- Vậy ngươi chuẩn bị làm như thế nào? - Xem trước một chút vị thiên sứ của triều đình trước rồi nói sau!
Chu Báo nghĩ tới vị thiên sứ đại nhân Niếp Vô Thương từ triều đình mới tới tuyên chỉ, trên mặt hắn hiện lên một tia lạnh lùng.
Khi Niếp Vô Thương đến, sắc mặt của hắn vẫn không chút thay đổi, nhưng mà khi hắn nhìn thấy Chu Báo, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc rất nhỏ, cũng không thể giấu giếm được nhãn lực sắc bén của Chu Báo.
Đồng thời, Chu Báo cũng nghe được rõ ràng, tiếng tim đạp và nhịp thở của Niếp Vô Thương trong khoảng thời gian ngắn đó sản sanh ra một tia dồn dập, mặc dù hắn đã che giấu lại rất nhanh. - Niếp Vô Thương ra mắt Chu đại nhân!
Niếp Vô Thương mạnh mẽ áp chế kinh ngạc trong lòng, làm như không có việc gì hướng tới chố Chu Báo cúi người thi lễ.
Chu Báo mỉm cười đáp lễ khiến cho hắn thở dài nhẹ nhõm. - Thật ngại quá, Niếp đại nhân, hôm qua vội vàng gặp mặt, nếu có chỗ nào đắc tội mong rằng Niếp đại nhân lượng thứ! - Đâu có đâu có, đại nhân ngài là chủ nhân của vùng đất hoang vu rộng mấy trăm dặm ở vùng tây bắc, đúng là cần phải bận trăm công nghìn việc, vội vã là chuyện bình thường!
Niếp Vô Thương vội vàng nói, lại khen ngợi Chu Báo một phen. - Ha ha, đúng vậy, vội là việc bình thường !
Kế tiếp, đó là một loạt các câu chuyện trên trời dưới đất. Lúc sau, Chu Báo lại dựa theo lễ nghĩa cấp bậc tiễn Niếp Vô Thương rời đi.
Đợi khi hắn đã hoàn toàn đi khỏi, Xà Vương vội xông ra. - Thế nào? Có nhìn ra được điều gì không? - Hắn không thể gạt được ta, tuy rằng hắn đã toàn lực che giấu vẻ kinh hoàng và hết sức tập trung tinh thần, nhưng mà trong lúc nói chuyện với ta, hắn vẫn thường bị phân tâm. Hắn vẫn để lộ ra vẻ kinh hoàng khi gặp lại ta một lần nữa! - Đúng vậy, thật là không ngờ được.
Vương Xà cười cười. Đọc Truyện Online Tại http://Trà Truyện - Sát cục lần này chính là bố trí cực kì cẩn thận, như vậy mà vẫn không thể thu thập được ngươi, đương nhiên là hắn chấn kinh rồi, nhưng mà hắn cũng không phải là một người chân chính trong võ lâm, tu vi cũng không cao cho nên,
Cũng không biết ngươi có thể còn sống lúc này đây có ý vị như thế nào! - Ta có thể còn sống lúc này đây, chính là mạng lớn!
Chu Báo cười cười. - Mười tên bát phẩm cường giả, còn có một món thuần dương pháp khí! - Ngươi có thể còn sống, không chỉ là mạng lớn, mà là thực lực của ngươi nằm ngoài dự đoán của mọi người, hiện tại chỉ sợ kể cả ta cũng không phải là đối thủ của ngươi? - Ha ha, vương tọa, ngài cứ nói đùa!
Chu Báo vội vàng khoát tay nói. - Ngài là chủ tọa của Thiên Long Đạo, ta chỉ là một tên tiểu đệ tử của thế lực phụ thuộc vào Thiên Long Đạo, làm sao dám so sánh với ngài! - Tốt lắm, không cần khiêm tốn, thực lực hiện nay của ngươi ngay cả ta đây cũng cảm thấy kinh ngạc, đây là chuyện tốt!
Xà Vương lắc đầu nói. - Chuyện này ngươi tự mình lo liệu đi, có chuyện gì cần ta giúp đỡ thì hãy tới tìm ta. Những thủ hạ của ta ở chỗ này, ngươi cần thì cứ dùng, bọn họ đều là tâm phúc của ta, ta đã ra lệnh cho bọn họ, bọn họ sẽ tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của ngươi. - Vậy thì đa tạ ngài, chuyện này, nếu ngài không tự mình giao cho, ta thật không có ý tứ sai bảo thủ hạ của ngươi!
Vương Xà cười hắc hắc hai tiếng, dùng ngón tay chỉ Chu Báo vài cái, cuối cùng không nói gì, lắc đầu rời đi. - Ngươi muốn làm gì?
Vương Xà đi rồi.
Thanh Linh liền xông ra. - Hiện tại đã biết được là ai muốn đối phó ngươi, ngươi dự định làm gì bây giờ?
- Lúc này đây, bọn hắn sở dĩ thất bại, là bởi vì không biết rõ thực lực của ta, không biết lá bài tẩy của ta, tùy tiện ra tay nên mới thất bại, đồng dạng ta cũng không biết bọn hắn, hắc hắc. Chỉ là lúc trước ta chưa từng nghĩ tới, hoàng thất Đại Tấn của chúng ta vừa ra tay chính là mười tên bát phẩm cường giả, còn có thể sử dụng một món tiên khí, bọn hắn có thể mang ta một kiện, thì cũng có thể mang ra kiện thứ hai, kiện thứ ba, kiện thứ tư. Hiện tại Đại Tấn giàu có nhất bốn phương, có trời mới biết được bọn họ có được con bài tẩy nào được giấu giếm kĩ càng. Chỗ này của ta cũng chỉ có hai ba con chó mèo, đằng sau có một lão hổ bảo hộ, tuy nhiên đó là một lão hổ ẩn hình, không lộ mặt được, cho nên ta mới không ngu như vậy. Không đối mắt trực tiếp với bọn họ! - Vậy ngươi muốn làm gì đây? - Cứ nhìn xem một chút đã, xem xem vị bệ hạ này của chúng ta tiếp theo muốn làm gì, hiện tại ở trong tay ta đã có một kiện tiên khí, trong lòng cũng đang rất ngứa ngáy muốn thử!
- Hiện tại ngươi cũng không có khả năng dùng loại đồ chơi kia, nó cũng giống như Kim Hi Cách Diễm Kính, Độn Long Thung không giống như pháp khí thông thường, nó là tiên khí thuần túy, hơn nữa có chính là sát đạo tiên khí cấp bậc thiên quân, nếu thân thể của ngươi không thể thừa nhận sát cơ của nó, ngươi sẽ chết rất khó coi. Đương nhiên, hiện tại thân thể của ngươi khẳng định không thể thừa nhận sát cơ của nó! - Nếu ta không thể thừa nhận, như vậy tên kia làm sao có thể sử dụng được nó đây? - Phương pháp của hắn không chính xác, cũng không có chân chính nắm giữ được uy lực của tiên khí này, nếu không hiện tại ngươi đã là một người chết!
Thanh Linh lạnh lùng nói. - Hơn nữa phương pháp đó cũng không thích hợp với ngươi, nếu ngươi sử dụng phương pháp của hắn, sau này luyện hóa tiên khí này sẽ tương đối phiền phức! - Ý của ngươi là, ta tạm thời không động đến nó? - Trước khi ngươi đạt đến Tán Tiên Nghiêp Vị Chi Địch, thì tốt nhất là không nên động đến nó! - Không động, ha ha, thật sự là trông thấy mà thèm!
Chu Báo hắc hắc cười nói. - Tiểu tử, kiên nhẫn một chút, ngươi còn trẻ, quá trẻ tuổi, tương lai vẫn còn rất dài, thứ tốt cũng vẫn còn nhiều mà. Một món thiên quân tiên khí tuy rằng thập phần hiếm thấy, nhưng mà bởi vì hiếm thấy nên lại càng không thể thân cử vọng động. Nếu không chính là nhặt được hạt vừng, đánh mất dưa hấu!
Chu Báo nghe xong, không nói gì thêm, chỉ khẽ thở dài một hơi, - Được rồi, lần này ta sẽ nghe lời ngươi, đúng rồi, ngươi có hiểu rõ cái gọi là lực lượng chính thống không? - Ha ha, không biết, ở thời đại của ta, cái gọi là chính đạo và tà đạo ở hiện tại là hoàn toàn bất đồng. Phương pháp làm việc cũng hoàn thoàn bất đồng, nhưng mà vô luận là chính đạo hay tà đạo đều là khí thế ngập trời. Không giống như một đám chuột bọ ẩn trong bóng tối như bây giờ, ta cũng không biết bọn chúng sợ cái gì!