Kim Ngọc Tuyền bị nàng nói như vậy, trong nháy mắt sắc mặt trở nên đỏ bừng. - Lão Kim Kê cẩn thận một chút, tâm tình của ngươi thật dễ dao động!
Tiểu Báo Tử ở một bên lạnh lùng nói, những lời nói này có ẩn chứa nội kình, gằn từng tiếng giống như sấm rền truyền vào trong tai Kim Ngọc Tuyền. Kim Ngọc Tuyền mạnh mẽ giật mình một cái, giống như bị dội một chậu nước lạnh vào đầu, trong nháy mắt vội vàng lùi về phía sau hai bước, kim quang trên người hiện ra. - Cẩn thận! Trong không khí có vấn đề! - Ha ha tiểu bằng hữu, nhìn ngươi vẫn còn ít tuổi nhưng thật ra lại rất có bản lĩnh!
Nữ tử áo trắng có chút ngoài ý muốn liếc nhìn Tiểu Báo Tử một cái. - Nhưng mà ngươi có Bách Độc Hàn Quang Chướng hộ thân, thật sự cũng không sợ Như Ý Huyễn Ma Yên của ta! - Như Ý Huyễn Ma Yên, ngươi là Tâm Nguyệt Hồ.
Nghe thấy năm chữ " Như Ý Huyễn Ma Yên", thần sắc của Kim Ngọc Tuyền bỗng nhiên trở nên cổ quái, sợ hãi kêu lên một tiếng chỉ vào nữ tử áo trắng, vẻ mặt không thể tin nổi nói: - Điều đó không có khả năng. Ngươi làm sao có thể là… - Ta làm sao có thể là Tâm Nguyệt Hồ phải không?
Nữ tử áo trắng cười khanh khách. - Xem ra bên trong nội tâm của Tiên Cung, đã có người thay thế vị trí của Tâm Nguyệt Hồ rồi, có phải hay không?
Nghe thấy nữ tử áo trắng nói như thế, Kim Ngọc Tuyền giống như ý thức được cái gì, nhất thời thần sắc trở nên cung kính, trong mắt cũng hiện lên một tia ý cười bất đắc dĩ. - Không thể tưởng tượng được lại có thể gặp được tiền bối ở trong này, thật sự là nước lớn cuốn trôi miếu Long Vương, người một nhà không biết nhau, sớm biết là tiền bối ở đây thì chúng ta cũng chẳng dám tới! - Các ngươi tới nơi này cũng không phải là để gặp mặt ta? Ta cũng không muốn nhận quan hệ cùng với các ngươi.
Thanh âm của nữ tử áo trắng trong phút chốc trở nên băng lãnh.
- Hiện tại, ta cùng với Tiên Cung không có quan hệ gì, các ngươi chạy tới nơi này của ta là vì muốn ăn trộm Lưu Ly Ngọc Tịnh bình phải không? Mà có thể mời Tiên Cung ra tay, cũng chỉ có thể là Hoàng Đế Đại Tấn thôi, hiện tại ta nói rõ cho các ngươi biết, cái bình đang ở trên tay của ta, nếu các ngươi muốn lấy có thể tự do tiến lên. Nhưng chỉ sợ các ngươi không đủ khả năng lấy được đồ vật này từ trên người của ta mà thôi! - Ngài nói đùa, nếu ngài đã là tiền bối của Tiên Cung. Mặc dù bây giờ có phải hay không, ta đều không dám cướp đồ vật trong tay ngài. Việc hôm nay chỉ là một hồi hiểu lầm mà thôi, nếu có chỗ nào đắc tội, Lão Kim Kê ta xin tạ lỗi với tiền bối! - Thì ra là người cùng một nhà !
Tiểu Báo Tử ở một nên nghe xong, lập tức hô to. Bây giờ không hiểu sao bị vây trong một cái huyễn trận cổ quái như vậy, trong lòng hắn cũng cảm thấy lo lắng. Hiện tại nghe thấy đối phương cũng là người trong Tiên Cung, ít nhất cũng đã từng là người trong nội cung, nhất thời trong lòng buông lỏng. - Hắc hắc, vừa rồi thật sự là xấu hổ, ta không biết tiền bối cũng là người ở trong Tiên Cung, ta ở chỗ này cúi đầu nhận lỗi với ngài ! - Hai người các ngươi thật là giảo hoạt?
Nữ tử áo trắng cười lạnh lùng, - Biết sai lầm lớn nhất các ngươi phạm phải là gì không?
Tiểu Báo Tử và Kim Ngọc Tuyền vừa nghe thấy những lời này, nhất thời trong lòng trầm xuống, hiện lên một tia cảm giác không tốt. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://Trà Truyện - Tiền bối, tiền bối. Mở miệng là một tiếng tiền bối, bổn phu nhân già như vậy sao?
Lời nói của nữ tử áo trắng lộ ra oán khí khôn cùng, vỗ mạnh cái bàn đá trước mặt một cái, nhất thời cái bàn đá biến thành một đoàn sương mù màu trắng. - Cẩn thận!
Tiểu Báo Tử thấp giọng nói. Tầng bảo hộ màu yên lam nháy mắt vây hắn và Lão Kim Kê ở bên trong, cùng lúc đó, cảnh sắc biến đổi trong giây lát. Sông, núi, ánh trăng, tiểu đình cũng đều biến mất, chỉ còn lại một khoản hư không tràn đầy sương trắng bao phủ.
Vô số sương trắng từ bốn phương tám hướng đè ép về, như có sức nặng vạn quân đè ép lên trên mặt Bách Độc Hàn Quang Chướng.
Dưới áp lực cực mạnh, Bách Độc Hàn Quang Chướng bắt đầu ba động kịch liệt.
Nó cùng với thần niệm của Tiểu Báo Tử tương hợp, áp lực cực lớn đồng dạng cũng truyền vào trong thần niệm của Tiểu Báo Tử, thần sắc của Tiểu Báo Tử trong nháy mắt trở nên cực kì khó coi. - Lão Kim Kê, Như Ý Huyễn Ma Yên này đến tột cùng là cái gì, vì sao lại quỷ dị như vậy? - Ta không biết!
Lão Kim Kê nói. - Cái gì, ngươi không biết?
Tiểu Báo tử trách móc một tiếng. - Làm sao mà ngươi lại không biết, nàng có phải là người trong Tiên Cung của các ngươi không? Không phải là ngươi đã nói đúng thân phận của nàng sao? Làm sao lại không biết được? - Ta thật sự không biết!
Lão Kim Kê cười khổ nói. - Ta chỉ biết Như Ý Huyễn Ma Yên này là thủ đoạn của Tâm Nguyệt Hồ, nhưng rốt cục thủ đoạn này có uy lực như thế nào thì ta hoàn toàn không biết! - Ta kháo, ngươi con mẹ nó cái gì cũng không biết!
Tiểu Báo Tử khẽ chửi một tiếng, toàn lực thúc dục Bách Độc hàn Quang Chướng, đồng thời mang theo Lão Kim Kê tìm kiếm đường ra.
Bên trong mảnh hư không tràn đầy sương khói màu trắng, bên trong tuy rất nhiều sương trắng, lực lượng cũng rất lớn nhưng Tiểu Báo Tử không cần phá vỡ nói, chỉ cần tìm đường ra nên dù sương trắng bảo vệ chặt chẽ nhưng cũng không làm gì được hắn. Thậm chí Tiểu Báo Tử dần dần thích ứng với áp lực của sương trắng, hắn còn muốn mở rộng cái lồng do Bách Độc Hàn Quang Chướng tạo thành trong chốc lát, ép sương trắng bay xa ra ngoài, ngẫu nhiên còn có thể ngưng kết một ít sương trắng, tuy rằng chỉ có thể ngưng kết trong một thời gian rất ngắn, nhưng mà cũng nằm ngoài dự đoán của nữ tử áo trắng. - Bách Độc Hàn Quang Chướng của ngươi là do sát khí ngưng tụ thành sao? Lại có thể có hàn khí nặng như thế, có thể làm đông kết Như Ý Huyễn Ma Yên của ta!
Thanh âm của nữ tử áo trắng vọng ra từ trong sương trắng. - Cái này ta cũng không biết, chỗ sát khí kia là do ta vô tình phát hiện ra, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để cô đọng ra Bách Độc Hàn Quang Chướng.
Tiểu Báo Tử cười nói. - Vị phu nhân này, ngươi xem, Như Ý Huyễn Ma Yên cũng không có bao nhiêu tác dụng đối với ta. Chúng ta cũng không tìm thấy ngươi, không bằng quên chuyện này đi, ngươi thu lại Như Ý Huyễn Ma Yên, chúng ta cũng không tìm Lưu Ly Ngọc Tịnh bình của ngươi, mọi người kết thúc hòa bình được không?
- Tiểu quỷ giảo hoạt, ngươi có Bách Độc Hàn Quang Chướng hộ thân, thật sự là ta không làm gì được ngươi, nhưng mà ngươi đừng quên, Bách Độc Hàn Quang Chướng của ngươi cũng chỉ có thể hộ thân thôi, ngươi có thể tìm được đường ra hay sao? Chỉ cần Như Ý Huyễn Ma Yên tiếp tục vây các ngươi một lát, đợi cho đại soái trở về, các ngươi cũng không cần phải đi nữa. Chẳng lẽ các ngươi nghĩ rằng các ngươi có khả năng chạy thoát khỏi Lưu Ly Ngọc Tịnh bình sao?