Sau khi ngưng luyện thành công, chỉ thấy một đạo lục quang ướt át xanh biếc, óng ánh chớp động trên Bích Linh vạn độc châu, vô cùng tươi đẹp. - Xem ra là tìm được cơ hội như hồi ở Vân châu rồi, trước tiên luyện thành Lưỡng nghi thông thiên kiếm và Bách động hàn quang chướng rồi nói sau!
Tiểu Báo Tử lại nghĩ tới địa mạch sát khí Tây Sơn kia, trong nội tâm ngứa ngáy một hồi.
Cảnh ban đêm lờ mờ, ánh trăng không biết đã núp ở chỗ nào, u ám một mảnh trong thiên địa.
Trong phủ nha Mậu giang rất im ắng, ngoại trừ có tuần đêm ngẫu nhiên đi qua, còn lại không có một tiếng động nào.
Một đạo bóng đen ẩn nấp trong bóng đêm, như một mảnh lá khô, nhẹ nhàng linh hoạt lướt qua tường cao, im ắng đáp xuống một nóc nhà trong hậu viện phủ nha.
Thân thể bóng đen uốn éo, thân thể đổi chiều trên mái hiên, con mắt dán sát vào cửa số, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng chọc mở cửa sổ bằng giấy, sau đó liền thấy rõ cảnh tượng trong phòng.
Hắn thấy được một khuôn mặt tươi cười!
Một nụ cười âm lãnh! - Không tốt! Hắn thấp giọng kêu to một tiếng, thân thể rung động, muốn mượn lực mà ly khai, nhưng tay Tiểu Báo Tử đã xuyên qua cửa sổ, giữ chặt hắn lại. - Vị bằng hữu này, đã đến rồi, sao lại vội vã rời đi như vậy, người ngoài sẽ tưởng Chu Báo ta tiếp đãi khách không chu toàn a!
Trong tai hắn truyền đến tiếng cười lạnh của Tiểu Báo Tử, sau đó một cỗ đại lực liền truyền đến, lôi cả người hắn vào trong phòng.
Cửa gỗ bị gãy, phát ra một hồi thanh âm đùng đùng.
Tuy thanh âm không quá lớn, nhưng lại đặc biệt rõ ràng trong đêm yên tĩnh này, lập tức, toàn bộ khoảnh sân nhỏ đều bị đánh thức. - Không có đại sự gì đâu, chỉ là một tên tiểu tặc đui mù mà thôi, tự ta xử lý, các ngươi về ngủ đi! Thanh âm du dương của Tiểu Báo Tử vang lên, truyền khắp khoảnh sân nhỏ. - Cũng không biết tiểu tặc nào, ăn gan hùm hay sao mà dám mò đến phong đại nhân chúng ta! - Xem ra, hắn nếm mùi đau khổ rồi! - Chẳng qua là một thằng xui xẻo a!
Sao một hồi nghị luận, khoảnh sân nhỏ liền khôi phục lại yên tĩnh.
Tiểu Báo Tử xách gã đó vào trong phòng, lập tức xuất ra nội khí, phong bế các đại huyệt, khiến hắn không thể nào động đậy.
Lúc này mới ném hắn trên mặt đất. - Lá gan ngươi quả thật không nhỏ a, đi cướp mà vẫn không thèm đeo khăn che mặt, nghĩ ta là người chết a? Tiểu Báo Tử nhìn gã thanh niên nằm chết dí trên mặt đất, cười lạnh nói. - Nói! Ngươi là ai? Tại sao hạ độc ta, rồi trong đêm, lén lén lút lút đến phòng ta?
Tuy thanh niên nằm trên mặt đất bị Tiểu Báo Tử phong bế huyệt đạo, nhưng trên mặt vẫn không có vẻ kinh hoảng gì, chỉ là thời điểm nghe Tiểu Báo Tử nói hắn hạ độc, thần sắc có chút ngưng lại.
- Chu quản doanh, ngươi nói phải có chứng cứ, ta hạ độc ngươi lúc nào, nếu ta hạ độc ngươi, lúc này ngươi còn có thể đứng nơi này sao? Ta chỉ là nghe danh Chu quản doanh võ nghệ cao cường, truy sát cường giả thảo nguyên, chính là thiếu hiệp anh hùng số một trong thiên hạ, cho nên sinh lòng ngưỡng mộ, thừa dịp tới Mậu giang phủ để bái phỏng mà thôi!
Bộ dáng nam tử thanh niên này không có một chút sợ hãi, khiến Tiểu Báo Tử có chút ngoài ý muốn. - Bái phỏng ta? Ngươi bái phỏng như vậy sao? - Ta biết rõ làm vậy không thích hợp, bất quá, các hạ chính là cường giả bát phẩm nổi danh thiên hạ, tu vi ta bất quá chỉ là tam phẩm mà thôi, coi như dùng phương thức này, cũng không mang đến rắc rối gì cho các hạ a! - Im con mẹ ngươi đi! Lão tử không muốn nói chuyện phiếm với ngươi! Tiểu Báo Tử liền dẫm một cước lên mặt hắn. - A, ngươi, ngươi, ngươi thật to gan!
Nam tử bị Tiểu Báo Tử dẫm lên mặt, vội kêu gào lên. - Ngươi biết ta là ai không? Sao dám vô lễ với ta như vậy, còn không rút chân ngươi ra, nhanh!
Tiểu Báo Tử khẽ cau mày, giọng điệu nói chuyện của nam tử này khiến hắn có chút không thích, bất quá nghe khẩu khí của hắn, tựa hồ có chút lai lịch. - Ta đương nhiên không biết, ngươi vừa rồi không nói cho ta biết mà! Tiểu Báo Tử cười nói, tăng lực dẫm dưới chân, nam tử thanh niên ráng nhịn đau, nói: - Nhanh, nhanh rút chân ra, ngươi, ngươi thật là lớn mật, ta, ta là đệ tử Lữ gia, đệ tử Lữ gia, ngươi còn không mau rút chân ra!
Lông mày Tiểu Báo Tử nhẹ nhếch lên, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh.
Thiên hạ hôm nay, thế gia hoành hành, như Bình Châu Lý thị, Thanh Châu Lương thị, Hà Đông Thôi thị, ... Những thế gia này, đều là đại phiệt thế gia trên thiên hạ, truyền thừa mấy ngàn năm, nội tình thâm hậu, được hoàng tộc Đại Tấn chống lưng, đủ sức để chống lại Minh Nghĩa Kinh Viện, Thiên Long đạo, tuấn kiệt trong tộc vô số, lúc bình thường thì không lộ mặt bao giờ, nhưng nếu như gặp đại sự hay nguy cơ gì, những gia tộc này đều xuất ra thực lực khủng bố, không có ai quên, tám trăm năm trước, thiên hạ đại loạn, Bắc nguyên xâm nhập về phương nam, Bình Châu Lý thị, Hà Đông Thôi thị, Thanh Châu Lương Thị và một vài đại thế gia, môn phái khác liên thủ kháng địch, bày ra thực lực tuyệt đối.
Trong vòng một đêm, có sáu gã cường giả cửu phẩm xuất hiện trong thiên hạ, mười bốn cường giả bát phẩm và hai mươi chín gã cường giả thất phẩm, cùng với mấy trăm cao thủ Rèn cốt giới trợ giúp Ngô hậu Trung Nguyên, trong vòng nửa năm đuổi đại quân Bắc nguyên chạy về phương bắc, Ngô hậu thống nhất thiên hạ, lập nên Vương triều Đại Ngô, sau khi vương triều Đại Ngô thành lập, những cao thủ cường giả này cơ hồ đều biến mất trong một đêm, phảng phất từ trước đến nay chưa từng xuất hiện qua.
Đây cũng là lần gần nhất trong ngàn năm qua, các đại thế gia bày ra thực lực của mình, kể từ đó, sau tám trăm năm, tuy rằng chinh chiến liên tục, Bắc nguyên cũng xâm nhập phương nam vài lần, nhưng đều không đạt tới trình độ này, cho nên những thế gia đại phiệt khủng bố cũng rất ít lộ ra thực lực chân chính của bản thân.
Bất quá, tuy đã qua một thời gian, nhưng uy hiếp của các thế gia đại phiệt này đã sớm xâm nhập nhân tâm, dù bọn họ thập phần ít xuất hiện.
Lữ gia, cũng là một thế gia, bất quá so với những thế gia đại phiệt ngàn năm như Bình Châu Lý thị, Thanh Châu Lương thị, Thiên Long đạo, Minh Nghĩa Kinh Viện, ... thì Lữ gia chỉ là một thế gia hạng trung, lực ảnh hưởng của bọn hắn cũng không quá lớn, chỉ trong một quận mà thôi.
Mà Ngân thành quận Khánh Châu, chính là thiên hạ của Lữ gia. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Ngân thành quận rất gần Mậu giang, cho nên người Lữ gia ở vùng này vẫn rất có địa vị.