Bởi vì mẫu thân Lục Thiểu Du không biết võ nghệ, bởi vậy Âm Sát Phái phái người đuổi giết cũng không phải là cao thủ gì, chỉ là hai tên sát thủ có tu vi Tam phầm bình thường thì cũng bỏ đi, người cũng không nhiều, tu vi cũng không đạt tới Tam phẩm đỉnh phong, lại gặp đối thủ là Kỷ Trung Đường đang nổi giận, bị Kỷ Trung Đường giết sạch.
Nhưng chuyện này còn chưa chấm dứt, Kỷ Trung Đường bởi vậy mà trở thành mục tiêu đuổi giết của Âm Sát Phái, Kỷ Trung Đường xuất thân bình thường, gia tộc quyền thế như Lục gia còn bị diệt, hắn có thể gánh nổi sao, hắn tự rước họa vào thân.
Nhưng vận khí của hắn cũng còn tốt, chính vì hắn xuất thân quá bình thường, phụ mẫu lại mất sớm, cũng không có liên lụy đến quá nhiều người, hơn nữa hắn đã che giấu, Âm Sát Phái cũng không cần truy đuổi cả ngàn dặm. cao thủ Âm Sát Phải chỉ cần một buổi trưa đã đuổi giết hắn đến mức gà bay chó chạy, càng đuổi càng chặt, mà Kỷ Trung Đường không còn cách nào, tâm tình hung ác, dẫn người Âm Sát Phái đến chỗ ở của mình.
Cũng chính vì cử chỉ này, đã thành tựu danh tiếng Nghĩa bạc vân thiên của hắn, đồng thời cũng xác định tính cách hung ác vô đối của hắn.
Trong nhà, hắn lợi dụng thời gian, trước đem Lục Thiểu Du bỏ vào trong hầm ngầm ở nhà, sau đó hắn ôm con mình, thay thế Lục Thiểu Du, dù sao cũng chỉ là tiểu nam hài cũng bằng tuổi với Lục Thiểu Du. Người của Âm Sát Phái không thấy được mặt mũi của Lục Thiểu Du, chuyện xảy ra kế tiếp, giống hệt những câu chuyện lịch sử Triệu Thị Cô Nhi ở kiếp trước của Tiểu Báo Tử. Điểm khác nhau là, tên Kỷ Trung Đường này làm còn ác hơn cả trong Triệu Thị Cô Nhi, không chỉ đem con mình cho người ta giết, còn một chưởng đánh chết thê tử của mình khi nàng ta ngăn cản, do đó cứu được Lục Thiểu Du.
Sở dĩ Kỷ Trung Đường có thể sống sót cũng rất thần kỳ, hắn ôm con mình, bị ba tên cao thủ Âm Sát Phái bao vây nhảy xuống vực. Không đường trốn, thả người xuống vực sâu, thân thể bắt được dây leo nên không chết, nhưng con của hắn lúc ở không trung đã rời tay, té xuống vực sâu không còn hài cốt.
Sau khi trốn ở vách núi ba ngày, hắn mới dám từ từ bò lên, tìm đến hầm ngầm Lục Thiểu Du đang trốn không dám lên tiếng. Một đường tiềm tung ẩn tích rời khỏi Quan Tây, thẳng đến mười lăm năm sau, Lục Thiểu Du trở thành đệ tử Kim Quang Động, chấp sự Minh Nghĩa Kinh Viện, một cao thủ Thất phẩm trẻ tuổi xuất hiện trên giang hồ, trở về Quan Tây, một người một kiếm, đồ diệt cả Âm Sát Phái, sau đó uy chấn giang hồ. Chuyện này lại lộ ra ánh sáng, mà Kỷ Trung Đường nghĩa bạc vân thiên, đã truyền lưu ra giang hồ, hơn nữa câu chuyện này còn được nhiều người ca tụng.
Câu chuyện này được mọi người ca tụng, đương nhiên mọi người phải ca tụng rồi, người trong giang hồ có ai làm được như hắn? Nếu có được bằng hữu nghĩa khí như Kỷ Trung Đường, cho dù tương lai mình có xảy ra chuyện gì, trong nhà cũng không cần lo không có người chiếu cố.
Nhưng mà, mỗi tự vấn trong lòng, chuyện này trừ Kỷ Trung Đường ra, ai có thể làm được điểm này?
Cho nên, trên đời này chỉ có một Nghĩa bạc vân thiên, chỉ có một mình Kỷ Trung Đường. - Cũng không biết Vương xà và Kỷ Trung Đường rốt cuộc có quan hệ thế nào, chưa từng nghe nói hai người này có quan hệ gì với nhau, trừ thời điểm hắn và Lục Thiểu Du đối đầu ra, hai người chưa từng nói chuyện với nhau... Ách, đợi tý!
Thần sắc Tiểu Báo Tử khẽ động, tinh quang trong mắt chớp động liên tục, dù sao ở kiếp trước, hắn xem ra không ít tiểu thuyết đam mỹ, suy nghĩ một chút liền đoán ra được ẩn tình.
- Không biết vị Kỷ đại hiệp kia có máu chó gì, nhưng cho dù máu chó đi nữa thì kết quả cũng làm cho người ta bất ngờ a, chẳng lẽ Vương Xà chính là đứa con ngã xuống vực chết đi của Kỷ Trung Đường sao? Đúng vậy, rất có thể a, ít nhất là dựa theo tuổi tác rất trùng khớp, nếu đúng là như vậy, mọi chuyện đều có thể giải thích a, trách không được thằng này lại đi tìm Lục Thiểu Du gây phiền toái, ngay cả loại chuyện thất đức như cướp tân nương cũng dám làm, thì ra là thế!
Cho dù hắn không muốn, nhưng chuyện cướp tân nương hắn cũng tham dự, mà hắn cũng không có cừu oán gì với Lục Thiểu Du hay Kỷ Trung Đường cả.
Nhưng mà loại chuyện này, suy đoán cũng vô dụng thôi, cần phải có chứng cớ.
Muốn biết đáp án, biện pháp tốt nhất chính là hủy cái bao kia đi, đem thư ra xem, nhưng mà, cho dù cho Tiểu Báo Tử thêm một ngàn lá gan, hắn cũng không dám làm như vậy a.
Vương Xà vừa đi, hắn liền hủy lời hứa, nếu là Vương Xà còn sống trở lại, không chết, biết rõ hắn biết bí mật, khi đó bản thân hắn sẽ lành ít dữ nhiều.
Cho nên, tuy ngọn lửa hiếu kỳ đang bốc cháy hừng hực trong lòng ngực, nhưng hắn cũng nhịn xuống, để tránh rước họa vào thân. - Đại nhân, đại nhân, không tốt, không tốt, xảy ra chuyện, xảy ra chuyện...
Thời điểm trong lòng Tiểu Báo Tử đang suy nghĩ vẩn vơ, liền nghe được bên ngoài có tiếng kinh hô, thần sắc trên mặt của Tiểu Báo Tử lộ ra vẻ lúng túng. Đọc Truyện Online Tại http://Trà Truyện - Gấp cái gì gì mà gấp, trời sập à? - Không phải, không phải, không phải trời sập!
Người xông vào phòng, hơi thở gấp gáp, nói chuyện cũng lắp bắp. - Không phải, không đúng, đúng, đúng, đúng, huynh đệ bị người ta đánh. - Các huynh đệ bị người ta đánh?
Lông mày Tiểu Báo Tử nhíu lại, ánh mắt ẩn hiện hàn mang, nơi này là hòn đảo giữa lòng sông, là địa bàn của hắn, ít nhất hiện giờ, không có người nào dám ở nơi này đánh người của thủy quân cả, hoặc là thủy quân làm ra chuyện gì đó quá mức, hoặc là cố tình bói móc, dám tìm Chu Báo hắn gây phiền toái, khả năng thứ nhất trên cơ bản không tồn tại, đối với đám binh sĩ trong thủy quân doanh. Tuy bình thường Tiểu Báo Tử không quản, nhưng đã nói rất rõ ràng với Vương Thành, muốn hắn làm quân kỷ nghiêm túc, hơn nữa. Đoạn thời gian trước, hắn còn đích thân xử lý các thủy quân không quy củ, xử lý những binh sĩ làm khó dễ những đội thuyền đi qua, cho nên, trước kia còn có thể, nhưng hiện tại, binh sĩ thủy quân tận lực không làm khó dễ đội thuyền, cố gắng kiếm chỗ tốt, trên căn bản là không có khả năng.
Như vậy, cũng chỉ có loại khả năng thứ hai, có người muốn gây phiền toái cho Chu Báo hắn. -Bọn Vương phó thống lĩnh đâu rồi? - Bọn hắn đã đi ra rồi, nhưng thực lực của người nọ quá cao, Giang đại nhân và Chu đại nhân đều bị đánh bại. - Dẫn ta đi!
Tiểu Báo Tử trầm giọng nói ra, trực giác cho biết chuyện này không đơn giản như vậy.
Tiểu Báo Tử có chút khẩn trương, mà hắn khẩn trương cũng có đạo lý của hắn