- Đừng, ngươi lớn tuổi như vậy, ta không thụ nổi lễ này của ngươi, sẽ giảm thọ!
Tiểu Báo Tử vội vàng tránh qua một bên, Cách Tang tự xưng là tội đân là vì sau khi Đại Tấn diệt Bắc Nguyên, Đại Tấn vương triều của Yến Vân Thiên đem tất cả dân chúng của Bắc Nguyên là tội phạm, là nô tài. - Ngươi đứng lên đi, có chuyện cứ việc nói thẳng, ta không thích những lễ tiết thế này!
Tiểu Báo Tử nói. - Là như thế này thưa đại nhân, hiện giờ chúng ta đều là người bị diệt quốc, nếu như không phải đại nhân hảo tâm thu lưu chúng ta, chúng ta không thể sống qua màu đông này, cho dù không bị chết cóng, cũng sẽ bị đàn sói trên thảo nguyên này ăn tươi! - Nói điểm chính!
Tiểu Báo Tử chen ngang lời hắn nói. Cách Tang nói tiếng Đại Tấn không tốt, ngữ điệu cũng bị biến đổi, nhưng Tiểu Báo Tử vẫn hiểu được ý tứ của hắn.
- Đại nhân, chúng ta đều là dân chăn nươi đời đời sinh hoạt ở chỗ này, cho nên rất quen thuộc với thổ địa nơi đây, ta biết rõ đại nhân muốn thành lập thị trấn ở đây, để cho dân chăn nuôi chúng ta không phải trôi dạt khắp nơi, có được sinh hoạt như người Trung Nguyên. Ta biết rõ một nơi, phi thường thích hợp thành lập thị trấn, cho nên cả gan cầu kiến đại nhân! - Ah, vậy sao?
Lông mày Tiểu Báo Tử nhíu mày, mấy ngày nay, hắn dựa vào Thừa Long Ngự Phong Quyết của mình để xem xét phương viên mấy trăm dặm nơi đây, trong đầu cũng tìm được một nơi tốt để thành lập thị trấn, nhưng hắn chẳng khác nào cưỡi ngựa xem hoa, có vài nơi, nhưng chưa quyết định nơi nào.
Bây giờ nghe thấy Cách Tang nói thế, hắn rất hứng thú. - A! Ngươi nói xem, địa phương nào phù hợp! - Dưới Tích Lôi Sơn!
Cách Tang nói ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. - Dưới Tích Lôi Sơn, địa thế bằng phẳng, Thánh Sơn có hai nhánh sông chảy qua, ở giữa hai nhánh sông, là một khoảng đất trống, chỗ đó, không chỉ thích hợp thành lập thị trấn, còn có thể xây dựng công sự, chỗ hai sông giao nhau, chỉ cần cải tạo một chút, sẽ hình thành một sông đào bảo vệ thành tự nhiên! - Chỗ kia ta cũng đã từng gặp!
Tiểu Báo Tử gật đầu nói ra. - Chỉ là không biết ngọn núi đó là Tích Lôi Sơn, đúng rồi, cái ngọn núi kia rất cao a. - Đúng thế thưa đại nhân, ở gần đó có một ngọn núi rất cao. - Cách nghĩ của ngươi không tệ, xem ra, không chỉ là ta, các ngươi cũng định xây công sự? - Xây công sự là nguyện vọng mấy trăm năm qua của bộ tộc chúng ta, nhưng ở đây quá vắng vẻ, chung quanh đều có hàng xóm cường đại, nếu như xây công sự, rất dễ dàng bị người bên ngoài rình mò, nhưng hiện tại, vấn đề này không còn tồn tại!
Khi đang nói chuyện, hắn lấy trong lòng bàn tay một tấm da dê. - Đại nhân, xây công sự, chính là nguyện vọng mấy trăm năm qua của bộ tộc chúng ta, phía trên này có ghi lại tư tưởng và cách xếp đặt công sự của lịch đại tổ tiên chúng ta, kính xin đại nhân vui lòng nhận cho! - Rất không tệ!
Tiếp nhận tấm da dê này, mở ra xem xét, nó rất lớn, phác họa trên đó rất rõ ràng, còn mang theo một ít phong tình cùa dị vực, Tiểu Báo Tử nhìn thấy rất vui vẻ, xem vài lần, Tiểu Báo Tử thu hồi tấm da dê vào trong ngực. - Tốt lắm, lão Cách Tang, ngươi đã có tình giao cách thiết kế và xếp đặt công sự cho ta, nhưng nó còn quá mức khổng lồ, ý của ta là, phải phân ra từng bước một, trước tiên phải thành lập một cái trấn nhỏ cho mọi người ở.
Tiểu Báo Tử đi đến trước mặt Cách Tang, đưa tay vịn vai hắn. - Về phần các ngươi, cũng không cần lo lắng, ta sẽ không làm gì các ngươi, tại Đại Tấn, các ngươi là tội dân, nhưng mà, hiện tại, đây là lãnh địa của ta, các ngươi là nhóm dân cư đầu tiên trên lãnh địa của ta, chỉ cần không rời khỏi lãnh địa, các ngươi và những người khác, không có gì khác nhau, hiểu chưa? - Tội dân đã hiểu! - Tốt rồi, đi thôi!
Đối với việc dân bản địa lấy lòng, Tiểu Báo Tử vui vẻ tiếp nhận, đối với lo lắng của tội dân, hắn cũng hiểu, nhưng mà, hắn cũng không làm gì những người cũ này, những người này ở trong lãnh địa của hắn, hiện tại hắn có nhu cầu cách bách về nhân khẩu, thậm chí hắn còn muốn những lưu dân khác trên thảo nguyên tìm đến nơi này nương tựa.
Hiện giờ, trong thời gian ngắn không có khả năng tìm thêm nhân khẩu từ Trung Nguyên và nơi khác được. Cho nên, chỉ có thể đánh chủ ý lên lưu dân trên thảo nguyên, lão Cách Tang sinh hoạt ở thảo nguyên nhiều năm như vậy, cho nên rất quen thuộc nơi này, cũng có thể xem là địa đầu xà, nếu có hắn trợ giúp, nghĩ đến chuyện này có thể làm chơi ăn thật.
Trong lúc đang suy nghĩ, đã thấy một tên binh sĩ hấp tấp chạy tới. - Không tốt, đại nhân, không tốt, đánh, đánh! - Vội cái gì?
Tiểu Báo Tử nhìn thấy người chạy tới, chính là một tên thân tín của Chu sẹo. - Cái gì đánh, ai đánh ai, nói rõ ràng! - Chu đại nhân đang đánh nhau với người khác!
Người nọ thở hổn hển nói ra. - Có người đến lãnh địa của chúng ta nháo sự. - Cái gì? Có người đến nháo sự!
Tiểu Báo Tử cười cười, hắn không ngờ có người dám ăn gan báo mới dám đến lãnh địa của hắn nháo sự. - Đi thôi, nhìn xem là người nào!
Tiểu Báo Tử khoát tay, bảo tên binh sĩ kia dẫn đường.
Đi ra xa một chút, đã nghe được âm thanh quát lớn và tiếng binh khí giao nhau. - Các ngươi là ai mà lớn mật như vậy, dám động thủ với ta, các ngươi có biết ta là ai không?
Một tiếng rống giận truyền tới, truyền vào trong tai Tiểu Báo Tử rất rõ ràng. - Ngươi không nói, ta làm sao biết ngươi là ai chứ!
Tiểu Báo Tử cười cười đi vào sân, chỉ thấy Chu sẹo và người tới đang động thủ, chung quanh có một đám người vây quanh, trừ thủ hạ Chu sẹo ra, còn có một đám người không rõ lai lịch. Những người này đều mặc thanh sam, ngay cả kiểu dáng cũng giống như đúc, vừa nhìn là biết nô bộc của phú hào. Một tay cầm đao thương, lộ ra biểu lộ hung thần ác sát, hung hăng nhìn thủ hạ Chu sẹo, chỉ cần có va chạm, liền vung đao chém giết.
Người hiện giờ đang đấu với Chu sẹo có tuổi khoảng ba mươi tuổi, mặt trắng, khuôn mặt tuấn tú, mặt một trường bào màu đỏ, cầm trong tay một thanh trường thương, cũng giống như Chu sẹo, cũng có tu vi Tứ phẩm, đang chiến đấu bất phân thắng bại.
Thấy Tiểu Báo Tử đi tới, Chu sẹo tấn công một chiêu, bức bách đối phương xoay thương về phòng thủ, sau đó nhảy ra ngoài, đứng ở bên cạnh Tiểu Báo Tử.
Nam tử thấy Chu sẹo thối lui, mở trường thương ra, còn muốn truy đuổi, lại bị một lão già ngăn cản. - Cao thủ Thất phẩm, đúng là khó được a!
Nhìn thấy lão già tiến lên một bước tới bên cạnh tên nam tử, bắt lấy trường thương trong tay của tên nam tử, mục quang nhìn chằm chằm vào Tiểu Báo Tử.