Thông Thiên Đại Thánh

Chương 697: Huyền Tẫn Châu Vi Trần Trận (3)


Mục đích của nàng là trước khi người Côn Lôn Sơn đến đây thuyết phục được Chu Báo, mà không phải là sau khi người Côn Lôn Sơn tới, cho dù là Chu Báo thắng hay bại, cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi.

Nghĩ đến đây, nàng liền cảm thấy một hồi bực mình, đã sớm nghe nói Chu Báo khó đối phó, nhưng không thể tưởng được lại phiền toái như thế, ngay cả mặt mũi cũng không gặp, một chút cơ hội cũng không cho mình, việc này thật sự khiến trong nội tâm Yên nhi sinh ra cảm giác thất bại.

Khẽ mím chặt môi, nàng nhẹ ngẫng đầu, nhìn Vương Xà cười nói

- Vương Tọa, Chu đại nhân bế quan, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy, ta nghĩ, cũng kể cả ngươi trong đó a? !

- Ngươi có ý gì, bảo ta giúp ngươi đi mời tiểu tử kia sao? !

Vương Xà nhìn nàng một cái, nở nụ cười:

- Yên nhi công chúa ah, ngươi thật không hổ là người đi ra từ Yến gia, quả thật cái gì cũng dám làm, cái gì cũng dám nghĩ, ta và Chu Báo có quan hệ không tệ, bất quá hắn hiện giờ phiền toái quấn thân, chỉ sợ quả thật không có tâm tư gặp ngươi đâu, ta thấy hay là ngươi quay về đi!

- Bổn công chúa đúng là vì chuyện của hắn mà đến!

Yên nhi nói:

- Ta cũng biết, Vương Tọa sở dĩ muốn tơi nơi này, cũng là vì chuyện của hắn, Vương Tọa trêu chọc Côn Lôn Sơn, song phương kết xuống thiên đại ân oán, ân oán này tuy nói là bình thường khó có thể giải, nhưng cũng không phải chỉ có binh đao tương kiến mới có thể giải quyết!

- Ah?

Lông mày Vương Xà khẽ nhướng lên, biết rõ Yên nhi không phải nói cho mình nghe không mà còn âm thầm nói cho Chu Báo nghe nữa.

- Ý của ngươi là ngươi đến giúp tiểu tử này hóa giải ân oán với Côn Lôn Sơn?!

- Làm hết sức mà thôi, công việc cụ thể, ta phải bàn trước mặt Chu đại nhân mới được!

- Bàn trước mặt sao? Vậy thì ta không còn cách nào rồi!

Vương Xà bất đắc dĩ buông tay.

- Nếu không như vậy, ngươi bảo mấy gia hỏa này mang người đi tìm xem, xem xem vận khí của các ngươi thế nào, nói không chừng, tiểu tử Chu Báo này lại trùng hợp xuất quan đấy? !

- Nếu đã vậy thì đành quấy nhiễu mấy vị rồi!

Yên nhi cười cười, quăng ánh mắt về phía Giang Hiểu,

- Không dám nhận, không dám nhận!

Ba người không ngớt lời nói. Dẫn Yên nhi và Thủy Hồng Nhan đi vào trong trấn.

Đưa mắt nhìn mấy người rời đi, Vương Xà thu hồi ánh mắt.

- Tiểu tử, ngươi thấy thế nào? !

- Không có gì để xem cả, lão tử bây giờ đang bế quan, đừng nói là nàng, coi như là hoàng đế lão tử đến đây, ta cũng coi như không thấy!

Chu Báo cười lạnh nói, nếu là trước khi hắn nói chuyện với Thanh Linh thì một chuyến này của Yên nhi hắn còn có thể gặp mặt được, nhưng hiện giờ hắn đã quyết định dùng Lưỡng Nghi Vi Trần Trận, đối phó Đại trưởng lão Ninh Bác của Côn Lôn Sơn đã có mấy phần nắm chắc, dưới tình huống như vậy, hắn còn ước gì người của Côn Lôn Sơn đến sớm một chút, đánh sớm một chút, sao lại có thể nghe lời công chúa này cái gì mà song phương hòa giải chứ?

- Ta nói, công chúa này đến cùng có lai lịch thế nào? Ngay cả ngươi cũng phải cho nàng mặt mũi? !

- Ngươi sai rồi, ta không phải cho nàng ta mặt mũi, ta chỉ cho khối ngọc trên người nàng ta!

Vương Xà nói ra.

- Yên Vân này là con gái Tấn đế, thụ phong cùng với Dương công chúa, tuổi không lớn lắm, năm nay chưa qua mười bảy tuổi, bất quá thanh danh không nhỏ, nghe nói từ nhỏ trí tuệ đã kiệt xuất, nữ nhi Đại Tấn, nàng là một người kiệt xuất, rất nhiều người đều nói, nếu nàng là nam nhi, không thể nói trước hiện tại rất có thể là một trong những hoàng tử có cơ hội kế thừa vương vị, bất quá, đáng tiếc nàng chỉ là một nữ nhân, cũng chính bởi vì nàng là nữ nhân nên nàng cũng rất hòa thuận với những nhi tử của Tấn đế, cũng coi là tả hữu gặp duyên, hơn nữa nàng thập phần xinh đẹp, không ít đệ tử thế gia để ý nàng!

- Lớn lên xinh đẹp, lại thông minh, nhiều người như vây, ngươi lại nói đến ngọc bội kia, đến tột cùng nó có lai lịch gì?

- Nguyên lai ta một mực không nghe tin tồn của cao nhân gì đó, bất quá, hiện tại xem ra ngược lại xác thực là có chuyện lạ, ngọc bội kia là tín vật Đông Hải triêu thiên cung, ngươi biết Triêu thiên cung a? Đã từng có xung đột với ngươi đấy, bất quá Triêu thiên cung có chút quan hệ sâu xa với Thiên Long đạo ta, ta lại là tọa của Thiên Long đạo, nên vô luận thế nào đều phải cho bọn họ mặt mũi, cho nên mới để các nàng đi qua!

- Thủy Hồng Nhan kia đâu? Nữ nhân này thật sự không đơn giản a, tuy rằng cố gắng thu liễm khí tức của chính mình, nhưng tu vi cũng là thất phẩm!

- Sự tình Thủy Hồng Nhan không quan hệ với ngươi, ngươi cũng không cần biết rõ, ta và nàng còn có một số món nợ, ngươi tốt nhất không nên xen vào!

- Nếu ta là ngươi, ta tự nhiên sẽ không nghe ngóng!

Nghe ra ý tứ trong lời nói của Vương Xà, Chu Báo âm thầm cười cười.

- Ngươi tên tiểu tử này, mấy ngày hôm trước còn hốt hoảng, hiện tại như thế nào lại tự tin như vậy, còn bế quan, như thế nào, nghĩ ra phương pháp đối phó với Côn Lôn sơn rồi à?

- Đó là tự nhiên, ngươi đừng quên, ta còn có trận pháp hỗ trợ!

- Lưỡng Nghi Vi Thần trận?

Dù Là Vương Xà, nghe được hai chữ trận pháp, thần sắc cũng mãnh liệt biến đổi.

- Ngươi bây giờ có thể bố trí Lưỡng Nghi trận?

- Đương nhiên không phải nguyên vẹn!

Chu Báo nói ra.

- Không phải ta đã lấy từ Hoan Hỉ hòa thượng hai khỏa Tiên thiên bảo hoa Thanh liên tử đấy sao? Một khỏa bán cho Dao Trì để chế trận kỳ, khỏa còn lại ta đã luyện thành Tiên thiên nhất mạch Thái thanh linh hạnh, đã có trận kỳ và linh phù, tuy rằng ta không thể bố trí nguyên vẹn Lưỡng Nghi vi thần trận, nhưng là một trong sáu môn sở trường, uy lực chém ra rất mạnh đấy!

- Tên tiểu tử này, xem ra át chủ bài của ngươi nhiều hơn so với tưởng tượng của ta a!

Thời điểm nghe được tám chữ "Tiên thiên nhất khí Đại Thanh Linh phù", mục quang Vương Xà hiện lên một tia nghi hoặc, chợt lóe lên.

- Nói như vậy, ngươi đối phó với tên Ninh Bác kia, không có vấn đề gì chứ?

- Có lẽ không có a, Độn Long Thung chỉ là một kiện Thuần Dương pháp khí mà thôi, chỉ cần làm tốt, đảm bảo hắn sẽ không thể trở về!

- Đừng, tiểu tử!

Thần sắc Vương Xà biến đổi trong giây lát. Đọc Truyện Online Tại http://Trà Truyện

- Ta cảnh cáo ngươi, lúc này ngươi ngàn vạn lần không được giết người, đây không phải là sự tình giỡn chơi!

- Yên tâm đi, ta đã ngốc ngốc một lần rồi, sẽ không có lần thứ hai!

Chu Báo cười nói.