Chu Báo lãnh đạm nói: - Ngươi để hắn đến thử xem! - Ngươi không sợ hắn, ta cũng không sợ hắn, không người nào sợ hắn cả, nhưng triêu chọc tên này luôn là một chuyện phiền phức!
Nữ Thổ Bức lắc đầu nói: - Bất quá coi như hắn bắt được lỗi của ngươi, tối đa cũng chỉ khiến ngươi khó chịu thôi, có Thanh lão ở đây, hắn căn bản không làm gì được ngươi cả, hơn nữa cửa vào của Bích Lạc Bí Cảnh ở ngay trong lãnh địa của ngươi, lại do ngươi tìm được chỉ bằng chuyện này thì ngươi đã có tư cách ở trước mắt Bạch Hổ chỉ mũi mắng nhau rồi! - Thật vậy chăng? Nếu có cơ hội ta ngược lại nên thử một lần, chỉ mũi mắng nhau với Bạch Hổ!
Chu Báo nở nụ cười, sau đó lấy ra Thái Uyên Lệnh. - Tốt rồi, vừa rồi bị Tinh Nhật Mã kia làm cho hồ đồ, nói chính sự đi, Thái Uyên Lệnh này ở trên tay của ta, nhưng ta đối với Thái Uyên Thiên cũng chưa quen thuộc lắm, cho nên muốn tới hỏi các ngươi !
- Thái Trắc Thiên một ngàn năm mới mở ra một lần, niên kỉ của mấy người chúng ta mặc dù lớn, nhưng nào có một ngàn tuổi khoa trương như vậy? Hơn nữa coi như là có ngàn tuổi, cũng không thể nào có được vận khí như ngươi, có thể lấy được Thái Uyên Lệnh, cho nên trước kia chưa từng tới Thái Trắc Thiên, bất quá tư liệu về Thái Uyên Thiên chỗ Thanh lão có lẽ có, nếu như ngươi muốn thì tới Tiên Cung đi, ta nghĩ, trong lòng của ngươi có thể cũng có chút nghi vấn, không bằng đi tìm Thanh lão để giải khai thoáng một chút, rõ ràng mọi chuyện, lại quyết định hành trình sau này của ngươi, ngươi thấy thế nào? !
Lão Kim Kê nói ra - Đi Tiên Cung sao? !
Chu Báo nghĩ nghĩ - Cũng tốt, cũng đang muốn thỉnh giáo Thanh lão chút chuyện! - Nếu như ngươi muốn đi thì mau chóng lên đường đi! - Ân!
Chu Báo ngẩng đầu liếc nhìn Vương Xà. - Thế nào, Tọa đại nhân, có đi cùng ta một chuyền tới Thái Uyên Thiên không? ! - Việc này không thành vấn đề, bất quá ngươi nói đã chọn một người khác, hơn nữa cũng không rõ ràng về hắn, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì vậy? ! - Kỳ thật cũng không có gì !
Chu Báo nở nụ cười khổ, liền nói một lần tiền căn hậu quả chuyện Mạc Âm Dương tới báo tin. - Ngươi nói Mạc Âm Dương này là Ma Môn Ngọc Thiềm Tông hay sao? !
Con mắt của Vương Xà có chút nhíu lại, hỏi - Hắn nói như vậy!
Chu Báo nói ra - Ta cũng hỏi qua những tù binh kia rồi, xác định thân phận của hắn! - Đại Ly vương triều Ngọc Thiềm Tông, ha ha, có chút ý tứ!
Lão Kim Kê nghiêng đầu nghĩ nghĩ. - Tên này ngược lại đã đánh một ý kiến hay, chẳng qua chỉ báo tin thôi, liền có tư cách tiến vào Thái Uyên Thiên, chuyện tốt như vậy sao không xảy ra trên người của ta chứ? - Xem ra hắn đã dự mưu từ lâu, trên người Diệp Thanh Thiên cũng có Thái Uyên Lệnh, nhưng lại có tiên khí, tuy rằng không thể vận dụng, nhưng cuối cùng lại xé rách hư không mà đi !
Nữ Thổ Bức phảng phất như nghĩ tới chỗ mấu chốt trong đó, bắt đầu có chút trầm ngâm. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://Trà Truyện - Ngươi thật xác định trên người Diệp Thanh Thiên kia có Thái Uyên Lệnh sao? !
Là Mạc Âm Dương nói với ta, thật hay giả, ta không thể xác định được! - Xem ra ta cũng phải trở về Tiên Cung một chuyến giống ngươi !
Nữ Thổ Bức nói.
Tiên Cung vẫn giống như lúc trước Chu Báo đến, nguy nga, cao tráng, tràn đầy hương khí và sắc thái thần bí.
So với lần đầu tiên, thực lực của Chu Báo đã tăng nhiều, lý giải đối với không trung và trận pháp cũng đã tăng lên rất nhiều, lại lần nữa tiến vào Tiên Cung, cảm ngộ cấm chế Lưỡng Giới Phân Cát của Tiên Cung, khiến Chu Báo lấy được rất nhiều lợi ích - Cấm chế của Tiên Cung này quả nhiên quỷ thần khó lường, nếu ta có thể bố trí xuống Lưỡng Nghi Vi Trần Trận nguyên vẹn, có lẽ mới có thể sinh ra hiệu quả cùng loại !
Trong một hồi không gian chấn động tiến nhập Tiên Cung. - Đáng tiếc, Lưỡng Nghi Vi Trần Trận của ta còn kém rất nhiều tài liệu, căn bản không cách nào hoàn toàn bày thành, nói cách khác, ta cũng có thể kiến tạo nơi của ta thành kín không kẽ hở, thậm chí có thể một mình độc chiếm cửa vào Bích Lạc Bí Cảnh, ha ha, tâm tư này thực sự quá lớn, giới tham, giới tham!
Trong lòng của hắn âm thầm nghĩ ngợi.
Lúc này cũng đi với hắn đến Tiên Cung, ngoại trừ Vương Xà ra, còn có Nữ Thổ Bức, nói cũng kỳ quái, Nữ Thổ Bức này sau khi nghe nói Diệp Thanh Thiên có Thái Uyên Lệnh thì biểu hiện vẫn rất kỳ quái, phảng phất số mệnh Diệp Thanh Thiên đã chú định không thể nào có Thái Uyên Lệnh vậy.
Trên đường cũng một câu không nói, một chữ không lộ, hoàn toàn không nói gì cả. Vương Xà và Chu Báo đều cảm thấy thập phần bồn chồn, bất quá Nữ Thổ Bức này bình thường đều thế nên hai người cũng không tiện hỏi nhiều.
Đã đến Tiên Cung, Thanh lão phảng phất đã sớm có tin tức, đã sớm chờ ở cửa ra vào Tiên Cung. Trông thấy ba người ở phía chân trời, trên mặt liền hiện lên vẻ tươi cười.
- Tính toán thời gian, các ngươi cũng nên chưa xong, mỗi một lần Thái Uyên Thiên hiện thế, đều ảnh hưởng thật lớn, lần này hiện thế cũng không ngoại lệ, chờ đợi một ngàn năm, chuẩn bị một ngàn năm, chúng ta đối với Thái Uyên Thiên hiểu rất thâm sâu, lúc này đây, nhất định sẽ có một hồi long tranh hổ đấu, cường giả dưới Thông Huyền Bí Cảnh trong Thất Thần Vực nhất định sẽ vẫn lạc một đám, cũng không biết các ngươi đã chuẩn bị xong chưa !
Nhìn ba bóng người bay đến từ phía chân trời, Thanh lão khẽ thở dài, trên mặt cố nặn ra một dáng tươi cười hòa ái. - Bái kiến Thanh lão !
Ba người hạ thân hình xuống, đồng thời thi lễ. - Không cần đa lễ, ý đồ các ngươi đến đây ta đã biết, Thái Uyên Thiên hiện thế, Chu Báo, ngươi là là một trong những người có đại khí vận quật khởi trong một ngàn năm này, tuyệt đối không thoát khỏi liên quan, chỉ là ta không nghĩ tới Hống Vân Thiên lại ra tay nhanh như vậy, vậy mà đưa cho người một khối Thái Uyên Lệnh nhanh như vậy ! - Thanh lão thật sự thánh minh chiếu sáng ah!
Nghe được Thanh lão nói, thần sắc Chu Báo hơi động một chút, nở nụ cười. - Xem ra nghi hoặc trong nội tâm của ta, Thanh lão cũng có thể giải khai cho ta. - Nghi hoặc trong lòng ngươi cũng là vì ngươi quá nóng, tính tình quá gấp, cho nên mới không biết thôi, ngày đó nếu ngươi ngốc lại ở Tiên Cung lâu một hồi thì hiện giờ việc gì nên rõ cũng đã rõ rồi !
Thanh lão cười nói: - Ngươi là một thành viên của Tiên Cung, Ki Thủy Báo trong nhị thập bát tú, chuyện những người khác trong Tiên Cung biết không lý nào ngươi không biết được!