Thụ Bướng Bỉnh Đã Nghĩ Thông Suốt

Chương 16: Ấy Quân Hậu Lại Uy Hiếp Người Ta Rồi Cứu Mạng!



Phòng ở xưởng nung thấp bé rách nát, thiên tử cẩm y ngọc bào, rõ ràng không hợp với nơi này, thân hình cao ngất, càng làm cho hắn nhìn có chút bí bức.
Vân Thanh Từ đã đạp hắn đến chỗ chân không thể chạm vào nhưng vẫn còn chê hắn cách không đủ xa, y rút chân lại, vì ký ức mới ập về mà mặt lạnh tanh: "Đi ra ngoài, đừng ở chung một chỗ với ta."
Môi Lý Doanh khẽ mím, tức ngực một trận: "Sao đuổi ta đi?"
Tất nhiên là vì ghét ngươi.
"Nơi này không phải là nơi ngươi nên ở lại." Lý do của Vân Thanh Từ rất thuyết phục: "Thân phận của ngươi tôn quý, hồi cung đi."
"......!Ngươi sai người truyền lời rằng giờ tý hồi cung, sao lại không về?"
"Kế hoạch không theo kịp thay đổi." Vân Thanh Từ thuận miệng cho có lệ: "Tuyết rơi dày nên không về nữa."
"Vậy sao không phái người về thông báo một tiếng?"
"Do muộn quá rồi." Y nhớ tới gì đó, nói: "Ta không muốn giày vò hạ nhân nữa."
Đây là lý do Lý Doanh từng đuổi y đi, nói có việc thì tới cung hắn, không thì đừng có tới, Vân Thanh Từ không chỉ một lần ngồi trước bàn chờ đợi, đem đồ ăn tự tay làm hâm nóng đi hâm nóng lại, sau đó không thể không sai người bỏ đi, lẻ loi đi vào sau bình phong, lúc thức trắng đêm vì khó ngủ, y thường sẽ nghĩ, Lý Doanh là thương xót cho hạ nhân hay chỉ vì trong lòng không có y.
Lý Doanh không ngờ tới sẽ có ngày bị y phớt lờ.
Lý Doanh không tiếng động chắp tay, bước về phía trước, giống như muốn giải thích: "Sau này..."
Chân Vân Thanh Từ lại duỗi ra, ngón chân trắng nõn hung hăng, hoạt động với biên độ lớn, bày ra vẻ uy hiếp, vang lên tiếng răng rắc.
Lý Doanh đối diện với con ngươi lạnh lẽo của y, cô đơn lui về sau một bước, nói: "Ta vẫn luôn chờ ngươi trở về."
Xưởng nung không có địa long, chỉ có than không khói, trong lò đốt đỏ bừng, kèm theo tuyết đập vào cửa sổ, phát ra tiếng lèo xèo khó ngửi.
Vân Thanh Từ ngửa mặt nhìn hắn, vẻ mặt lạnh lùng dò xét.
Lý Doanh đứng ở trước mặt, Vân Thanh Từ phát hiện mình vẫn không hiểu hắn, nhưng sau khi y có cơ hội đi hỏi Nguyên Bảo, Nguyên Bảo nói Lý Doanh ngủ không ngon, cũng không có gì khác thường.
Ánh mắt y càng lạnh hơn, nói: "Không đợi được nên ngươi tới tìm ta?"

"Ừm." Lý Doanh rốt cục không bước nữa, rủ mi, nói: "Ban đêm gió lạnh tuyết lớn, trên áo choàng đọng một lớp tuyết dày, lúc ta bước vào thì cởi ra để bên ngoài rồi."
Ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đêm không xua tan đi được bóng tối trong phòng.

Vân Thanh Từ sau khi phát hiện tóc hắn ướt một nửa thì đoán là do tuyết rơi tan ra, biểu tình của y nhất thời là lạ, hỏi: "Ngươi biết rõ ban đêm gió lạnh tuyết lớn còn tới đây làm gì?"
"Trẫm..." Lý Doanh đối mặt với y, nói: "Ta muốn gặp ngươi——"
Cửa sổ giấy bỗng nhiên lung lay dữ dội, tiếng gió gào thét, kèm theo tiếng ào ào vang lên.

Vân Thanh Từ ngồi trước cửa sổ, bị thanh âm kia ồn ào nhướng mày, nâng tay che lỗ tai, nói: "Cái gì?"
Lý Doanh lại tiến lên, Vân Thanh Từ lập tức nói: "Đứng xa chút.

Mà quên đi, nếu ngươi không có việc gì thì quay về đi, ta buồn ngủ rồi."
"Nơi này sao có thể ngủ được?" Cửa sổ bên cạnh y dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi bay, Lý Doanh khuyên: "Vẫn nên hồi cung thôi."
"Nơi này thế là tốt rồi." Vân Thanh Từ kéo chăn, thầm nghĩ, so với lãnh cung tốt hơn nhiều lắm, ít nhất y có chăn bông giữ ấm, có than sưởi, có người hầu hạ.
Còn có ánh đèn sáng mang theo từ trong cung, bụng cũng không bị đói.
Gió còn đang gào thét, Vân Thanh Từ kéo kéo chăn, giường trúc kẽo kẹt vang lên.
Y ngồi trước cửa sổ cũ kỹ, nghiêng người chỉnh chỉnh gối.
Lý Doanh không nhúc nhích, dường như trong nháy mắt bị cuốn vào làn sóng đen vô tận, khóe mắt đuôi lông mày tràn đầy u ám, mỗi một tấc vải trên cẩm y đều trở nên nặng nề ẩm ướt.
Vân Thanh Từ của lúc này lẽ ra phải không biết nhân gian đau khổ là gì mới đúng.
Vân Thanh Từ chuẩn bị nằm xuống, thấy hắn vẫn còn chưa đi, vì thế lại đuổi: "Ngươi còn đang..."
Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, Lý Doanh sải bước phi về phía y, nương theo tiếng nổ tung bên tai, cửa sổ đột nhiên bị thổi bật ra, gió tuyết điên cuồng xông vào trong phòng, cửa sổ rách nát đập mạnh vào bả vai Lý Doanh, phát ra thanh âm nặng nề.
Vân Thanh Từ bị hắn ấn vào trong lòng, cách thân thể Lý Doanh nghe được tiếng cửa sổ đập liên tiếp lên người hắn vài cái.
Lý Doanh không nói gì, trở tay đóng cửa sổ lại, một tay đè lại tránh bị thổi bay, nói: "Người đâu!"
Vân Thanh Từ được ôm lên, giường trúc được rời đi, thị vệ vội vàng thêm vách ngăn, đóng thêm mấy cái đinh.

Chủ sự của xưởng nung liên tục lau mồ hôi, nói: "Không nghĩ tới sẽ có quý nhân ở lại, cửa sổ quả thực đã lâu năm không sửa, vô tình va vào quý nhân, xin, xin bệ hạ thứ tội."
Lý Doanh ánh mắt thâm trầm, Vân Thanh Từ nhìn hắn một cái, nói: "Hôm trước ngủ cũng không sao, chỉ trách hôm nay gió tuyết quá lớn, là do ta cứ nhất quyết đòi ở lại, không liên quan đến hắn."
Y nói xong, mới nhớ ra bị cửa sổ đập vào cũng không phải mình, nhất thời có loại cảm giác nói mà không biết ngượng, vừa định chữa cháy thêm chút thì nghe Lý Doanh nói: "Không sao, lui xuống hết đi."
Y lại nhìn Lý Doanh.
Cũng đúng, Lý Doanh bệ hạ da dày thịt béo, vì y chịu đau một chút thì có là gì, dù sao y cũng phải đòi cả gốc lẫn lãi về.
Trong căn phòng thấp bé yên tĩnh lại, Vân Thanh Từ không hề có gánh nặng tâm lý được đặt trở lại trên giường trúc.
Phòng này muốn làm ấm lên vốn đã khó, vừa rồi gió lại mới thổi vào, chút ấm áp lúc trước cũng biến mất hầu như không còn, Vân Thanh Từ mặc áo đơn, chân cảm thấy rất lạnh.
Đầu ngón tay Lý Doanh vô tình lướt qua mắt cá chân y, thuận tay kéo chăn đắp lên người y, nói: "Nếu ngươi nhất định muốn ở lại, vậy ta ở lại với ngươi."
Vân Thanh Từ nhướng mày, nhìn kỹ hắn.
Vai phải Lý Doanh đau, hắn mím môi, chậm rãi ngồi xuống giường trúc, nói: "Cứ nhìn ta làm..."
Sự cố xảy ra đột ngột.
Sau khi hắn đem tất cả sức lực đè lên, giường trúc lún xuống, Vân Thanh Từ theo phản xạ ôm lấy hộp gỗ của mình, Lý Doanh thì theo phản xạ ôm y.
 Vân Thanh Từ đè lên người hắn, hai người chồng lên nhau đè lên chiếc giường trúc bị sập.

Lần này thật sự không thể ngủ được rồi, Vân Thanh Từ không nói gì ngồi trên miếng đệm thịt tên Lý Doanh, cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Thôi, hồi cung vậy."
Lý Doanh chống người ngồi dậy, đi lấy cho y tất chân và giày bông, Vân Thanh Từ ôm hộp gỗ, nhìn hắn khuỵu gối ngồi trước mặt mình, chân được bao bọc trong một lớp mềm mại.
Mang giày xong, Kim Hoan nâng áo choàng tới, Lý Doanh nhận lấy, tự tay choàng cho y.
Lý Doanh tự nguyện bỏ vốn liếng lên y, chỉ có thể nói rằng hắn có ý đồ rất lớn, tất cả hành động của hắn giống như muốn Vân Thanh Từ trở lại dáng vẻ phát điên vì hắn trước kia.
Thật không hổ là hai mẹ con.
Nhưng Vân Thanh Từ cũng không lo lắng, Vân gia hiện giờ trong sạch, nhiều đời trung quân, chỉ cần không đắc tội, Lý Doanh tuyệt đối không có cớ động đến bọn họ.
Lý Doanh đầu tư nhiều hơn nữa vào y, cũng chỉ có thể chịu thua lỗ.
Xe ngựa dắt đến trước cửa, Vân Thanh Từ an tâm thoải mái khom lưng ngồi vào, đối phương lại theo sát mà lên.
Y không quá tự nguyện cùng Lý Doanh ngồi chung một chiếc xe ngựa, nhưng y cũng biết, đây không phải là Lý Doanh kiếp trước, Lý Doanh của hiện tại mới vừa vì y mà bị cửa sổ đập vào người một trận, nếu vẫn đuổi người đi, bị nói là vô tâm là chuyện nhỏ, nhưng nếu bởi vì thời tiết rét lạnh hại hắn đổ bệnh làm gián đoạn triều chính thì mới là chuyện lớn.
Y ôm cái hộp quay sang vách xe, lười kéo giãn khoảng cách với Lý Doanh, nhắm mắt lại dán mặt lên.
Lúc này đã gần giờ sửu (1h - 3h sáng), xe ngựa lắc lư, cơn buồn ngủ rất nhanh kéo đến.
Vân Thanh Từ ngáp một cái.
Lý Doanh nghiêng đầu nhìn y, vô thức nâng tay đỡ bả vai đang co rút đau.
Vân Thanh Từ vẫn không đề cập đến chuyện vừa rồi, không biết là cố ý hay vô tình, y hình như hoàn toàn đã quên mất, chỉ không ngừng ngủ gật.
Chuyện cho tới bây giờ, hắn không thể không thừa nhận, Vân Thanh Từ, đã không còn là Vân Thanh Từ trong trí nhớ của hắn.
Xe ngựa lắc lư qua lại, xe tuy hẹp nhưng rất ấm áp, Lý Doanh lại như rơi xuống hầm băng, ớn lạnh thấu xương.
Đầu Vân Thanh Từ gật một cái, Lý Doanh đưa tay, vừa muốn đỡ y thì thấy y cố gắng mở to hai mắt, trừng mắt nhìn Lý Doanh một lát, nói: "Đa tạ bệ hạ."
Y quá buồn ngủ rồi, nhưng không muốn ngủ trong xe ngựa, mạnh mẽ vực dậy tinh thần tìm đề tài nói chuyện: "Bị thương có nặng không?"
"Không nặng."
"Ò."
Y muốn tìm gì đó khác để nói, nhưng không nghĩ ra được gì nữa.
Lý Doanh cũng không có ý mở miệng, Vân Thanh Từ càng ngày càng buồn ngủ, đầu liên tiếp gật lên gật xuống, Lý Doanh mím đôi môi nhợt nhạt, không tiếng động giơ tay lên, lòng bàn tay vòng hai bên đầu y, làm động tác bảo vệ.
Vân Thanh Từ không khống chế được nghiêng về phía hắn, mắt thấy sắp rơi vào bả vai hắn, lại ngồi thẳng, mạnh mẽ vực dậy tinh thần.
Liên tục mấy lần, đều dựa vào việc Lý Doanh kiềm chế rụt ngón tay lại mà kết thúc.
Xe ngựa rốt cục trở lại cấm thành, đã là giờ sửu ba khắc.
Vân Thanh Từ cuối cùng cũng không chịu nổi, dựa vào vách xe ngủ thiếp đi.
Hộp gỗ trong ngực vô ý rơi xuống, được một bàn tay vững vàng tiếp được.
Lý Doanh mở nắp hộp ra, đầu ngón tay chạm vào sứ trắng lạnh lẽo, giống như lại nghe được tiếng vỡ vụn lanh lảnh kia.
Vân Thanh Từ ngốc nghếch nhào về phía mặt đất, bị hắn kéo trở về.
Có lẽ dưới tình thế cấp bách đã siết y đau, sau khi Vân Thanh Từ đứng vững, ánh mắt lập tức đỏ lên.
Không oán trách hắn làm hỏng đồ của mình, Vân Thanh Từ vừa bối rối lại luống cuống: "Xin lỗi...!Ta lại khiến ngươi tức giận rồi."
Hắn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Nắp hộp gỗ được đậy lại một lần nữa, Lý Doanh chậm rãi đưa tay, thật cẩn thận ôm người tựa vào vách xe vào lòng, khóe mắt đột nhiên thoáng đỏ sậm lên.
Vân Thanh Từ vừa tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ ở điện Giang Sơn.

Y nằm trên chiếc giường rộng lớn, xoay mặt nhìn bên cạnh, Lý Doanh không có ở đây, màn giường được đóng kín, bên cạnh đặt hộp gỗ của y, bên trong đựng món gốm sứ y cất công chế tác.
Ngày hôm qua y thật sự không chịu được mà ngủ thiếp đi, hiển nhiên là Lý Doanh giúp y đặt ở bên cạnh.

Vân Thanh Từ không muốn ở lại thêm, xuống giường thay quần áo, Lý Doanh vừa lúc từ một bên xoay lại, nhìn thấy y liền nói: "Tỉnh rồi, trẫm sai người đưa bữa sáng tới."
"Không cần, ta về rồi sẽ ăn."
Y vừa dứt lời thì nghe có người thông báo: "Khởi bẩm bệ hạ, quân hậu, Ninh phi cầu kiến."
Lý Doanh theo bản năng nhìn Vân Thanh Từ, người sau chớp chớp mắt, nói: "Cô ta đến làm gì?"
Cung nhân biết y ganh ghét, trả lời rất cẩn thận: "Nghe nói là làm đồ ăn cho bệ hạ."
Lý Doanh nói: "Trẫm có ngự thiện phòng."
Vân Thanh Từ lại nói: "Cho nàng vào."
 Người thông tri hoài nghi mình nghe lầm, Lý Doanh vô cảm nhìn hắn chằm chằm, Vân Thanh Từ tiếp tục nói: "Thế nào? Lời ta nói ngươi không nghe sao?"
Cung nhân vội vàng cáo tội, lui về bẩm báo với Ninh Nhu.
Vân Thanh Từ xoay người đi lấy áo choàng trên giá gỗ, chuẩn bị choàng lên hồi cung, bên cạnh lại có một bóng dáng chùm lên, Lý Doanh đến gần buồn bực nói: "Quân hậu có ý gì?"
"Ninh phi cũng là một lòng si tình." Vân Thanh Từ tính tình thoải mái trấn an hắn: "Các ngươi ăn đi, ta về trước."
Y kéo áo choàng xuống——
Nhưng không kéo được.
Lý Doanh túm lấy không buông.
Vân Thanh Từ lại kéo kéo, vẫn không kéo được, vì thế giẫm mạnh lên chân hắn một cái.
Lý Doanh buông tay, sắc mặt đen đến đáng sợ.
Vân Thanh Từ khoác áo choàng, bên ngoài bình phong đã truyền đến tiếng bước chân, nữ tử tay trắng nõn mở rèm châu ra, ăn nói nhỏ nhẹ: "Bệ hạ, thần thiếp nấu canh hạt sen cho ngài..."
Nàng nhìn thấy Vân Thanh Từ.
Nụ cười cứng lại trên mặt, Ninh Nhu đầy sợ hãi rụt cổ lại.
Ông trời ơi, sao Vân Thanh Từ lại ở đây.
Lần này lại bị y ghi hận mất.
Ma ma phía sau kéo góc áo nàng, Ninh phi hoàn hồn, nhớ lại thái độ ngày xưa của thiên tử đối với Vân Thanh Từ, lấy dũng khí hành lễ: "Tham kiến quân hậu, bệ hạ."
Lý Doanh còn đang nhìn Vân Thanh Từ, trong con ngươi đen kịt sa sầm.
Vân Thanh Từ lại chỉ thưởng thức Ninh Nhu, sau khi đá Lý Doanh ra khỏi vị trí quan trọng nhất kia, y lập tức phát hiện, phi tử của Lý Doanh thật quá xinh đẹp.
Thắt lưng kia, khuôn mặt kia, dáng người yểu điệu kia, đều là dáng dấp khiến người ta muốn nâng niu trong lòng bàn tay.
Ninh Nhu bị y nhìn đến nổi da gà, nàng lặng lẽ nhìn thoáng qua bóng lưng Lý Doanh, nhỏ giọng ấp úng: "Quân hậu, sao lại dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn thần thiếp?"
Nàng ta đang thách thức đối phương, thứ Lý Doanh chán ghét nhất, đơn giản chính là việc Vân Thanh Từ vì ghen tị mà lộ ra vẻ mặt xấu xí.
Ấy, quân hậu lại uy hiếp người ta rồi, cứu mạng!
Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei).