Cho nên, dưới tình thế như vậy, đánh hay là không đánh.
Tiểu Báo Tử vì chuyện này mà đặt cược một trăm lượng bạc.
Vũ lực thì không được, như vậy, trận chiếm mồm mép càng thêm kịch liệt, nhưng người sáng suốt sẽ nhìn ra, phương thức để giải quyết chuyện này chính là việc Thiên Long Đạo sẽ lùi một bước, đạt được chỗ tốt thì lui lại, còn phải bồi thương một số vốn lớn cho Minh Nghĩa Kinh Viện, nói là đền bù tổn thất do mình thất tín với Minh Nghĩa Kinh Viện và Kim Quang Động, về phần Lôi Hư và Lục Thiểu Du có cưới được Mã Linh Lung hay không, vậy thì phải xem ai có đủ bản lĩnh.
Nhưng mà, với phong cách hành sự của Minh Nghĩa Kinh Viện, việc hôn sự này nhất định là đã hoàn tất, không người nào nhắc lại, còn lại, chỉ là ân oán các nhân giữa bạch y Kiếm Thánh Lục Thiểu Du và tam đại thủ tọa của Thiên Long Đạo, mà dù thế nào, tên Lục Thiểu Du này không có phần thắng, ít nhất là bây giờ không thể thắng, cho dù bị đánh gãy răng cũng phải nuốt vào bụng.
Quan hệ thông gia lần này, Minh Nghĩa Kinh Viện cũng tốt, Thiên Long Đạo cũng được, ai là người thua?
Minh Nghĩa Kinh Viện mất toàn bộ mặt mũi, mà chấp sự, bạch y Kiếm Thánh Lục Thiểu Du, cường giả Bát phẩm mất sạch mặt mũi, lão bà ngay vào ngày thành hôn bị người ta cướp đi, loại chuyện này, cho dù tu vi của hắn mạnh bao nhiêu, địa vị cao bao nhiêu, ít nhất trong mấy năm nữa, cũng đừng mong ngẩn đầu lên trong chốn giang hồ, trừ phi hắn có thể từ cuộc chiến lần này tìm mặt mũi trở lại.
Thiên Long Đạo thì sao? Thiên Long Đạo là người thắng trong trò khôi hài này, bởi vì Vương Xà đã trở thành cường giả Cửu phẩm, thanh danh đại chấn, nhưng đồng thời, mọi người cũng nhìn ra một mặt, đó chính là, trụ cột Thiên Long Đạo, tam đại thủ tọa, cường giả Bát phẩm có thể công nhiên cãi lệnh tông môn, không phải làm trái, mà là tùy ý chà đạp, đem hiệp nghị bí mật giữa Thiên Long Đạo và Minh Nghĩa Kinh Viện xé thành từng mảnh nhỏ, cuối cùng tông môn còn phải trả giá lợi ích, chùi đít cho bọn họ.
Điều này là ý gì?
Ý nghĩa chuyện này chính là người mạnh nhất thế hệ này sinh ra mâu thuẫn cực lớn với những người cầm quyền Thiên Long Đạo, cho dù là quyền lực của những người cầm quyền cũng không thể cải biến quyết định của bọn họ, như vậy, thực lực của bọn họ đã thừa sức phá vỡ quyền lực.
Theo một ý nào đó, đây chính là tín hiệu của những người mạnh nhất của Thiên Long Đạo, bọn họ không muốn bị rằng buộc, muốn bày thực lực của mình ra cho thế nhân thấy, nhưng lại muốn nói ra tiếng nói của mình ở Thiên Long Đạo, đưa ra quyết định của bản thân, sở dĩ ba người này liên hợp lại với nhau, có khả năng là bọn họ thật sự vì tình cảm sư huynh đệ, chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, quan hệ vô cùng tốt, ra tay vì huynh đệ, một mặt khác cũng chưa hẳn là không ý thị uy với người cầm quyền của Thiên Long Đạo, nói cho bọn họ biết, ba người bọn họ hiện giờ không thích làm tay chân cho Thiên Long Đạo nữa, không muốn chém chém giết giết cho Thiên Long Đạo một cách đơn giản nữa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Cho nên, đối với một ít người hiểu chuyện trên giang hồ, không thể nghi ngờ, đây chính là một cảnh đặc sắc, người xem tâm trí bị cuốn hút, thần sắc kích động a!
Còn đối với người ngủ đông, ở ẩn ở hòn đảo giữa lòng sông như Tiểu Báo Tử mà nói, đây chính là cuộc vui, thường xuyên uống trà trên thành lâu, ăn vài món điểm tâm ngọt, nghe người giang hồ nghị luận, thỉnh thoảng còn chen vào một câu, nói ra phỏng đoán của bản thân, không có chút giác ngộ của người trong cuộc, phải biết rằng, lần đi cướp tân nương cũng có phần của hắn, hắn đã giết một cường giả Thất phẩm. - Thời gian của ngươi trôi qua rất thoải mái a.
Tiểu Báo Tử đang đưa mắt nhìn các con thuyền lớn nhỏ tạo thành hàng dài trên sông, thời điểm đang nghĩ ngợi xem nên làm thế nào để bản thân được lợi ích lớn nhất, đột nhiên trong tai truyền đến một âm thanh âm nhu quen thuộc.
Hắn giật mình cả kinh, từ trên tảng đá đang ngồi nhảy xuống, mà tiểu Độc ở bên cạnh hắn càng cảnh giác, rống một tiếng, từ trên sườn núi lao xuống, chỉ là, thời điểm thân hình của nó vừa nhảy lên, liền cảm thấy cái ót trầm xuống, bị một cổ lực lượng ngàn cân ấn xuống, ngăn chặn việc nó nhảy lên, đè xuống đất, không thể động đậy.
Tiểu Độc trời sinh thông minh, lần này, liền biết rõ người vừa xuất hiện trước mặt không phải là người mà nó có thể địch lại, cũng không dám phản kháng, ngoan ngoãn phủ phục trên mặt đất, không nhúc nhích.
Tiểu Báo Tử nhìn thấy Vương Xà dùng một ngón tay để lên ót là có thể áp đảo tiểu Độc, không khỏi âm thầm bội phục, nhưng nghĩ lại, thằng này là cường giả Cửu phẩm, sắc mặt lập tức biến đổi. - Vương thủ tọa, uy phong thật lớn a, một cường giả Cửu phẩm lại đi khi dễ tiểu Độc nhà ta, rất thú vị sao? - Con yêu thú này của ngươi rất có ý tứ, ta từ trên người nó cảm nhận được khí tức quen thuộc.
Lông mày Vương Xà nhíu lại, thu hồi ngón tay của mình, trong mắt hiện ra một tia nghi hoặc.
Trong nội tâm Tiểu Báo Tử sáng ngời, lúc này mới nhớ tới, tiểu Độc của mình giống như lão độc nhãn, mà lão độc nhãn không phải bị thằng này thu rồi sao? Huyết mạch truyền thừa giống nhau, đương nhiên khí tức cũng thập phần tương tự.
Nhưng mà, loại chuyện này không thể nói rõ, chỉ nói: - Trong lúc vô tình đi vào Mãng Thương Sơn ta gặp được tiểu Độc, thế nào, trước kia thủ tọa đã gặp qua rồi sao? - Ta cảm thấy nó rất giống yêu thú của ta, có thể cùng chung giống loài a.
Vương Xà nhẹ nhàng nói ra. - Như vậy cũng không tệ, để ngày mai, cho chúng gặp nhau nhé? - Sau này hãy nói!
Vương Xà nói ra, đem lực chú ý từ trên người tiểu Độc dời lên người Tiểu Báo Tử, vỗ vỗ tiểu Độc, ý bảo nó rời đi, tiểu Độc như được đại xá, sợ hãi liếc nhìn Vương Xà, chợt chạy đi, chỉ hai ba bước chân, đã không thấy bóng dáng, xem bộ dáng đúng là bị Vương Xà dọa sợ. - Thủ tọa đến nơi này, không phải chỉ dọa yêu thú của ta chứ? - Ngươi đoán thử đi?
Vương Xà cười cười, mục quang nhìn Tiểu Báo Tử, nói: - Tiểu bằng hữu, ngươi đúng là thông minh, chiếm được phong thuỷ bảo địa, mấy ngày này, chắc kiếm được nhiều tài nguyên lắm phải không? - Không nói tới nhiều tài nguyên, miễn cưỡng có thể sống qua ngày a!
Tiểu Báo Tử cười nói: - Ngược lại thủ tọa đại nhân, đã trở thành cường giả Cửu phẩm, đã trở thành tiêu điểm cho vạn người chú mục rồi a. - Ta muốn đi Bắc Nguyên. - A!
Tiểu Báo Tử giật mình một cái, đi Bắc Nguyên, hắn đi Bắc Nguyên làm cái gì? Không đúng, hắn đi Bắc Nguyên thì có liên quan gì tới ta, hắn nói cho ta biết làm gì?