Thông Thiên Đại Thánh

Chương 389: Nhất Chùy Phúc Địa! (2)


Tiểu Báo Tử kinh ngạc ngồi trên mặt ghế, tựa hồ đang suy tư gì đấy.

- Lấy lực khống chế của ta hiện giờ đối với Tu La Âm Sát châm, tạo thành trận pháp thì không có vấn đề gì, chỉ không biết sau khi trận pháp này thành thì sẽ có uy lực như thế nào!

Ngày đó, hắn thấy ở trên cuốn da ghi lại cách dùng Tu La Âm Sát châm còn óc một bộ trận pháp, toàn bộ trận pháp do bốn mươi chín căn Tu La Âm Sát trận bố thành, nghe nói uy lực cực lớn, về phần đại tới trình độ nào thì hắn chưa từng thử qua.

Cho nên hắn đã sớm sinh lòng hướng tới với thứ này, nhưng khi đó sự không chế của hắn đối với Tu La Âm Sát châm vẫn còn ở trạng thái sử dụng một cách nguyên thủy nhất, cũng không có cảm giác huyết mạch tương liên như bây giờ, bởi vậy cho dù có thể miễn cường dùng bốn mươi chín căn Tu La Âm Sát châm này tạo thành trận pháp, thì cũng không thể nào điều khiển như ý được, ngược lại là một chuyện xấu, nhưng hiện giờ thì khác.

Hiện giờ châm này đã dung hợp với huyết mạch của hắn, phảng phất như nhất thể, cho dù là ở nơi rất nhỏ, hắn cũng có thể điều khiển tự nhiên.

- Đây là thời điểm diễn luyện môn trận pháp này rồi, ba ngày đủ để điều khiển thành thục nó, còn có thể khiến chiến lực của ta đại tăng, gặp phải tình huống đặc thù gì, cũng không cần bạo lộ quá nhiều át chủ bài!

Thời gian ba ngày thoáng cái đã qua đi, sau khi Tiểu Báo Tử hoàn toàn thao luyện thành thục Tu La Âm Sát châm thì thời gian xuất phát cũng đã đến, bởi vì lúc trước Tiểu Báo Tử chính là vung tay ra lệnh, thậm chí ngay cả lúc chất lương thảo lên xe cũng không nhìn đến, cho nên, lúc hắn tới đây, mang theo hắc chùy, vừa đi vào trong doanh, cả người ngược lại hút một hơi khí lạnh.

- Ơ, mẹ của ta ơi, nhiều xe như vậy sao?!

Quả thật, thiệt nhiều xe a!

Toàn bộ đại doanh đều bị nhét đến chật cứng, mỗi một cỗ xe nhỏ thì do bốn con trâu lớn kéo, còn lớn thì mười bảy con.

Về phần xe ngựa kéo bằng ngựa thì rất ít gặp. Ngựa tốc độ nhanh, cước lực không tệ, nhưng nếu bàn về sức chịu đựng, lại không bằng được trâu, quan trọng nhất là, nhưng con trâu này không những là súc vật kéo cường đại, có thể dùng để kéo xe, mà sau khi vận chuyển đến nơi, cũng là một bộ phận trong quân lương nữa.

Nhìn đến trong doanh này, xe lương thảo lớn nhỏ đâu phải chỉ có mấy trăm chiếc, mấy trăm chiếc xe, chính là mấy ngàn đầu ngưu, dùng để thịt nướng nấu canh, cũng đủ để mấy vạn đại quân dùng một hồi rồi.

- Đây là nhóm lương thảo đầu tiên, cũng là trọng yếu nhất!

Ở bên cạnh Tiểu Báo Tử, Lý Nguyên có chút cảm khái nhìn những lương thảo này, tổng cộng sáu trăm tám mươi hai xe, toàn bộ đều giao cho ngươi, ngoại từ một ngươi thân vệ doanh ra, ta còn đưa cho ngươi thêm ba ngàn quân mã, ngươi có thỏa mãn không!

- Thoả mãn, đương nhiên thoả mãn, đại nhân nghĩ thập phần chu đáo!

Tiểu Báo Tử gật đầu nói.

- Bất quá, đại nhân, ta nhớ ngài đã từng nói qua, có thể sẽ có người đánh chủ ý vào nhóm lương thảo này, ta có thể biết, đến tột cùng là người nào không?

- Đây chỉ có thể xem là một tin tức nho nhỏ thôi, có thể có quan hệ với Bắc Nguyên, hiện giờ dưới tình huống bọn hắn vùng vẩy giẫy chết, chuyện gì cũng có thể xẩy ra, phái cao thủ bí mật lẻn vào cướp nhóm lương thảo này, cũng không phải là không được!

- Cướp nhóm lương thảo này? !

Tiểu Báo Tử cảm thấy có chút khó tin

- Cho dù bọn hắn có thể cướp được nhiều lương thảo như vậy thì cũng không thể vận chuyển ra ngoài !

- Bọn hắn có khả năng sẽ thiêu hủy tại chỗ, làm vậy có thể đả kích sĩ khí quân ta!

Lý Nguyên nói.

- Cho nên, ngươi phải cẩn thận, đối phương một kích không thành, tùy thời lui lại, mà ngươi thì không được, ngươi phải bảo hộ an toàn cho những lương thảo này, cho nên, ta mới để cho ngươi mang đi một nửa thân vệ doanh, ba ngàn quân sĩ, hơn nữa các châu huyện ven đường người đều có thể tùy tiện, nhưng gia hỏa lòng dạ khó lường kia, cho dù có thể lẻn vào được, nhưng binh lực cũng không quá nhiều, binh lực của ngươi đã đủ rồi!

- Ta rõ!

Tiểu Báo Tử nhẹ đáp một tiếng, ngẩng đầu, nhìn cái doanh đầy lương thảo, trong lòng cũng trở nên nặng trịch.

Mỗi cổ lại một cỗ ngưu xa nối tiếp nhau, lôi kéo lương thảo đầy xe, đi trên đường rộng lớn, chung quanh là 3000 binh sĩ thiết giáp binh khí đầy đủ hết, đằng đằng sát khí.

Tiểu Báo Tử cưỡi trên một con ngựa cao to, dẫn đầu đội ngũ, trên lưng giắt một cây đại đao, người hiểu rõ hắn đều biết, đao này chỉ là để làm bộ đáng thôi, thủ đoạn chính thức của hắn không ở trên đao.

Ở bên cạnh ngựa của hắn, là một thớt Ngân Lang, Ngân Lang này cao lớn uy mãnh, thân hình tuy rằng so ra kém đại mã mà Tiểu Báo Tử đã cẩn thận chọn lựa, nhưng lại không kém những con trâu kéo xe ở sau bao nhiêu, bởi vậy, đi trên đường hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Nguồn: http://Trà Truyện

Đã năm ngày rồi, rời khỏi Khánh Châu đã năm ngày rồi, , Vân Châu Đan Dương quận, nếu để cho Tiểu Báo Tử một con khoái mã, triển khai toàn bộ mã lực thì tối đa cũng chỉ mất hai ngày, nhưng hiện giờ muốn áp vận nhiều lương thảo như vậy, ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển của bọn hắn rất nhiều, đương nhiên, thơi gian của bọn hắn cũng rất nhiều, đến một tháng lận.

Dù sao đại quân của triều đình còn chưa tập kết xong, cho dù là tập kết xong, muốn chạy đến Vân Châu còn phải cần một khoảng thời gian, cho nên, một tháng cũng không tính là quá lâu.

Đã có ba ngàn quân sĩ đằng đằng sát khi này, hơn nữa phối hợp vơí châu huyện phủ nha ven đường, đoạn đường này của hắn vẫn thập phần thông thuận, cũng không có gia hỏa nào đến sờ bờ mông lão hổ của hắn cả.

Bờ mông lão hổ không sờ được, đặc biệt là ở thời điểm này, trên đường tuy rằng cũng có vài cổ đạo phỉ, nhưnng bọn chúng đều không có lá gan đó.

- Đại nhân, dọc theo quan đạo này, đi thêm một ngày nữa là đã đến cảnh nội Mậu Giang phủ rồi!

Chính giữa các hàng, một con khoái mã từ sau chạy đến đứng bên cạng Tiểu Độc, lớn tiếng nói.

- Mậu Giang phủ? !

Tiểu Báo Tử ánh mắt ngưng tụ.

- Nói cách khác, đã sắp đến Mậu Giang rồi sao?

- Đúng vậy, đại nhân, Mậu Giang ở ngay phía trước.

- Thám mã phái đi ra sao? !

- Buổi sáng đã phái đi rồi, có lẽ rất nhanh sẽ trờ về thôi.

- Ân! Tiểu Báo Tử mặt không biểu tình gật đầu, nhưng sắc mặt lại dần âm trầm xuống.

Mậu Giang phủ, ở cảnh nội Khánh Châu cảnh vật vắng vẻ, bởi vì trong phủ có một dòng sông được gọi là Mậu Giang.

Mậu Giang này cũng giống như Lạc Giang ở Trung hoà quận thành vậy, thủy phỉ trên mặt sông nước so với Lạc Giang thì còn phức tạp hơn nhiều lắm, bởi vì ở đây so với Trung hòa quận thành còn vắng vẻ hơn nhiều.