Thông Thiên Đại Thánh

Chương 765: Hải khách đông lai, Thái Uyên chi hội (2)


Người quen thuộc nội tình Chu gia không ai không cảm khái, đều cảm giác nhà mình và lão Chu gia không sai biệt bao nhiêu, vì sao lão Chu gia thoáng cái đã phát đạt chứ? Mặc kệ người khác cực kì hâm mô, đàm luận, lúc này, trong Chu gia, tất cả người Chu gia đều gom cùng một chỗ.

Ngồi ghế chủ tọa đương nhiên là lão Chu đầu, lão đầu nhi này so với trước già hơn một ít, nhưng cũng phúc hậu hơn rất nhiều, trên mặt cười ha hả, phảng phất như có vô cùng vô tận chuyện tốt đang chờ hắn.

Chu Báo và Yên Vân Phỉ ngồi ở bên cạnh hắn, sau đó mới là lão đại và vợ của lão đại, lão Nhị và vợ cùng với vợ chồng lão tam xuống chút nữa, chỉnh là tỷ nô của Chu Báo, Chu Hoa Nhi và tỷ phu của Chu Báo, Vương Thiên Lôi

- Tiểu tử tử a, ngươi vừa kết hôn đã muốn ra ngoài sao? 1

Chu thị ngồi cạnh lão Chu đầu vẻ mặt mất hứng, bởi vì vừa mới kết hôn được hơn một tháng, ở trong nhà cũng mới hơn một tháng, Chu Báo lại phải ly khai

- Mẹ, ta phải đi Tây Bắc, nhìn xem chỗ đó làm thế nào, hiện giờ thương lộ thông, người cũng nhiều, sự tình cũng nhiều, có một số việc Giang Hiểu bọn hắn không làm chu được̉, cần ta tự thân đi xử lý !

Chu Báo cười nói

- Còn có, ta còn muốn tìm một chỗ tốt để xây nhà, để Nhị lão ngài chuyển qua đó!

- Chuyển, tại sao phải chuyển, ở Thanh Dương tập không phải rất tố sao? Tất cả mọi người quê nhà hương thân, bình thường có chuyện gì cũng có thể chiếu ứng, chỗ kia của ngươi ta cũng nghe nói qua, rất hoang vu, ngay cả bóng ngươi cũng không có, nhưng lại lạnh, ta và cha người hai người già cả này không chịu nổi giá rét a !

Chu Báo làm cười hai tiếng

- Mẫu thân, ngài cũng thật là, đến đó ta còn có thể để hai người lạnh sao? Yên tâm đi, cho dù không ở đó lâu, các ngươi cũng phải thường xuyên đi xem, chỗ đó chính là đất phong của ta a, cũng đất phong của lão Chu gia ta, các ngươi đều là lão tổ tông cả đấy!

- Đúng, Tiểu Tứ nhi nói có lý, chỗ đó chính là đất phong của lão Chu gia ta, đừng nói hiện giờ ta thể cốt còn cường tráng, coi như ta không xuống giường nổi nữa cũng phải mang ta đi xem!

Lão Chu đầu gõ lên bàn, hung hăng trừng mắt liếc Chu thị

- Ngươi không hiểu chuyện thì không nên nói lung tung!

Chu thị cũng không để mình bị đẩy vòng vòng, con mắt trừng lại, rồi lại cố kỵ liếc nhìn Yến Vân Phỉ bên cạnh Chu Báo, không mắng trả lại.

Nói thật ra, mấy năm này nàng đều mơ hồ mơ hồ, sống hơn nửa đời người, nhưng cũng chưa từng nghĩ còn mình sẽ cưới một công chúa về nhà, vừa nghĩ tới thân phận công chúa của Yên Vân Phỉ, nàng liền cảm thấy rất lạ, cũng không phải không hài lòng, trên thực tế Yên Vân Phỉ dung mạo tuyệt mỹ, dịu dàng khả nhân, khéo hiểu lòng người, nàng thõa mãn mười phần, nhưng vừa nghĩ tới thân phận công chúa, Chu thị liền không khỏi bắt đầu có chút xấu hổ, ở trước mặt Yên Vân Phỉ nàng không thể lộ ra vẻ mẹ chồng được, khi hai người chạm mặt phảng phất như đổi vị trí vậy, luôn lộ ra vẻ khép nép.

Không chỉ riêng nàng có cảm giác này, lão Chu đầu cũng như vậy, mà loại tình huống xấu hổ này cũng khiến Chu Báo cảm giác rất khó chịu, trên thực tế, bản thân hắn ở chung với người của lão Chu gia, trừ vợ chồng Chu Hoa Nhi ra, những người khác hắn cũng không cảm giác thân mật lắm, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn mang Phỉ Nhi rời khỏi.

Bất quá Chu thị vẫn không nỡ nhìn nhi tử cực kỳ có tiền đồ rời đi, những năm gần đây này, Chu Báo vẫn ở bên ngoài, rất ít về nhà, thật vất vả mới cưới vợ, về nhà sống, còn chưa ở được bao lâu đã muốn đi lại, nàng luôn cảm giác được nội tâm có chút trống trãi.

- Mẹ, Tiểu Tứ hiện giờ đã là mệnh quan triều đình, phải bộn bề nhiều chuyện, ngài không thể luôn buộc hắn ở trong nhà được!

Đúng lúc này, Vương Thiên Lôi mở miệng nói

- Hơn nữa hiện giờ hắn có đất phong, cũng cũng coi là một đường chư hầu, triều đình có pháp lệnh, người có thân phận như hắn, bình thường không thể rời khỏi đất phong, giờ có thể ở lại nhà lâu như vậy, đã là Hoàng Thượng ân điển, nếu không quay về thì, nói không chừng Hoàng Thượng sẽ giáng tội đấy!

- Ah, còn chuyện này nữa sao? Tiểu Tứ nhi không phải con rể của Hoàng Thượng sao? Hoàng Thượng sao có thể giáng tội!

Chu thị thập phần khó hiểu.

- Mẹ, đừng nói là con rể của Hoàng Thượng, cho dù là thân nhi tử của Hoàng Thượng, kháng chỉ bất tuân vẫn bị giáng tội bình thường!

Chu Báo quăng cho Vương Thiên Lôi một ánh mắt cảm kích, nói tiếp theo ý của hắn.

Vừa dứt lời, liền cảm giác được thịt mềm bên hông mình bị ngón tay nhỏ nhắn của Yên Vân Phỉ hung hăng nắm lấy, xoáy 360 độ, vừa quay đầu, đã thấy Yên Vân Phỉ mang theo vẻ mặt oán trách nhìn mình.

Mỉm cười, nhìn nàng an ủi, Chu Báo lại nói

- Mẹ, kỳ thật nơi này cách đất phong của nhà chúng ta cũng không xa lắm, chờ thêm hai tháng đầu xuân, ta sẽ đón các ngươi đến đó, nhìn một chút, chỗ đó tuy rằng hoang vu, nhưng cảnh sắc cũng không tệ lắm!

- Thế nhưng ...!

- Ngươi là gái đã có chồng, biết cái gì chứ, tiểu báo tử nhà chúng ta là người làm đại sự, ở mãi trong nhà còn ra thể thống gì nữa !

Lão Chu phảng phất như quyền uy của mình bị tổn hại mãnh liệt, mãnh liệt rống một câu.

Chu thị hung hăng liếc nhìn lão chu đầu, cũng không nói nhiều nữ, chỉ dùng một loại ánh mắt khiến Chu Báo không chịu nổi nhìn Chu Báo.

- Ngươi cũng thật là, nếu mẹ đã muốn ngươi lưu lại vài ngày thì ngươi cứ lưu đi, có gì đâu chứ, chẳng lẽ phụ hoàng ta thực sẽ trách tội ngươi sao? !

Trở lại tiểu viện của mình, Yên Vân Phỉ liền nhịn không được oán trách Chu Báo đến

- Mọi chuyện ta sẽ nói với phụ hoàng, ngươi cũng không cần phải sợ hắn trách tội !

- Lão nhân gia hăn sẽ không trách tội đâu !

Chu Báo ha ha cười cười, nhìn bốn bề vắng lặng, ôm lấy Yên Vân Phỉ, hung hăng hôn lên mặt nàng một cái

- Bây giờ là giữa ban ngày ban mặt, ngươi, chán ghét!

Chu Báo trơ mặt ra, đang khi muốn làm bước tiếp theo thì thần sắc bỗng nhiên khẽ động, dừng động tác trong tay lại

- Là vị bằng hữu nào đến thăm? Có phải chê Chu mỗ ta tiếp đón không chu toàn cho nên không muốn đi ra không? !

- Ah!

Nghe Chu Báo nói, khuôn mặt nhỏ của Yên Vân Phỉ đỏ bừng, đẩy Chu Báo ra, bắt đầu cúi đầu sửa sang lại quần áo của mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện

- Vân Châu Chu Báo, quả nhiên không phải hư danh!

Theo thanh âm này xuất hiện, một chuyện cổ quái sinh ra, một đạo thanh yên lượn lờ bay lên, chậm rãi hội tụ thành một bóng người, chính là một trung niên văn sĩ thân áo bào xám, sắc mặt âm độc.