẻ hung dữ và gấp gáp, nhanh nhẹn đi trong rừng rậm, theo sau Brad Pitt đen, nhanh chóng biến mất trong rừng sâu.

Không lâu sau, Cố Tiểu Khả phát hiện ra một đống cỏ khô dưới đáy một tảng đá lớn.

Mơ hồ có thể nhìn ra đây là cái ổ của động vật gì đó, bên cạnh cái ổ còn có nửa cái đuôi chuột.

Đầu mũi Cố Tiểu Khả động đậy, ngửi thấy mùi của Đô Đô.

“Đây là ổ của Đô Đô?”

Brad Pitt đen gật đầu, [Tui từng nói là đã ngửi được mùi vị của nó, hóa ra là chỗ nó ở cách tiểu khu của chúng ta không xa.]

Mùi trong không khí không được tốt, động vật có thể thông qua việc ngửi mùi của nhau để phán đoán trạng thái cơ thể của đối phương, là yếu ớt hay cường tráng, là khỏe mạnh hay bị bệnh.

Cố Tiểu Khả cau mày, bởi vì cô đã nhận ra tình trạng cơ thể của Đô Đô không tốt lắm.

Tuổi thọ của chó hoang đa phần thấp hơn chó nhà, cũng dễ mắc bệnh hơn chó nhà, mà Đô Đô đã lưu lạc bên ngoài hơn một năm rồi.

Trong lúc Cố Tiểu Khả đang tìm bóng dáng Đô Đô ở tứ phía, đột nhiên một cái bóng đen từ trên trời rơi xuống, nhào về phía Cố Tiểu Khả.

[Grừ grừ —- Loài hai chân đáng ghét —– Ta muốn cắn chết mi —– Ta muốn cắn chết mi —– Grừ grừ —-]

Cố Tiểu Khả theo bản năng che chở Brad Pitt phía sau, trở tay kẹp cái bóng đen đánh lén mình trên đất, một tay đè người nó, một tay bóp cổ nó.

Brad Pitt đen từ phía sau Cố Tiểu Khả thò ra cái đầu nhỏ.

[Nó là Đô Đô!]

[Trời ạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Đô Đô lại biến thành thế này!?]

Cái tay bóp cổ Đô Đô của Cố Tiểu Khả nới lỏng dần, không lập tức lấy mạng nó.

Đô Đô đã hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ của một con Husky nữa, nó rụng lông nghiêm trọng, cả người bẩn thỉu, lông dính bệt da, cả người ướt nhẹp.

Khóe mắt Cố Tiểu Khả hơi cay cay, xích lại gần bên tai Đô Đô, dùng giọng nói dịu dàng nhất nhỏ tiếng nói với nó: “Đô Đô, trở về đi, tôi đưa cậu về nhà —–”

Nhưng mà tiếng gọi Đô Đô này lại giống như kích thích thật sâu đến chú chó, mắt nó chợt trợn to, đồng tử co lại, chợt bộc phát ra sức mạnh kinh người.

Cố Tiểu Khả vì tránh không để Đô Đô bị thương, vì thế cũng không dùng quá sức, chú chó đột nhiên bùng nổ dùng lực thoát khỏi sự trói buộc của cô.

Đô Đô chạy trốn.

Nó quen thuộc địa hình ở núi Đại Tây hơn Cố Tiểu Khả và Brad Pitt đen, hơn nữa còn liều mạng chạy trốn, rất nhanh đã bỏ xa người đi theo.

Cố Tiểu Khả không từ bỏ, tiếp tục ở trên núi tìm kiếm khắp nơi.

Trạng thái đó của Đô Đô, nhất định phải được chữa trị.

Hơn nữa, năm đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao Đô Đô lại trở nên căm ghét loài người đến vậy?

Brad Pitt đen không hổ là đại ca tiểu khu, ngay cả sau núi cũng là vòng xã giao của nó.

Không lâu sau, Brad Pitt đen tìm được một chú chó hoang màu vàng đất hỏi thăm tin tức.

Chú chó hoang này ăn ngấu nga ngấu nghiến con cá khô nhỏ mà Brad Pitt đen móc ra từ trong cái túi vải nhỏ nó mang theo bên người, không có bữa trưa nào là miễn phí, nó lập tức biết gì nói nấy, nói tất cả những tin tức liên quan đến Đô Đô không sót một chút gì.

[Thật ra lúc trước Đô Đô đã ở đây từ rất sớm rồi.]

[Trước kia nó rất xinh đẹp, lông vừa sáng vừa sạch sẽ, là một chú chó xinh đẹp có tiếng ở chỗ bọn tui!]

[Chỉ là sau đó cuộc sống càng ngày càng khó khăn, nó thường xuyên ăn bữa đói bữa no, còn rụng lông, lâu ngày bị gầy đi, biến thành chó quê dáng vẻ xấu xí như bọn tui.]

Cố Tiểu Khả thấy chú chó nói một hoiof vẫn không vào trọng điểm, trực tiếp hỏi: “Cậu làm sao biết tên nó là Đô Đô?”

Chú chó quẹo đầu trả lời: [Lúc nó vừa đến đây tự mình nói á, lúc đó nó thảm lắm luôn, chân sau bị đánh gãy, còn bị tróc da đuôi.]

[Đô Đô nói nó bị mấy tên khốn nạn bắt đi, khó khăn lắm mới trốn thoát được.]

[Nó mất rất lâu rất lâu mới tìm thấy đường về nhà, lúc đi qua nơi này, thì gặp tui.]

[Đô Đô còn nói bản thân có một chủ nhân rất tốt, sẽ cho nó thức ăn thơm phức, chải lông cho nó, buổi tối lúc sét đánh còn sẽ ôm nó ngủ.]

[Đô Đô nói nó rất muốn về nhà…]

[Tui nhớ rất rõ, bởi vì lúc đó tui đang đói bụng, Đô Đô nói chủ nhân nhà nó rất tốt, chỉ cần trở về cùng nó, chủ nhân kia nhất định sẽ cho tui gặm một cái xương to!]

[Vì thế tui đã đi cùng với Đô Đô.]

[Bọn tui len lén chui vào chuồng chó to to của tiểu khu, tìm thấy nhà của Đô Đô, đợi ở trước cửa nhà nó, đợi rất lâu cũng không thấy chủ nhân nó trở về.]

[Lúc đó Đô Đô rất khẳng định nói với tui, chủ nhân nhất định là ra ngoài tìm nó rồi, nói chủ nhân rất thích nó, nó bị mấy tên khốn bắt đi lâu như vậy, chủ nhân nhất định là lo lắng quá, khẳng định là mỗi ngày đều ra ngoài tìm nó.]

[Đô Đô mang tui đến mấy nơi mà ngày xưa nó thường chơi đùa trong tiểu khu tìm chủ nhân…]

[Kết quả bọn cô đoán xem tui đã thấy gì?]

[Tui nhìn thấy chủ nhân của Đô Đô đang dắt một chú chó xinh đẹp uy phong lẫm liệt khác đi dạo!]

[Cho tới bây giờ tui vẫn còn nhớ hình ảnh lúc đó, bởi vì dáng vẻ của Đô Đô lúc đó trông vừa thảm vừa đáng thương.]

[Vốn dĩ sau khi nhìn thấy chủ nhân nó vô cùng kích động, chân cà nhắc muốn nhào tới, kết quả nhìn thấy con người hai chân kia mỉm cười ôm chú chó xinh đẹp đó.]

[Còn dịu dàng xoa xoa cổ nó, hôn hôn lên đầu nó!]

[Tui đã găp qua không ít, đối với loài người mà nói, mất một chú chó chẳng tính là gì đâu, bọn họ có thể lại có một con mới.]

[Rất rõ ràng là Đô Đô đã bị chủ nhân nhà nó bỏ rơi.]

[Nó nỗ lực muốn về nhà như vậy, nhưng đáng tiếc nhà của nó… Đã không cần nó nữa.]

[Đô Đô không nói lời nào cùng tui trở về núi, len lén khóc suốt đêm, kể từ đó không nhắc đến chuyện về nhà nữa.]

[Sau này, Đô Đô cũng không nhận là mình đã từng có tên, ai gọi nó là ‘Đô Đô’ nó sẽ đánh người đó.]

[Gần đây Đô Đô trở nên có chút kỳ lạ, thường xuyên liếm vuốt hoặc gặm cắn da, rụng lông ngày càng nghiêm trọng, tính khí cũng trở nên rất nóng nảy.]

[Tui cảm thấy nó có thể là bị bệnh rồi, nếu như có thể, các cô có thể giúp nó không?]

Mắt Cố Tiểu Khả ươn ướt, gật đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào, “Đương nhiên rồi, sau khi tìm thấy Đô Đô, tôi sẽ lập tức mang nó đi chữa bệnh.”

Lúc nói lời từ biệt với chú chó vàng, Cố Tiểu Khả hỏi nó có muốn tìm một chủ nhân không.

Không ngờ chú chó quả quyết từ chối.

[Không cần đâu, loại chó quê như tui loài người không muốn nuôi đâu.]

[Bọn họ có lẽ sẽ nhất thời kích động mang tui về nhà, nhưng không lâu sau sẽ lại nhẫn tâm vứt bỏ thôi.]

[Vì vậy hà tất gì phải làm khổ chứ? Một mình tự do tự tại, mỗi ngày bị loài người nhốt trong nhà tui cũng không chịu được ~]

Cố Tiểu Khả tôn trọng sự lựa chọn của nó, sau khi cảm ơn chú chó đã giúp đỡ nhiệt tình, cam kết nói: “Sau này nếu thiếu thức ăn hoặc cần giúp gì, cứ đến tìm tôi, mặc dù cậu không muốn bị nuôi, nhưng coi như làm bạn, tôi vẫn có thể mời cậu ăn bữa cơm chứ?”

[Vậy được!]

Chú chó vui vui vẻ vẻ phe phẩy cái đuôi, không rời đi, mà cũng gia nhập vào tiểu đội tìm kiếm Đô Đô, cùng với Cố Tiểu Khả bọn họ chia nhau làm việc.

Sau đó, trời trút một cơn mưa nhỏ, Cố Tiểu Khả về nhà xách một túi thịt bò khô to trở lại núi lần nữa, dùng thịt bò khô mời tất cả bọn mèo hoang chó hoang trên núi, nhờ tìm giúp tung tích của Đô Đô.

Cô gọi điện cho Nhậm Tinh Vũ, cởi chuông phải do người buộc chuông, chỉ có Nhậm Tinh Vũ tự mình đến mới có thể khiến Đô Đô thôi chống cự.

Mưa càng lúc càng to, Nhậm Tinh Vũ đang đi làm, sau khi nhận được cuộc gọi của Cố Tiểu Khả lập tức xin lãnh đạo nghỉ, điều chỉnh công việc đến hôm khác tăng ca để hoàn thành.

Anh ta chạy đến núi Đại Tây với tốc độ nhanh nhất để tụ họp với Cố Tiểu Khả.

“Cô giáo, cô đã tìm thấy Đô Đô thật sao?”

Cố Tiểu Khả gật đầu, “Buổi chiều tôi có gặp một lần, nhưng đáng tiếc nhất thời sơ ý để nó chạy trốn rồi.”

“Tình hình của Đô Đô không được tốt, anh cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Nhậm Tinh Vũ nhếch môi gật đầu.

Không lâu sau chú chó quê vừa nãy đột nhiên từ bụi cây chui đầu ra, nhìn Cố Tiểu Khả kêu ẳng ẳng hai tiếng.

Cố Tiểu Khả tinh thần chấn động, cùng đám nhóc chạy như bay về phía trước, Nhậm Tinh Vũ là một người đàn ông to lớn lại bị bỏ rơi ở phía sau.

Đô Đô nhận ra được âm thanh, lỗ tai động đậy, xa xa trông thấy Cố Tiểu Khả, lập tức đứng dậy muốn bỏ chạy lần nữa.

Lần này Cố Tiểu Khả sớm đã có chuẩn bị, nhất thời tăng tốc, nhào tới trước, đè Đô Đô dưới người, tay phải khóa thật chặt đầu nó, phòng nó hốt hoảng mà cắn mình bị thương.

Đô Đô căng thẳng thần trí có chút không tỉnh táo, nhất thời nhớ đến cái côn gỗ trong tay tên buôn chó năm đó.

Lúc đó nó cũng bị tay buôn chó dùng sức hung tợn đè trên đất như vậy, vì dạy dỗ nó len lén chạy trốn, cây gậy giương cao đó sờ sờ ngay trước mắt chặt đứt chân sau mình.

Đô Dô vừa dùng sức giãy giụa vừa gào khóc thật to.

[Tui đau quá, đau quá —-]

Cố Tiểu Khả sững người, tưởng đâu mình ra tay mạnh quá, làm chú chó bị thương, nới lỏng tay một chút, Đô Đô lập tức muốn chạy khỏi sự giam giữ của cô.

Nhưng vào lúc này, Nhậm Tinh Vũ chợt phi đến, dùng sức ôm Đô Đô vào lòng.

Cố Tiểu Khả tiếp tục kẹp cổ con chó, tránh không để nó cắn Nhậm Tinh Vũ bị thương.

Nhưng thấy dáng vẻ Đô Đô đau khổ như vậy, trong lòng cô không nỡ, nên nói với Nhậm Tinh Vũ: “Đô Đô nói nó đang rất đau.”

Nhậm Tinh Vũ lúc này mới thấy rõ dáng vẻ thê thảm của tiểu khả ái nhà mình, khóe mắt nhất thời đỏ lên, giọng run rẩy, nức nở nói: “Đô Đô, chúng ta về nhà, về nhà là sẽ không đau nữa.”

Nhưng chú chó lại gào khóc thảm thiết tê tâm liệt phế.

[Cậu lừa tui! Tui không muốn về nhà với cậu! Rõ ràng là cậu không cần tui nữa—-]

“Anh ta không phải không cần cậu!”

Cố Tiểu Khả móc móc trong túi, đặt quả bóng cao su đồ chơi trong tay vào chóp mũi Đô Đô.

“Tất cả đồ chơi của cậu anh ta đều cất giữ cẩn thận, anh ta vẫn luôn tìm cậu, từ đó đến giờ chưa từng nghĩ sẽ vứt bở cậu, đây chính là chứng cớ!”

Nhưng vào lúc này, vốn trời đã mưa nhỏ lại, nhưng một trận mưa núi lớn đột nhiên kéo tới.

Trên đỉnh đầu một đám mây đen nghìn nghịt, vừa dồn nén vừa khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Tia sét xé mây đen, phát ra tia sáng rực.

Mây đen bị xé nhanh chóng tụ lại lần nữa, chớp mắt một cái, giống như một đoàn quỷ hồn đen thui giương nanh múa vuốt gầm thét.

Đột nhiên một tiếng sấm long trời lở đất vang bên tai, tựa như tiếng reo hò ầm ầm của bọn quỷ hồn phát ra…

Đô Đô nhất thời cứng ngắc cả người, bị dọa đến run lẩy bẩy,

Nhậm Tinh Vũ dùng lực ôm lấy con chó, dịu dàng vuốt nhẹ đỉnh đầu nó, tai, lưng, giống lúc Đô Đô còn bé vậy, vừa vuốt ve vừa khen ngợi nó: “Ngoan ~ Đô Đô ngoan ~ Đô Đô không sợ sét đánh ~ Đô Đô là một chú chó dũng cảm ~ Đô Đô không sợ sét đánh ~”

Lông cả người của chú chó dính sát vào người, lộ ra nó nhỏ hơn một chút, dáng vẻ gầy trơ xương, Nhậm Tinh Vũ xoa xoa rồi khóc.

“Anh cuối cùng cũng tìm được nhóc rồi.”

“Xin lỗi, lúc đầu đã mắng nhóc.”

“Sau này sẽ không rời xa nhóc nữa.”

“Đô Đô, chúng ta về nhà.”

“Chúng ta cùng về nhà nào.”

Cố Tiểu Khả ở bên cạnh nhỏ giọng phiên dịch cho chú chó, chỉ thấy mỗi lần Nhậm Tinh Vũ nói thêm một câu, lực phản kháng của chú chó cũng nhỏ đi một chút.

Đến cuối cùng Nhậm Tinh Vũ nói ra câu “Chúng ta cùng nhau về nhà”, Đô Đô mới hoàn toàn ngừng phản kháng.

Từ trong đôi mắt to sáng ngời của chú chó nước mắt hòa lẫn vào nước mưa rơi xuống, không biết là mưa quá lớn, hay là chú chó khóc quá bi thương.

Cố Tiểu Khả từ từ thu tay về, Đô Đô cuộn tròn cả người trong lòng chủ nhân, khóc thút thít tội nghiệp.

Nhậm Tinh Vũ ôm tiểu khả ái đứng dậy, lắc lắc, nhẹ bẫng, nặng không bằng một nửa Đao Đao nữa.

Trong lòng anh ta chua xót, ủ Đô Đô dưới áo khoác, nhanh chóng bế nó xuống núi, đi thẳng đến bệnh viện thú cưng Vân Đài.

Toàn bộ hành trình, chân của Đô Đô nắm chặt vào quần áo của chủ nhân, toàn thân khẽ run, trong miệng cắn chặt đồ chơi bảo bối không chịu nhả, còn dùng lực dán cái đầu nhỏ vào ngực chủ nhân, len lén nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh ta.

Âm thanh này khiến nó cảm thấy vô cùng an toàn, chỉ cần vùi vào ngực chủ nhân, nó sẽ không sợ tiếng sét kinh khủng kia nữa.

Đô Đô yên tâm nhắm mắt, ngủ mê man.

Ngay cả đám bạn chó quê cũng không biết, nguyên nhân thật sự sỡ dĩ nó một mực muốn ở núi Đại Tây không chịu rời đi là—-

Đô Đô đã từng nhiều lần chạy vào tiểu khu núp trong bụi cây nhìn lén chủ nhân.

Chú chó mới chủ nhân nuôi tên là Đao Đao.

Chủ nhân rất thích Đao Đao.

Chủ nhân mỗi ngày đều mang Đao Đao ra ngoài đi dạo.

Chủ nhân sờ đầu Đao Đao.

Chủ nhân mỗi ngày đều đón Đao Đao tan học.

Đô Đô rất ngưỡng mộ Đao Đao.

Chủ nhân…

Đã quên Đô Đô mất rồi.