- Yên nhi a, ngươi quá thông minh, chính vì ngươi quá mức thông minh, cho nên, nhiều khi ngươi biểu hiện sự hiểu biết của mình quá mức, trước khi ta biết rõ ràng chi tiết của hắn, ta sẽ không gả ngươi cho hắn, ta chỉ muốn ngươi đi gặp mặt hắn một lần, cho ngươi tự cảm nhận về hắn, ánh mắt nhìn người của ngươi gần đầy rất tinh chuẩn a!
Yến Vân Thiên mỉm cười nói ra. - Đa tạ phụ hoàng, ta hiểu ý của ngài!
...
Một hào quang bích lục bao phủ từ đầu tới chân, cảm thụ được một tia thuần âm chi khí tinh thuần từ ánh trăng, chạy dọc theo lỗ chân lông, từng điểm từng điểm thẩm thấu vào trong cơ thể, sau đó hóa thành quang hạt, dung hợp với khí lưu trong cơ thể, tiến vào đan điền.
Đan điền!
Điểm cuối cùng của tất cả khí lưu chính là đan điền a!
Chuyện này không cần tu luyện công pháp, cũng không cần thăm dò kinh mạch rõ ràng, đây chính là một loại bản năng.
Thuần âm chi khí của ánh trăng dung hợp với thiên địa nguyên khí ở chung quanh, sau đó chạy dọc theo khiếu huyệt của Bích Lân Độc Hạt, chuyện duy nhất Tiểu Báo Tử có thể làm chính là theo sát phương hướng lưu động của cổ khí lưu này, cũng chỉ có như vậy, cổ khí lưu này mới không tiêu tán dọc đường, cuối cùng chạy vào trong "Đan điền".
Suốt hai tháng, mỗi khi có trăng vào buổi tối. Hắn đều phải làm như vậy, hắn đem tất cả lực chú ý của mình tập trung lên người của Bích Lân Độc Hạt, tuy không bảo chứng nó tu thành yêu tu chính thức, nhưng trải qua thời gian hai tháng này, hắn cũng có một chút thu hoạch.
Khí lực của Bích Lân Độc Hạt đã mạnh hơn không ít, độc tố cũng đậm đặc hơn trước kia, càng sền sệt, trọng yếu nhất là, hắn phát hiện, cái độc châm của nó, hình như càng ngày càng cứng, càng ngày càng sắc nhọn.
Trong quá trình hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, hắn có thể cảm nhận rõ ràng mỗi lần khí lưu chảy qua cái châm đều lưu lại một bộ phận, nếu mà hắn tận lực làm như vậy, cơ hồ mỗi lần đem tất cả khí lưu lưu lại trong cây độc châm thì phát hiện công dụng không rõ, giống như khí lưu có thể cường hóa độc châm một cách vô hạn. - Chẳng lẽ đây chính là Đảo Mã Độc Thung trong truyền thuyết?
Trong đầu Tiểu Báo Tử xuất hiện một ý nghĩ kỳ quái. - Yêu tu chi đạo đúng là quá mức vớ vẩn, ta cũng không tìm được thứ gì để tham khảo, đành phải đem tinh lực đặt lên cây độc châm này, nói không chừng trong tương lai có được thu hoạch ngoài ý muốn a!
Ngay vào lúc Tiểu Báo Tử nghĩ ngợi lung tung, hắn cảm giác được xe ngựa đã dừng lại.
Thần niệm khẽ động, hắn cho một tia thần niệm tiến vào trong thân thể Bích Lân Độc Hạt, mà con bò cạp này vẫn đứng ở trên cửa sổ, hấp thu tinh toa của mặt trăng, đây chính là chỗ tốt của việc dùng ý niệm thay thế linh hồn, đây cũng là thứ có thể tu luyện một ngày hai mươi bốn giờ, ban đêm có tinh hoa của ánh trăng, ban ngày có tinh hoa của mặt trời, gọi là nhật nguyệt tinh hoa.
Chỉ cần truyền ý niệm của mình vào đầu của hắn, Bích Lân Độc Hạt sẽ thành thật chấp hành, làm cho được một trăm phần trăm yêu cầu của hắn. - Đại nhân, phía trước có một con sông!
Lông mày Tiểu Báo Tử nhíu lại, vừa rồi hắn đang chìm đắm trong ảo tưởng Đảo Mã Độc Thung, hiện giờ nghe được lời nói này, thiếu chút nữa nghe thành "Sư phụ, phía trước có một con sông!" - Ta không phải Đường Tăng, ngươi cũng không phải Bát Giới!
Bất đắc dĩ nhấc màn che lên, nhìn Chu sẹo, Tiểu Báo Tử cười khổ lắc đầu. - Con sông gì? - Không biết thưa đại nhân!
Vẻ mặt Chu sẹo đau khổ.
Bọn họ đang đi tới đất phong của Tiểu Báo Tử, gọi là Hắc Thạch Dục, phương viên sáu trăm dặm, nhưng dù hắn là chủ nhân của phong địa, hay là Yến Vân Thiên phong địa cho hắn, cũng không biết rốt cuộc Hắc Thạch Dục là cái địa phương nào, vào thời điểm phong đất, trước tiên triều đình của Yến Vân Thiên nghĩ tới phong đất cho cao môn đại phiệt, võ lâm đại phái trước tiên, về phần trên đó có cái gì, bọn hắn mặc kệ, chớ nói chi đến nhân vật cấp bậc như Tiểu Báo Tử, đất phong của bọn họ, chính là một đám người Hàn Lâm Viện đem địa đồ Bắc Nguyên chia ra làm một ngàn khối đất phong, sau đó, tùy tiện chỉ một ngón tay, liền quyết định vấn đề.
Dù là bọn họ hay là Tiểu Báo Tử, Hắc Thạch Dục, chẳng qua là một cái tên lạ lẫm a.
Đứng nhìn con sông dài không thấy điểm đầu và điểm cuối này, lại không nhìn thấy bờ bên kia, nước sông chảy xiết, tiếng sóng vỗ rì rào, nhìn lại địa đồ trong tay, Tiểu Báo Tử cũng sững sờ. - Chu sẹo, chúng ta không đi sai đường đấy chứ? - Ta cũng không biết, ngài phải hỏi Giang Hiểu a, ta nhìn thì nhất định đi nhầm, trên bản đồ không có nói là có một con sông lớn a.
Chu sẹo nói ra.
Tiểu Báo Tử đưa ánh mát nhìn về phía Giang Hiểu đang cầm địa đồ. - Đại nhân, chúng ta đi đúng đường rồi, nhiệm vụ không có vấn đề.
Giang Hiểu hung hăng liếc nhìn Chu sẹo, cười khổ nói ra. - Phần địa đồ này do Hàn Lâm Viện làm ra rất vội vàng, nói là làm ra chứ thật sự là đem bản đồ của Bắc Nguyên phóng lớn lên gấp nhiều lần, sau đó vẽ ra, có lẽ nhiều thứ không có trên đây, mà con sông lớn này trên bản đồ chỉ là một đầu dây nhỏ, ta còn tưởng rằng đây là một con mương đấy, ai mà biết nó là một con sông lớn chứ.
Giang Hiểu cười khổ chỉ vào đoạn dây nhỏ trên bản đồ cho Tiểu Báo Tử nhìn.
Tiểu Báo Tử nhìn địa đồ, lại ngẩng đầu nhìn dòng sông lớn trước mặt. - Nói cách khác, chúng ta đi hai tháng trên thảo nguyên mênh mông này, sau đó lạc đường? - Đại nhân nói đùa, chúng ta không có lạc đường, nhưng trên bản đồ con sông này quá nhỏ. Tiếp tục đi về phía trước, lại đi thêm hai tháng, sẽ đi tới đất phong của ngài.
Khóe miệng của Tiểu Báo Tử co quắp. - Còn phải đi hai tháng sao? - Đại nhân, đây đã là không tệ rồi, đất phong của ngài cũng không phải là xa nhất, có rất nhiều người còn xa hơn cả ngài đấy!
Giang Hiểu cùng cười nói, nhưng trong lòng thầm oán trách: "Nếu như lão nhân gia nguyện ý cưỡi ngựa mà không phải ngồi xe ngựa, bây giờ chúng ta đã tới đất phong của ngài rồi!"
Nhưng những lời này, hắn không dám nói ra, hắn cũng không biết vì sao Tiểu Báo Tử lại nhiễm tật xấu như vậy, xe ngựa, làm sao mà nhanh hơn cưỡi ngựa a! - Một con sông lớn như vậy, chắc có lẽ cũng nổi danh a?
Tiểu Báo Tử buông địa đồ ra, đi đến bờ sông, suy nghĩ rồi nói ra. Truyện Tiên Hiệp Trà Truyện - Các ngươi ở chỗ này chờ một lát, ta đi xem trên mặt sông có thứ đồ cổ quái nào không!
Tiểu Báo Tử nói xong, thân hình nhảy lên, nhảy lên không trung mấy thước, vận dụng Long Ngự Phong Quyết, cưỡi gió mà đi, trong nháy mắt, liền biến mất trước mặt mọi người.