- Bệ hạ, ngài căn bản là không cần lo lắng tên vương bát đản này, nhiều năm như vậy ngài còn chưa nhìn ra được sao? Hắn vốn là một người không có dã tâm, lại không có con trai, chỉ có một đứa con gái chưa lập gia đình. Cho hắn một vùng đất lớn một chút, hoàn cảnh tốt một chút, chỉ cần hắn đến nơi đó, cũng tương đương với trợ giúp hoàng thượng trấn áp đám thổ tài chủ này, dù cho hắn không có ý tứ này, đám thổ tài chủ kia cũng sẽ không dám làm bừa. - Hắn sẽ đi sao? - Cho hắn một nơi non xanh nước biếc, tự nhiên hắn sẽ đi!
Nam Tử áo xanh cười nói. - Vậy thì cứ theo ý tứ của ngươi!
Tấn Đế gật đầu, vừa rồi mặc dù hắn thực sự phẫn nộ, mắng cho tên vương bát đản kia một trận. Nhưng mà ở chung nhiều năm như vây, hắn cũng hiểu rất rõ cá tính của Mã Thiên Trường. Nếu như mình thật sự không phê chuẩn cho hắn, tên vương bái đản này nhất định sẽ từ quan mà đi, quả thực như vậy thì mặt mũi của mình sẽ bị mất hết. Chẳng thà thật sự thuận theo ý của hắn, ban cho hắn một vùng đất phong tốt, cho hắn đến đó ở. Người này nhận của mình một cái nhân tình, nói không chừng sẽ giúp mình giám sát chặt chẽ đám thổ tài chủ ở thảo nguyên phương bắc. Nguồn truyện: Trà Truyện
Thổ tài chủ, đây là cách mà vua tôi hai người gọi đám chủ nhân của vùng đất vừa được ban thưởng. Những người này một khi đã được ban đất phong hầu, nhất định sẽ trở thành chúa đất, nhưng mà Tấn Đế cảm thấy, gọi là cái gì chúa đất thật sự là không thích hợp, cho nên nam tử áo xanh liền gọi bọn họ là thổ tài chủ, dần dà cũng thành quen. - Về kiện cổ bảo Lưu Ly Ngọc Tịnh bình kia, thật sự không có cách gì sao?
Đột nhiên trong lúc đó, lời nói của Tấn Đế chợt xoay chuyển. - Không có biện pháp, Tiên Cung đã trả lại thù lao, còn trả thêm cả tiền bồi thường, hơn nữa cũng nói rõ sẽ không tiếp tục nhận chuyện này! - Như vậy, có cách khác hay không… - Tiên Cung cũng không làm được, những tổ chức khác cũng khẳng định là không làm được!
Nam tử áo xanh cười khổ nói. - Bệ hạ, coi như thôi đi, thứ cổ bảo như Lưu Ly Ngọc Tịnh bình vốn dĩ không nên xuất hiện ở trên đời này. Mã Thiên Trường đã để lộ ra, ta dự đoán phiền phức của hắn cũng sẽ không nhỏ đâu! - Người khác có thể không biết rõ lai lịch xuất thân của thằng nhãi Mã Thiên Trường, chứ chúng ta còn không rõ sao? Hắn có Ngũ Trang Quan chống lưng, cho dù là có phiền toái cũng sẽ không quá lớn! - Vậy là được rồi, bệ hạ, cổ bảo Lưu Ly Ngọc Tịnh Bình này ở lại trên người hắn càng an toàn hơn so với ở trong tay của ngài! - Hừ hắn là tổng đốc của Vân Châu mà trong tay lại có một kiện pháp bảo có thể trấn áp số mệnh như vậy. Ta là hoàng đế của Đại Tấn, mà lại chỉ có một kiện pháp khí Thuần Dương thôi, chẳng lẽ ngươi không thấy như thế nào không ổn sao? - Lưu Ly Ngọc Tịnh bình là kiện pháp bảo có thể trấn áp được số mệnh, nhưng mà thời đại ngày nay cũng không giống như thời đại ngày xưa, hiện tại cũng không phải là thời thượng cổ. Lại muốn loại pháp bảo có thể trấn áp số mệnh, hoàng thượng à, tốt quá hóa dở đó! - Những lời ngươi nói, cũng không phải là ta không hiểu được, nhưng mà vừa nghĩ tới tên khốn kiếp kia, ta lại không nhịn được mà muốn phát hỏa! - Cái này cũng thể hiện rõ tính tình của bệ hạ!
Hai người đồng thời nở nụ cười. - Được rồi, vậy thì chúng ta hãy suy nghĩ xem, nên ban thưởng cho vị Mã đại tổng đốc ở địa phương nào thì thích hợp! - Chúc mừng Chu trưởng lão!
Sau khi triều đình ban thưởng cho Tiểu Báo Tử xong, hắn mặt mày hớn hở đi ra thì gặp Ô Duyên Thắng và Lữ Nhất Nguyệt, trăm miệng một lời bắt đầu chúc mừng.
Sáu trăm dặm đất phong!
Cái này cũng tương đương với phần đất phong Ô gia được ban thưởng, Vũ Dương Huyện Tử, đây là tước vị ngũ phẩm. Cũng tương đương với gia chủ của Ô gia Ô Duyên Thắng. Phong thưởng cá nhân của Tiểu Báo Tử cũng có thể xem như là hậu hĩnh. - Đâu có đâu có!
Tiểu Báo Tử vội vàng nói. - Ta cũng không biết Hắc Thạch Dụ này là ở địa phương nào! - Ai biết được?
Ô Duyên Thắng cũng nở nụ cười khổ.
- Quyết định của triều đình lúc này đây cũng thập phần đột ngột, thảo nguyên phương bắc lại quá lớn. Ô gia ta cũng được ban cho sáu trăm dặm, đêm qua ta cùng với Lữ trưởng lão tìm cả nửa ngày trên bản đồ mới tìm được. Vừa nhìn cũng thấy khá tốt thế nhưng lại kề bên Đông Hải, cách Vân Châu gần ngàn dặm, ta phỏng chừng hiện tại ngay cả khói bụi cũng không có!
Lữ Nhất Nguyệt ở một bên gật đầu đồng ý, nhưng mà trong mắt của hắn Tiểu Báo Tử lại có thể nhìn thấy một tia hâm mộ và chua sót.
Hắn là đại trưởng lão của Ô gia, tuy rằng trong cuộc chiến với Bắc Nguyên cũng có tác dụng rất lớn, nhưng là chiến lực lớn nhất của Ô gia, hắn phải ở lại canh chừng Ô gia, nên cũng không lập được nhiều công lao gì trên chiến trường cả, bởi vì không có công lao nên cũng chẳng có cái gì phong thưởng. Mà một ít con cháu của hắn tuy rằng cũng được ra chiến trường, nhưng bất đắc dĩ là tu vi thật sự quá thấp, cho nên cũng không lập được công lao đủ nhiều để được ban đất. Bởi vậy chứng kiến Tiểu Báo Tử và Ô Duyên Thắng thảo luận chuyện tình phong đất, hắn có vẻ có chút không được tự nhiên.
Ô Duyên Thắng và Tiểu Báo Tử đều là nhân vật thông minh lanh lợi vô cùng, sao lại không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì. Nhưng mà chuyện này bọn họ cũng không có cách nào, vô luận là hắn hay là Ô Duyên Thắng, cũng sẽ không cắt một phần đất phong ra đưa cho hắn, dù rằng luật pháp Đại Tấn cũng cho phép làm như vậy.
Cho nên, hai người đều rất ăn ý không thảo luận vấn đề này nữa.
Mấy ngày kế tiếp , Tiểu Báo Tử liền đi dạo xung quanh kinh thành Đại Tấn mấy ngày, tuy rằng mới trải qua chiến tranh loạn lạc, nhưng mà ở vùng Kiền Châu phúc địa, trung tâm của Trung nguyên. Trong kinh thành của Đại Tấn, căn bản sẽ không có một chút dấu vế trải qua chiến tranh. Trái lại sau khi Bắc Nguyên bị tiêu diệt, trong kinh thành đã lâm vào một bầu không khí cực kỳ cuồng nhiệt.
Đúng vậy là cuồng nhiệt. Bắc Nguyên bị tiêu diệt, không chỉ là kinh thành Đại Tấn, mà là tất cả các địa phương của Đại Tấn đều lâm vào một loại cảm xúc cuồng nhiệt, mà chuyện triều đình ban đất phong hầu tiếp theo, càng làm cho loại cuồng nhiệt này đạt đến cực hạn.
Ai mà không muốn đạt được một khối đất đai? Ai mà không muốn trở thành chư hầu một phương?