Thông Thiên Đại Thánh

Chương 500: Độc Hạt Phân Thân Yêu Tu Huyễn Tưởng (2)


- Nếu như hắn tìm đến thật, như vậy, mấy vị trưởng lão sẽ ra tay, Ô gia cùng Thiên Long Đạo thậm chí triều đình, cũng không thể nói gì a.

Trong phòng trầm mặc một hồi.

- Nếu lâu chủ đã quyết định, như vậy, ta đề nghị vận dụng lực lượng cường đại nhất để tập sát người nhà của Chu Báo, tạo lửa giận cho hắn, sau đó bố trí thiên la địa võng ở tổng bộ, đem tiểu tử cuồng vọng kia một lần hành động diệt sát!

Ánh mặt người áo bào tro lóe lên, nói ra.

- Vậy thì tốt, cứ quyết định như vậy đi, đem những tên chữ Thiên không đi làm nhiệm vụ phái ra đi.

Lâu chủ nói ra.

- Chư vị, còn ai có ý kiến gì không?

Không có người nào nói chuyện, hiển nhiên là mặc định với loại an bài này.

- Vậy thì tốt, ta muốn cho tên tiểu tử cuồng vọng kia biết, thủ đoạn lôi đình của Thanh Phong Lâu là thế nào a.

Cả nội viện, đều quanh quẩn hào khí của lâu chủ Thanh Phong Lâu.

... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì, chẳng lẽ thật sự muốn làm cho Thanh Phong Lâu lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục sao?

Vừa ra khỏi sân nhỏ, người áo xanh liền kéo người áo bào tro lại, thấp giọng nói ra.

- Thế tại sao vừa rồi ngươi không lên tiếng ngăn cản đi.

Người áo bào tro cười lạnh một tiếng, bỏ qua cánh tay của người áo xanh.

- Lần này Khôi Hải thất bại trở về, rất rõ ràng là do mọi người phán đoán sai lầm, đã như vầy, đã đâm lao thì phải theo lao a.

- Đâm lao thì phải theo lao? Ngươi nói thật nhẹ nhõm, vận nhất tên Chu Báo kia...

- Không có vạn nhất, ngươi còn không nhìn ra được sao? Lâu chủ đã không đáp ứng điều kiện của Chu Báo, đã như vầy, như vậy, cũng chỉ có thể giết Chu Báo thôi, quyết định sớm, chúng ta tranh thủ nắm quyền chủ động trong tay, chẳng phải lúc đó ngươi cũng nghĩ vậy sao, nếu không, vừa rồi ngươi đã lên tiếng ngăn cản!

- Dù là nói thế, nhưng mà...

- Không có nhưng mà, chuyện đã quyết định, không còn đạo lý đổi ý, đổi ý cũng vô dụng thôi, Thanh Phong Lâu đã tồn tại hơn ba trăm năm, hiện tại trong lâu còn có bốn tên cường giả tọa trấn, cho dù chúng ta đánh giá thấp thực lực của Chu Báo, phái sát thủ đi giết hắn không được, nhưng ta cũng không tin, hắn có thể xông vào Thanh Phong Lâu mà toàn thân trở ra, đúng không?

Người áo bào tro nói ra.

- Nói cũng phải, tên Chu Báo kia càng lợi hại, cũng là ỷ vào pháp khí mà thôi, mà đại trưởng lão cũng có một kiện pháp khí a!

- Đó là đương nhiên, bằng không thì, ta cũng không giựt dây lâu chủ!

Người áo bào tro gật đầu, cười âm hiểm nói ra.

- Nhưng mà, có một số việc chúng ta nên sớm quyết định thôi.

- Chuyện gì?

- Chuyện Chu Báo, có lẽ chỉ là một bắt đầu, ngươi không biết là, những năm gần đây Thanh Phong Lâu chúng ta quá rêu rao sao? Làm sát thù mà cả thiên hạ đều biết, có thể cũng không thể xem là một loại thành công a!

Người áo bào tro nói ra.

- Ý ngươi là?

- Có một số việc, chúng ta nên sớm chuẩn bị thì tốt hơn, lưu lại một con đường lui cho mình a.

Áo bào tro giơ tay lên, nhẹ nhàng phủ phủ cái trán của mình.

- Gần đây mí mắt của ta hay nhảy lên, ta cảm giác có một chuyện không tốt sẽ xảy ra, Lăng Phong huynh. Ta và ngươi đều là người thông minh, ý của ta, có lẽ ngươi cũng hiểu chứ?

- Đương nhiên ta biết rõ, cây to đón gió a!

Người được gọi là Lăng Phong chính là người áo xanh, lắc đầu nói ra.

- Nhưng mà, với thực lực hiện giờ của Thanh Phong Lâu, cho dù ngươi muốn nghĩ cách, cũng không dễ dàng đây.

- Đương nhiên không dễ dàng, nhưng mà, nếu như lúc này, có nhiều chuyện xảy ra, thực lực của Thanh Phong Lâu từ từ suy yếu, nghe nói lúc này, Khôi Hải không chỉ mất một cánh tay, tổn thất một con Bích Lân Ngũ Độc, mà còn bị mất một con bò cạp mà hắn thiên tân vạn khổ mới bắt được, thực lực đại tổn a!

- Một tổ chức sát thủ, làm hơn ba trăm năm, đến bây giờ, ngay cả những thái điểu chưa ra giang hồ cũng biết tới, ngươi không biết là, ngày tốt lành của bọn họ sắp hết rồi sao?

Tiểu Báo Tử ngồi trên xe ngựa, trong tay vuốt vuốt một con bò cạp, giống như đang nói chuyện với mình, nhưng lại giống như đang nói chuyện với con bò cạp trong tay.

Con bò cạp này, hắn phát hiện trong phòng của tên sát thủ, hắn trực tiếp ném văng tên gia hỏa kia ra, mà hành lý của gia hỏa đáng thương kia không có mang đi.

Nhưng làm như một sát thủ, hành lý của hắn cũng không nhiều, ngay cả quần áo để thay đổi cũng không có, chỉ có một cái gói nhỏ và ống trúc.

Những thứ trong tay không có giá trị gì, đó là thuốc giải và các loại độc, tất cả đều bị đối phương mang theo người, cho dù là ống trúc kia, cũng được đối phương mang theo, mà thời điểm hắn bị Tiểu Báo Tử đánh tơi bời, mới văng ra ngoài.

Trong ống trúc đó chính là một con bò cạp, con này so với Bích Lân Ngũ Độc, thì nó còn lớn hơn Bích Lân Ngũ Độc rất nhiều, mà Tiểu Báo Tử nhiếp hồn phách của con bò cạp ra, đem ý niệm của mình tiến vào.

Có cái gì không phù hợp đây?

Sau khi trải qua một thời gian ngắn luyện tập, Tiểu Báo Tử có cảm giác mình hoàn toàn quen thuộc với thân thể của con bò cạp này.

Mà càng làm hứng thú của hắn tăng lên, vài ngày nay, hắn một mực dùng ý niệm khống chế cổ thân thể này, muốn từ đó tìm được một ít biện pháp điều khiển thích hợp, cũng không thể mỗi lần mình điều khiển con bò cạp này, thân thể vốn có ngồi bất động a? Như vậy cũng không hay, hơn nữa giá trị cũng không lớn.

Trải qua mấy ngày lục lọi Tiểu Báo Tử cũng có một ít tâm đắc, đó chính là, hắn không cần cho rằng con bò cạp này chính là thân thể của mình, ý niệm trong đầu của hắn phân hóa ra, hắn chỉ cần hạ một mệnh lên xuống thần niệm, con bò cạp lại dựa theo nhiệm vụ của mình mà hoàn thành, giống như một chương trình cố định vậy.

Sau đó, hắn nhanh chóng sờ được một thứ khác, bản năng!

Đúng, là bản năng!

Sinh vật đều có bản năng, ăn uống ngủ hô hấp đều là bản năng, cho dù là một người chết não sống cuộc đời thực vật, cũng đều có một ít bản năng cơ bản, cho dù hồn phách có bị rút đi, cũng có bản năng, bởi vì bản năng tồn tại sẵn trong cơ thể mọi sinh vật, mà không phải là hồn phách, chính vì có bản năng tồn tại, cho nên ý niệm trong đầu của Tiểu Báo Tử, cả hai tương hợp, cho dù Tiểu Báo Tử không đi thao túng nó, nó cũng giống như một con bò cạp bình thường, không khác nhiều, mà khi Tiểu Báo Tử muốn nó làm gì, cũng chỉ cần thần niệm khẽ động, con bò cạp này sẽ dựa theo suy nghĩ của hắn mà làm, trải qua thí nghiệm không ngừng, hiện tại ý niệm trong đầu của Tiểu Báo Tử hoàn toàn thay thế hồn phách của con bò cạp này.