- Ngươi lẻn vào Trung Nguyên là để cướp lương? - Ngươi muốn giết chết ta? - Ngươi có nghĩ rằng Bắc Nguyên các ngươi có nguy cơ bị diệt vong? - Ngươi muốn đến nội địa Trung Nguyên để phá hoại? - Ngươi nằm mơ à? - Chết đi! Tiểu Báo Tử hung bạo gào thét, hào quang lóng lánh vô biên đã đến gần nam tử, trán hắn mãnh liệt đụng vào trán nam tử, kiếm khí màu đỏ bắn ra từ trán hắn, xuyên thấu đến gáy đối phương.
Thời điểm nam tử ý thức được sự tình không đúng, liền vô ý thức nghiêng đầu sang bên, nhưng đã quá trễ rồi.
Khoảng cách hai người thật sự quá gần, mà tốc độ điện cực dương thông thiên kiếm của Tiểu Báo Tử lại quá nhanh, hắn căn bản không né tránh kịp.
Kiếm khí thê lương xuyên thẳng đến gáy hắn, tạo thành một cái động tròn nhỏ bằng đầu ngón tay, trong đó ngập tràn cương khí màu vàng, đồng dạng, sau gáy hắn cũng lưu lại một cái động tròn nhỏ như vậy, cương khí cũng xuyên qua đầu hắn.
Dưới uy lực của Điện cực dương thông thiên kiếm, coi như là cương khí đại thành, cương nội khí cũng không có tác dụng.
Gáy bị xuyên thủng qua, vậy mà nam tử còn chưa chết, hắn trợn tròn đôi mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Báo Tử, trong ánh mắt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi. - Điều này, không có khả năng!
Tiểu Báo Tử vốn cười lạnh, sau đó sắc mặt đại biến, liền lui về phía sau, nhưng cũng đã chậm một bước. - Chết đi! Nam tử gầm nhẹ một tiếng, đây cũng là thanh âm cuối cùng hắn phát ra trong cuộc đời hắn. - Phốc! Một tiếng bạo liệt nhẹ nhàng, giống như là một quyền đánh nát, huyết vũ văng tung tóe khắp nơi. - Đáng chết! Tiểu Báo Tử lui ra phía sau, vung mạnh tay áo lên, mấy căn châm tu la âm sát tuôn ra bị hắn thu hồi lại, cấp tốc di chuyển trước mặt hắn, tạo thành một bức màn chướng, ngăn chặn đại bộ phận máu tươi, chỉ là những cái còn lại, dù nhỏ nhưng cũng khiến hắn cảm thấy không thoải mái. - Phốc phốc phốc phốc! Âm thanh này không ngừng vang lên, hắn cảm giác bắp đùi, cánh tay đến vai của hắn đều bị máu tươi bắn lên, quan trọng nhất chính là, đây là lực tự bạo của một cường giả bát phẩm, máu tươi tuôn ra không chỉ có uy lực cực lớn, mà còn ẩn chứa một cỗ sát ý và tử khí vô cùng ác liệt.
Một khi đánh trúng, sát ý và tử khí kia liền xâm nhập vào thân thể hắn, phá hủy thân thể hắn, rơi vào đường cùng, Tiểu Báo Tử phải nhấc tay phong kín chín đại huyệt của mình lại mới có thể ngăn trở tử khí và sát ý lan tràn xung quanh.
Về phần những người quan chiến, nếu ở xa thì không sao rồi, đằng này lại hiếu kỳ tới gần, căn bản bị huyết võng này đâm xuyên qua, chết tại chỗ. - A! - Cứu mạng! - Không tốt, chạy mau! - Ách!
Những người quan chiến hoặc gấp rút bỏ chạy, hoặc hoảng loạn, hỗn loạn cả lên. - Con mẹ nó, tổn thất thật lớn a!
Tiểu Báo Tử phong kín mấy đại huyệt của mình, tuy rằng phong bế được tử khí và sát ý, những quỹ tích vận hành nội khí Tiểu báo Tử cũng bị phong bế đồng dạng, nội khí vận hành Nhạn phù tâm pháp liền bị cắt đứt, sau đó như một hòn đá cứng rắn, hắn ngã xuống mặt đất, nảy lên hai lần, chỉ cảm thấy một cơn đau nhức lan truyền khắp thân thể, lập tức ngất đi.
Thừa Long ngự khí, ngự phong lên chín tầng trời.
Ngự phong chi đạo, thủ tại Tiêu dao, bay lượn thiên vũ.
Một đoạn khẩu quyết chậm rãi lướt qua trong đầu Tiểu Báo Tử, nội khí trong thân thể hắn bất tri bất giác vận hành lên, thời gian dần trôi qua, cùng với nhạn phù tâm pháp sinh ra cộng mình, hòa hợp quán thông lại cùng một thể, chỉ là chưa phát giác ra bên trong. - Đại nhân tỉnh rồi, Chu đại nhân tỉnh rồi, Chu đại nhân tỉnh rồi! Trong cơn mơ màng, Tiểu Báo Tử nghe thấy thanh âm kinh hỉ dồn dập truyền đến bên tai. - Nhanh, nhanh lên, Đại phu, mau tới đây, đại nhân chúng ta tỉnh rồi!
Một bàn tay khô héo đặt lên mạch tay của hắn, sau đó là một thanh âm trầm thấp vang lên, Bất quá Tiểu Báo Tử không nghe được một câu nào.
Cảm giác của hắn rất không tốt, phi thường không tốt.
Cảm giác đầu tiên sau khi ý thức hồi phục, là tử khí, là sát ý.
Sau khi nam tử tự bạo, tử khí và sát ý trong máu tưới bị hắn phong bế trong cơ thể, tuy rằng không khuếch tán ra ngoài, nhưng lại làm kinh mạch gân cốt hắn hồ đồ đập mạnh.
Thời điểm nội khí nhàn nhạt chảy qua những địa phương này, từng cơn đau đớn kịch liệt truyền đến, cơ bắp run rẩy. - Khục khục..
Cảm giác đau đớn khiến hắn không nhịn được, ngược lại hít một hơi lạnh, nhưng cỗ hơi lạnh này vừa hít vào yết hầu, hắn liền ho mãnh liệt, lúc đó ngực phổi hắn cũng run lên kịch liệt, đông dạng như ống thông gió, hung hăng rút lấy. - Đại nhân, đại nhân, ngài tỉnh rồi, tốt rồi, tốt rồi! Sau khi mở to mắt, người đầu tiên Tiểu Báo Tử chứng kiến chính là thân vệ doanh Lộ Lai Hồng, chỉ thấy vẻ mặt hắn lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, vịn vào mình, miệng không ngừng nói.
- Yên tâm đi, ta.. khục khục.. không chết được! Tiểu Báo Tử nói xong, lại ho sặc sụa vài tiếng, cảm giác có chút tức giận, ánh mắt cũng dần tinh tường lên, lúc này mới phát hiện mình đang nằm trong một phòng trọ phủ nha nào đó, trong phòng toàn người là người, nguyên một đám đều đang nhìn mình với vẻ mặt kích động, đồng dạng như đang xem gấu trúc, khiến Tiểu Báo Tử có chút ngượng ngùng.
Bên giường là một người ăn mặc như đại phu, hắn vuốt mạch máu ở cổ tay Tiểu Báo Tử, cau mày lại, như đang nghĩ ngợi gì đó. - Ta ngất đi đã bao lâu rồi? Tiểu Báo Tử nhẹ nhàng hỏi, không phải hắn không muốn lớn tiếng, mà hiện tại, hắn căn bản không thể lớn tiếng, chỉ cần thanh âm lớn một chút, ngực phổi hắn liền cảm thấy đau đớn. - Năm ngày, đại nhân, ngài hôn mê đã năm ngày rồi! Lộ Lai Hồng đáp. - Năm ngày? Tiểu Báo Tử giật mình, bụng lập tức sôi sùng sục lên, năm ngày không ăn uống gì, hắn cảm thấy rất đói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://Trà Truyện - Nhanh, mau đưa cháo tới, nhanh lên! Lộ Lai Hồng mãnh liệt ngoắc ngoắc tay.
Sau một phen giày vò, rốt cục Tiểu Báo Tử cũng đã trở lại bên giường, bất quá, hắn cũng biết rõ tình huống một chút, hiện tại hắn đang nằm trong phủ nha Giang phủ, sau khi hắn giết chết tên cường giả bát phẩm kia, hắn đã hôn mê ở chỗ này suốt năm ngày.
Để không chậm trễ thời gian, bọn người Lộ Lai Hồng sau khi dừng lại tại Mậu giang hai ngày, sau đó liền xuất phát đến Giang phủ, đi thông đại bộ phận quan đạo Đan Dương quận, hơn nữa ven đường lại có châu phủ chiếu khán, chắc không có vấn đề gì lớn.
Coi như xảy ra vấn đề lớn, cũng không biết làm thế nào.
Tiểu Báo Tử bị trọng thương, không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại, nếu như chỉ ngốc ngốc đợi tại Giang phủ, có trời mới biết phải đợi đến bao giờ.