Thụ Bướng Bỉnh Đã Nghĩ Thông Suốt

Chương 6: Yêu Chiều Người Ta Thì Không Giỏi Ghen Là Giỏi



Trước kia Vân Thanh Từ hay thích nói mấy câu vô nghĩa, ít nhất thì khi đó tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy.
Vân quân hậu chỉ cần vừa nhìn thấy bệ hạ, cái miệng đã giống như bôi mật, rõ ràng vừa rồi vẫn là bộ dạng làm cho người ta sợ hãi nhưng khi ở bên Lý Doanh sẽ lập tức giống như nước hồ ngày xuân, mềm mại đến rối rắm.
Vẻ ngoan ngoãn dịu dàng cùng tình ý triền miên của y đã từng không chút che dấu mà bày tỏ với Lý Doanh, giống như sợ hắn không biết y yêu hắn, không biết hắn ở trong lòng y rất đặc biệt —— Hơn nữa chỉ dành cho mỗi Lý Doanh.
Nhưng hiện tại mọi phản ứng của y giống như muốn đá Lý Doanh ra khỏi vị trí đó, rõ ràng vẫn là vẻ dịu dàng kia nhưng lại mang theo sự cự tuyệt xa cách ngàn dặm.
Ống tay áo to rộng màu đen nâng lên, Lý Doanh chậm rãi định kề sát bàn tay đang đặt trên đầu gối của y.

Vân Thanh Từ đột nhiên giơ tay lên, đẩy chụp tai bên mặt một chút, như là vô ý lại như là cố ý tránh đi tiếp xúc của hắn.
Lý Doanh chau mày, đầu ngón tay cuộn tròn, nói: "Để ta xem vết thương của ngươi."
Lý do này có thể để hắn quang minh chính đại nắm tay Vân Thanh Từ, nhưng người sau lại giấu hai tay sau lưng, cụp mi, nhẹ giọng nói: "Phiền bệ hạ lo lắng rồi, thần chỗ nào cũng tốt."
Phiền...
Lý Doanh ngồi xổm trước mặt y, ngón tay đặt ở một bên bàn đá, từ dưới ngước lên nhìn y: "Ta là gì của ngươi, từ khi nào mà ngươi lại muốn xa cách với ta như vậy?"
Lý Doanh từng là người quan trọng nhất trong lòng y, từng là nam nhân y coi như trân bảo, là.....phu quân mà y cho rằng sẽ bầu bạn bên y cả đời.
Nhưng cũng chỉ là đã từng mà thôi.
Lông mi Vân Thanh Từ chớp chớp, khẽ mím môi.
Y đang tủi thân.
Lý Doanh trong lòng như kim châm, hắn đứng lên, hô hấp hơi nặng.

Vân Thanh Từ nhớ rõ hắn có tật xấu này, tức giận phẫn uất không thể phát tiết ra thì sẽ ở trong phòng đi tới đi lui, cung hầu thì quỳ trên mặt đất run rẩy, đợi đến khi hắn nghĩ ra biện pháp giải quyết hoặc là vung tay đẩy bình phong, lật trác án đem tức giận phát tác ra.
Thói quen xấu này từ khi hắn đăng cơ không lâu đã có, hắn mười ba tuổi đăng cơ, rất nhiều lão thần thấy hắn tuổi còn nhỏ, lấy sự từng trải chèn ép hắn, việc này xưa nay là tâm bệnh của Lý Doanh.

Năm đó khi Vân Thanh Từ quỳ xuống, đối với y mà nói cũng không khác gì áp bức...
Vân Thanh Từ ngồi không nhúc nhích, y cho rằng sống lại một đời thì có thể nhìn thấu Lý Doanh, đáng tiếc vẫn không được.

Y đã nghe lời không đi chọc giận hắn nữa, Lý Doanh lại bởi vì bản thân xa cách với hắn mà tức giận.
Đó không phải là những gì hắn luôn mong đợi sao?
Chợt có một bóng đen từ trên đổ xuống, Vân Thanh Từ theo bản năng ngẩng mặt lên, bóng dáng cao lớn của nam nhân khom xuống, cánh tay chống lên bàn đá phía sau y, hơi thở cơ hồ phả lên mặt y, sau đó hắn đưa tay đẩy vành mũ Vân Thanh Từ ra, ánh mắt rơi vào vết sẹo kia.
Vân Thanh Từ rụt vai lại, nhấc vành mũ lên đội lại.
Vết thương trên trán y cũng không nghiêm trọng, lúc này đã kết vảy.

Nhưng vết thương trên vầng trán đầy đặn trắng trẻo vẫn khiến người ta có chút bất ngờ.
Lý Doanh nhìn y một lát, tự mình chuyển đến ghế gỗ ngồi xuống bên cạnh y, từ trong tay áo lấy ra một cái bình nhỏ, nói: "Đây là thần dược trị thương do Nam Cương tiến cống, ta giúp ngươi bôi? "
"Trong nhà thần cũng có thuốc, mặc dù không tốt bằng đồ của bệ hạ nhưng cũng đủ để chữa khỏi vết thương nhỏ này."
"Tay ngươi thì sao?"
"Việc ngu ngốc thần tự làm tự chịu."
Lý Doanh cầm thuốc, trầm mặc trong chốc lát, nói: "Lần này là ta khiến ngươi oan ức, ngươi tức giận cũng là điều khó tránh."
"Sao lại thế." Vân Thanh Từ cảm xúc chân thực: "Việc này đều là lỗi của ta, bệ hạ không trực tiếp kéo ta ra chém đã là ân điển to lớn rồi."
"..." Lý Doanh không nói gì nhìn chằm chằm y, muốn từ trên mặt y nhìn ra dấu vết đối phương chỉ đang giận dỗi cáu kỉnh.
Nhưng hắn quá hiểu Vân Thanh Từ, y thản nhiên, vẻ mặt chân thật, làm cho Lý Doanh rất khó lừa bản thân rằng y chỉ đang giận dỗi cáu kỉnh.
"Bệ hạ." Vân Thanh Từ lại mở miệng, nói: "Tứ ca còn đang ở sân băng chờ ta, nếu ta mất tích quá lâu, sợ huynh ấy sẽ sốt ruột."
Lý Doanh cong môi, như châm chọc chế giễu: "Còn có Lâm ca ca của ngươi, nhỉ?"
Vân Thanh Từ có chút ngoài ý muốn, mới vừa rồi y cảm giác có người đi theo, vậy mà thật sự là người của Lý Doanh? Trong lòng y trầm lại, nói: "Vâng, có cả Lâm ca ca nữa."
Nụ cười ngả ngớn kia tan đi, Lý Doanh chợt cảm thấy năm ngón tay tê dại cứng ngắc, hắn khắc chế mở ra, lại chậm rãi co lại, hắn nhìn về phía đôi chụp tai ấm áp lông xù trên bàn, nói: "Đồ Lâm ca ca tặng có muốn đeo lại không?"
Vân Thanh Từ suy nghĩ một chút, sau đó đem đồ của Lý Doanh ở trên tai tháo xuống, nói: "Cái này trả lại cho bệ hạ."
"..." Lý Doanh lại bắt đầu nhìn y chằm chằm.
Vân Thanh Từ đưa tay lấy đôi chụp tai của Lâm Hoài Cẩn, nhưng một cánh tay khác đã vươn ra, nhẹ nhàng khua một cái, đôi chụp tai một trước một sau, chuẩn xác rơi vào chậu than bên cạnh giường, bốc cháy.
Vân Thanh Từ: "...? "
"Cái này là Yến Chiêu công chúa tự mình may cho tiểu hầu gia."
"Trẫm sẽ tự giải thích với hắn."
"..." Được.
Vân Thanh Từ nói, "Nếu bệ hạ không có việc gì khác, vậy ta về trước."
Y đứng dậy rời đi, Lý Doanh lại bất ngờ đứng dậy chặn ở trước mặt y.

Vóc dáng hắn cao lớn, Vân Thanh Từ lui về phía sau một bước mới cảm thấy cảm giác áp bách kia giảm bớt một chút, y đã có chút tức giận, Lý Doanh đốt đôi chụp tai của Lâm Hoài Cẩn, cho dù tất cả đều là lỗi của Lý Doanh thì y cũng có trách nhiệm không giữ gìn tốt.
Cẩu hoàng đế, trong lòng y thầm mắng, trên mặt vẫn không lộ ra chút sai sót nào, nói: "Bệ hạ còn có chuyện gì?"
Lý Doanh nhìn y, từ đôi lông mày hơi cau lại của y nhìn ra một chút tức giận, nhẹ giọng: "Lần này đưa ngươi về tướng phủ, thật sự là trẫm suy nghĩ không chu đáo, lời đồn trên phố ta đã nghe rồi, ngươi...!Đừng quá bận tâm."
Sự khó hiểu của Vân Thanh Từ sắp trào ra rồi, y đầu óc mơ hồ ngẩng mặt lên, thiếu chút nữa trực tiếp đem "Ta không hiểu nổi ngươi" dán lên trán: "Bệ hạ từ khi nào cũng quan tâm đến những chuyện này?"
"Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, chuyện này ta sẽ nhanh chóng xử lý gọn gàng, ta..." Lý Doanh yết hầu cuộn lên cuộn xuống, nhìn y chăm chú, nói: "Ta quan tâm ngươi."
Liễu Tự Như đứng ở bên ngoài đình, run rẩy đem hai tay lồng vào tay áo, nhịn không được nở nụ cười.


Bệ hạ khó có lúc nhận sai, biểu lộ thật lòng, quân hậu lúc này nhất định là thụ sủng nhược kinh, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hôm nay hẳn là sẽ theo bệ hạ hồi cung.
Cuối cùng ông cũng có thể ngủ ngon một giấc.
Liễu Tự Như thấy sân băng phía trước bỗng nhiên trượt tới hai bóng người thì kề sát màn che, cẩn thận nói: "Bệ hạ, Vân tứ công tử tới rồi."
Trong đình ấm áp như mùa xuân, Vân Thanh Từ vẫn không mở miệng, Lý Doanh tránh đi tầm mắt, đi qua cầm lấy đôi chụp tai mình mang đến, một lần nữa đeo lên tai cho Vân Thanh Từ, nói: "Nếu ngươi còn muốn ra sân băng, ta sẽ đi cùng ngươi."
Vân Thanh Từ nghẹn mãi mới nói thành lời: "Không cần đâu."
Khuôn mặt dịu dàng của Lý Doanh hơi cứng lại.
"Đa tạ bệ hạ quan tâm, thần cảm động đến rơi nước mắt." Vân Thanh Từ nói tiếp: "Nếu tứ ca đã tìm tới vậy ta về trước."
Y lướt qua Lý Doanh, nhấc lên giày băng bị ném ở một bên, vén màn che đi ra ngoài.

Sân băng rộng lớn lập tức thổi tới một luồng gió lạnh, bên bờ hồ đóng băng, Vân Thanh Túc cùng Lâm Hoài Cẩn đang song song nhìn về phía này.
Vân Thanh Từ giật mình, bước nhanh chạy tới thay giày băng, nói: "Vừa rồi bệ hạ tìm ta có chút việc, hai người đợi sốt ruột rồi phải không?"
Ánh mắt Lâm Hoài Cẩn dừng trên tai y, nói: "Không sao."
Vân Thanh Túc có chút mất hứng: "Bệ hạ tìm đệ làm cái gì?"
"Không có gì." Vân Thanh Từ nói: "Chúng ta từ chỗ này trượt trở về, thay giày xong tới Kim Nhã Lâu ăn gì đó chứ?"
Lâm Hoài Cẩn nói: "Thật khéo, trước khi ta tới cũng đã đặt chỗ, tam ca ngươi chắc cũng sẽ đến."
"Thật không?" Ánh mắt Vân Thanh Từ sáng lên, nói: "Huynh ấy đi sớm về muộn, mấy ngày nay ta cũng không thấy huynh ấy."
"Đi thôi." Vân Thanh Túc đỡ y bước lại lên băng, ba người thành nhóm, rất nhanh trượt về phía bên kia.
Màn che lại bị xốc lên, rõ ràng là từ trong đình ấm áp đi ra nhưng trên người Lý Doanh còn lạnh hơn trời băng đất tuyết bên ngoài, Liễu Tự Như chỉ nhìn chằm chằm vào đôi ủng đen và mặt dây treo bên hông hắn, không dám tìm tòi nghiên cứu biểu cảm của hắn.
Lý Doanh cất bước đi tới bờ hồ, khom lưng nhặt đôi giày bông được thêu khéo léo trên mặt đất lên, sau đó ngóng mặt băng rất lâu, mãi cho đến khi không tìm được bóng dáng Vân Thanh Từ nữa.
Hắn mở miệng: "Liễu Tự Như."
Liễu Tự Như vội vàng tiến lên: "Bệ hạ có phân phó gì?"
"Lúc quân hậu hồi môn đồ sắp xếp mang theo những gì?"
"Cái này...!Khi Tĩnh quốc kiến quốc, hoàng hậu đầu tiên được sắp xếp phụng nghi loan giá, hai mươi chiếc xe ngựa, *hồng lam bạch tán mỗi loại một đôi, *tường thụy đồ phiến mười tám, *đội nghi trượng tổng cộng ước chừng tám mươi người, ba trăm quân hộ vệ, bốn con hãn huyết mã mở đường...!Sau này hồi môn, sẽ không trịnh trọng như vậy nữa."
*Hồng lam bạch tán: Ô màu đỏ, xanh, trắng
*Tường thụy đồ phiến: Quạt mang điềm lành
*Đội nghi trượng: Vũ khí, quạt, dù, cờ...!mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa.
Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei).
"Trẫm thì sao?"
"Bệ hạ...!Bệ hạ bình thường xuất cung, đồ phiến cộng thêm ba mươi, đội nghi trượng phải tăng lên trăm người, quân hộ vệ hơn một ngàn, xe ngựa ba mươi chiếc, căn cứ vào hoạt động xuất hành lớn hay bé mà quyết định người đánh xe cùng người hộ giá, nhưng ít nhất cũng phải là võ tướng đô úy trở lên, giáp binh, xạ binh, kỵ binh, vân vân tạo thành bốn đội cảnh vệ hộ giá trước sau theo phương trận*..." Liễu Tự Như thao thao bất tuyệt, dừng lại một chút, nói: "Nhưng cụ thể, còn phải do bộ Binh, bộ Lễ cùng nhau quyết định."
*Phương trận: Ma trận vuông bảo vệ bốn bên xe.
"Lấy đồ chuẩn bị cho pháp giá xuất hành của trẫm, đi đón quân hậu hồi cung."
*Thời xưa lỗ bộ ghi vua, hoàng đế có: Đại giá, pháp giá, ba loại tiểu giá, nghi vệ và các loại khác sẽ dựa theo nghi lễ lớn bé mà sắp xếp theo.

(Lỗ bộ: Sách ghi các quy tắc và quy định trong hoạt động của triều đình.)
Liễu Tự Như đứng bên bờ hồ tâm trạng ngổn ngang.
Thiên tử xuất hành phân ra thành đại, pháp, tiểu giá, Liễu Tự Như vừa rồi nói đồ tiểu giá là cơ bản nhất, quân hậu hồi môn không thể xem là đại sự, nếu dùng đến thiên tử pháp giá thì chính là chuyện trước nay chưa từng có.
Ông vội vàng đuổi theo: "Bệ hạ, thần biết bệ hạ đau lòng quân hậu bị người ta chỉ trích, nhưng pháp giá thì cần tìm hai vị đại tướng quân đích thân mở đường, nếu chỉ vì đón quân hậu hồi cung thì có phải có chút quá khoa trương hay không?"

"Trẫm đích thân đi."
Liễu Tự Như: "...!Việc chuẩn bị này có thể mất chút thời gian."
"Cho ngươi bảy ngày."
Liễu Tự Như còn muốn nói gì đó nhưng thiên tử đã lên xe rồi, ông chỉ có thể ngậm miệng lại.
Bên trong xe lại truyền ra thanh âm: "Giấu Vân gia chuyện này."
Liễu Tự Như ngộ ra, thì ra là muốn cho quân hậu một niềm vui bất ngờ.
Chỉ là không biết, đối với Vân tướng mà nói, thiên tử phô trương coi trọng không biết là kinh ngạc vui mừng hay là kinh hãi khiếp sợ.
Ở bên này, Vân Thanh Từ và huynh trưởng cùng nhau đến bên hồ, y ngồi trên ghế thấp hạ nhân đưa tới, rủ mắt thay giày băng.
Lâm Hoài Cẩn nghiêng người tới gần y, nhẹ giọng nói: "Thay chụp tai rồi?"
"Ừm." Vân Thanh Từ nhỏ giọng nói: "Không cẩn thận làm rơi vào chậu than, bị cháy rồi."
Sau đó nói tiếp, "Xin lỗi huynh."
Mặc dù là do Lý Doanh đốt nhưng y cũng khó thoát khỏi liên can.
Lâm Hoài Cẩn thở dài, trấn an nói: "Ngươi không cần tự trách, cũng không có gì quý giá."
Hắn đưa giày băng cho hạ nhân, thuận tay đỡ Vân Thanh Từ dậy.
Vân Thanh Túc đi tới, để ý thấy sắc mặt Vân Thanh Từ không đúng, nói: "Làm sao vậy?"
"Ta không cẩn thận, làm cháy chụp tai của tiểu hầu gia rồi."
"Không phải lỗi của y." Lâm Hoài Cẩn tiếp lời, Vân Thanh Túc nhíu mày, hiểu ra, tên cẩu hoàng đế Lý Doanh thương người thì không giỏi nhưng ghen thì lại giỏi.
Hắn sờ đầu đệ đệ, an ủi nói: "Được rồi, khi về để dì Đinh may trả hắn một cái."
Lâm Hoài Cẩn bật cười: "Chuyện có gì đâu mà."
Mãi cho đến khi ngồi vào xe ngựa, Vân Thanh Từ vẫn cúi gằm mặt.
Vân Thanh Túc cho rằng y vẫn đang tự trách, một bên cảm khái Vân Thanh Từ thế mà cũng có lương tâm một bên nói: "Đệ may vá không phải cũng giỏi lắm sao, nếu thật sự cảm thấy áy náy thì tự tay may một cái cho tiểu hầu gia đi?"
Y may vá đúng là không tệ, kiếp trước cuộc sống của Lý Doanh được một tay y đảm nhận, Vân Thanh Từ mỗi năm ít nhất cũng sẽ tự tay làm cho hắn một bộ quần áo mới cùng một đôi giày.
Việc này không có gì khó khăn đối với y.
Nhưng dù sao cũng là mẹ người ta làm, Vân Thanh Từ coi mẹ rất quan trọng, suy bụng ta ra bụng người, tự nhiên cũng cảm thấy đồ Yến Chiêu công chúa tự tay may là thứ không thể thay thế.
Chỉ sợ đối phương sẽ không dễ dàng đồng ý.
Nhưng Lâm Hoài Cẩn bỗng nhiên rất vui vẻ, ánh mắt tha thiết nhìn về phía y, vẻ mặt chờ mong: "Có thể không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Hoàng: Từ chối hắn
Nhóc Từ:...!Uu.
Suy nghĩ ing.JPG.