Mùa hè trôi qua một nửa, vẫn không nhận được thư hồi âm của anh.
Khoảng thời gian này mỗi ngày em đều suy nghĩ nhất định là em đã làm chuyện gì anh không thích, nên anh mới không để ý tới em nữa, nếu như anh đang đọc bức thư này, em muốn nói với anh một lời xin lỗi.
Dạo này anh có khỏe không?
Em thì không phải là rất tốt, mỗi ngày kiểm tra hòm thư nhiều lần, nhưng mỗi lần chỉ đối diện với sự trống rỗng, lần trước khi gửi thư cho anh cố ý viết vào mặt trái phong thư địa chỉ nhà anh, em luôn nghĩ anh có lẽ sẽ gửi thư qua địa chỉ đó cho em, thế nhưng rất hiển nhiên không có.
Anh không muốn để ý đến em nữa đúng không?
Thật sự em đã làm cho anh ghét đến như vậy sao?
Em hâm mộ anh hàng xóm đang học đại học vô cùng, nghỉ hè rồi mà anh ấy vẫn chưa về nhà, lại đến chỗ bạn gái chơi.
Nếu như em cũng đã lên đại học, vậy có thể không cần ở nhà khổ sở chờ anh gửi thư, em có thể mua vé tàu đi tìm anh, dù cho đến chỉ là để nói chuyện với anh, chỉ là lén lút nhìn vào cuộc sống của anh, em đã đủ hài lòng rồi.
Khang Đằng, chúng ta hoàn chưa từng gặp mặt, nhưng mà em đã làm cho anh ghét em.
Em thật sự không muốn như vậy.
Đến bây giờ em còn là không biết mình đến rốt cục đã làm chuyện gì sai, mỗi ngày tỉnh dậy đều suy nghĩ, nhưng mà, bởi vì em quá dốt nát, căn bản không nghĩ ra.
Em thấy bài kì này trong 《thiếu niên sáng tác》của anh viết vẫn rất hay, em đọc đi đọc lại mấy lần, sắp thuộc tới nơi rồi.
Anh viết về tình bạn giữa hai chàng trai, trong bài viết của anh cuối cùng nói hai bọn họ, từ thế giới khác nhau đến, cũng cuối cùng rồi sẽ đi về hai hướng đến hai thế giới khác nhau, nhưng đã từng gặp gỡ đủ để êm ả cả thời thanh xuân.
Em rất hy vọng mình có thể là điều khiến thanh xuân của anh êm ả hơn, nhưng mà xem ra, em căn bản là làm không được.
Rốt cuộc phải làm thế nào mới vĩnh viễn trở thành bạn tốt của anh đây?
Em rất muốn biết đáp án của vấn đề này.
Bỗng nhiên em rất muốn xuyên không trở lại ngày đầu tiên viết thư cho anh, nếu như có thể trở lại, nhất định em sẽ càng thêm chú ý ngôn từ của em, tuyệt đối sẽ không nói những chuyện khiến cho anh không vui.
Thật sự em rất muốn quay lại những ngày ấy, như vậy, em có thể lại nói chuyện với anh thêm một lần nữa.
Em sẽ đọc 《Death in Venice》 lại một lần.
Em biết mãi mãi em cũng không thể trở thành Tadzio chói sáng Aschenbach mê luyến như mộng ảo kia, bởi vì em chính là Aschenbach, dĩ nhiên, em không phải nói em là một vĩ nhân tài hoa giống như ông ấy, em chỉ muốn nói, trong chuyện đối xử tình cảm, em là Aschenbach.
Anh mới là người dẫn dắt mộng ảo của em.
Mỗi lần lần đọc lại, đều có cảm thụ mới.
Aschenbach đã từng say khướt mà chạy đến trước cửa trán dựa vào cửa nơi có thể nhìn thấy Tadzio, mộng tưởng ban ngày của ông đang thiêu đốt ông, dục hỏa cũng đang thiêu đốt ông, ông dùng phương thức của mình cảm nhận Tadzio.
Cuối cùng, Aschenbach đã chết.
Thậm chí em có chút ước ao được như ông ấy.
Không phải em ước ao giống ống ấy có thể chết, em muốn nói, mặc dù ông ấy chết rồi, nhưng ông ấy đã từng ở khoảng cách gần như vậy mà quan sát Tadzio, còn em, thậm chí ngay cả thấy cơ hội gặp mặt anh một lần cũng không có.
Thật quá nuối tiếc.
Khang Đằng, em không biết anh có đọc phong thư này hay không, chúng ta thành lập một ước định cẩn thận được không?
Chúng ta ước định, chờ kì thi đại học kết thúc, bất luận anh đang ở đâu cũng hãy gửi thư cho em, em đi tìm anh.