Cẩu Đản Tử hôm nay ăn mặc áo yếm ngồi ở trên chiếc ghế mà hắn vẫn ngồi hằng ngày. Chỉ có một điều là hôm nay chiếc ghế của hắn được đặt ở ngoài cửa. Đồng thời cửa lớn ở phía sau lưng hắn cũng đóng chặt. Cẩu Đản Tử ngồi trên ghế vững như núi thái sơn, đợi chờ đoàn người thổi sáo, đánh trống đi tới.
Đình!
Một tiếng chiêng lanh lảnh vang lên, đội ngũ rước dâu liền dừng lại. Một bà mối mặc trang phục rực rỡ, trang điểm xinh đẹp, tay phe phẩy cây quạt, cười khanh khách lại gần Cẩu Đản Tử. - Yêu! Đây không phải lão tứ của Chu gia sao. Hôm nay lại ngồi ở chỗ này, cũng học người ta đổ môn đây. Chỗ này Thất bà có ít kẹo đường, nhanh đến ăn một chút đi nào!
Cũng không biết Thất bà lấy từ đâu ra ba, bốn viên kẹo đường, nhét vào trong tay Cẩu Đản Tử. Đồng thời Thất bà cũng kéo tay Cẩu Đản Tử muốn hắn đứng lên, không nên chặn đường nữa. - Nào có chuyện tốt như thế! Tiền lì xì!
Cẩu Đản Tử kêu lên, đồng thời cánh tay nhỏ nhắn của hắn cũng xòe ra. Mấy viên kẹo đường cũng bị hắn ném đi, có một viên vừa hay rơi ngay trán của Thất bà. - Tỷ tỷ ta nói, không cho ta tiền lì xì thì ta sẽ không đi đâu cả!
Người chung quanh góp vui cười rộ cả lên. Vương Thiên Lôi ngồi trên lưng ngựa cũng cười tươi vui vẻ. Hắn lập tức nhảy xuống khỏi lưng ngựa, đi tới trước mặt Cẩu Đản Tử, từ trong lòng móc ra một bao lì xì, nhét vào trong tay Cẩu Đản Tử.
Cẩu Đản Tử cầm bao lì xì, cảm thấy nặng tay, mở ra thì cũng có ba, bốn đồng tiền. Lúc này hắn mới cảm thấy thỏa mãn đứng lên, kéo chiếc ghế sang một bên rồi lại ngồi lên nhìn tân lang bắt đầu gọi cửa.
Loại chuyện đổ môn này, việc làm bộ làm tịch còn chưa tính. Nhưng đối với người dân trong núi, ba bốn đồng tiền lì xì không tính là ít. Huống chi người nhận lì xì nếu nhìn thì chỉ là một đứa trẻ ba, bốn tuổi. Nhưng trong thân thể lại giam giữ một trung niên ba mươi sáu tuổi. Dưới tình huống chính bản thân Vương Bác đi náo nhiệt, hắn cũng đã cảm thấy xấu hổ rồi, làm gì có ý tứ làm khó người khác cơ chứ.
Nhưng thật ra Tam Cẩu Tử ở phía sau cửa lớn mới gọi là một người hăng hái, hắn đổ môn tới tận nửa ngày trời mới cho tân lang vào rước tân nương.
Chuyện tình kế tiếp cũng đơn giản đi rất nhiều, tất cả đi vào trình tự vốn có của nó. Tuy rằng Cẩu Đản Tử là một người đến từ thế giới khác, chưa biết hết được phong tục tập quán của thế giới mới này. Thế nhưng có thể thấy đám cưới ở đây cũng không giống như đám cưới ở trong các bộ phim cổ trang mà trên ti vi thường chiếu, lại càng không giống như các loại tiểu thuyết miêu tả. Đám cưới ở đây vô cùng đơn giản, ngoại trừ việc đón rước tân nương vô cùng ầm ĩ ra thì sau đó là một hồi náo động động phòng của tân lang, tân nương. Tất nhiên loại chuyện này Cẩu Đản Tử cũng không có tham gia. Dù sao thì hiện giờ hắn cũng chưa đủ tuổi. Nguồn: http://Trà Truyện
Điều mà Cẩu Đản Tử chờ mong nhất lúc này chính là bữa cơm tối. Từ khi sinh ra đến giờ thì ngoài trừ những ngày lễ tết hàng năm ra thì hắn cũng không có được ăn món gì ngon. Trên thực tế, đầu năm nay cuộc sống của người dân trong thôn cũng gặp phải cảnh khó khăn. Có thể tìm thấy một cơ hội để được ăn no cũng là một chuyện không tồi.
..................
Hôn lễ diễn ra rất náo nhiệt. Mọi người trong thôn đều tới tham dự, góp vui. Mọi người đều vác cái bụng rỗng đến, hiển nhiên là cũng cùng suy nghĩ với Cẩu Đản Tử.
Hiện giờ tuy cơm chưa có dọn lên nhưng là trà nước bánh kẹo cũng đã được sắp sẵn trên bàn. Hạt dưa, hoa quả các loại đều có đầy đủ. Các hương thân phụ lão trong thôn ngồi chung bàn với nhau, vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện phiếm một cách vui vẻ. Có những người thì tranh thủ giáo huấn tôn tử, nhi tử của mình một trận. Mọi người ai cũng vui vẻ ra mặt, giống như chính mình đi cưới vợ vậy. Bầu không khí tràn đầy niềm vui thẳng đến khi ngoài cửa truyền đến một tiếng thét chói tai.
Tiếng thét chói tai này không phải là tiếng kêu hưng phấn, mà là tiếng kêu sợ hãi.
Tiếng thét vang lên, khiến cho Cẩu Đản Tử không khỏi ngẩng đầu ngước mắt lên nhìn. Vì sao, bởi vì hắn nghe ra được đây chính là tiếng kêu của tỷ tỷ hắn, Chu Hoa.
Cẩu Đản Tử kém Chu Hoa hơn mười tuổi, có thể nói từ khi sinh ra đến giờ thì Chu Hoa phụ trách chiếu cố cho hắn. Cho nên Cẩu Đản Tử đối với Chu Hoa cũng phi thường quen thuộc, mà Chu Hoa cũng rất thích tiểu đệ nhu thuận này. Chính vì thế mà khi vừa nghe thanh âm này, Cẩu Đản Tử liền biết đây là tiếng kêu của Chu Hoa.
Chu Hoa còn chưa có xuống kiệu hoa, bước vào cửa nhà họ Vương. Dựa theo quy củ thì lúc này tân nương không được lên tiếng, càng không thể hạ kiệu hoa. Thế nhưng đột nhiên Chu Hoa lại hét lên một tiếng chói tai như vậy. Nhất định là đã có chuyện xảy ra.
Cẩu Đản Tử không kịp nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng chạy từ trong nhà Vương Thiên Lôi ra ngoài. Không phải chỉ có riêng mình hắn, mà có rất nhiều người cũng chạy ra ngoài cửa. Khi chạy ra đến ngoài của, tình hình lúc đó khiến cho mọi người sợ ngây người, Cẩu Đản Tử cũng sợ ngây người.
Đây là thứ gì?
Cẩu? Lang?
Cẩu Đản Tử chưa bao giờ thấy con vật nào lại lớn như vậy!
Lúc này kiệu hoa nát bươm, nhưng đáng mừng là Chu Hoa không có xảy ra chuyện gì. Chỉ là chiếc khăn che mặt đã rơi xuống đất. Mà mặt đất lúc này cũng nhuộm một màu hồng. Tám kiệu phu, có một người bị thương, máu chảy không ngừng. Mà những kiệu phu còn lại cũng vây đồng bạn của mình vào trung tâm để bảo vệ.
Trước mặt đám kiệu phu chính là một con cự lang, Cẩu Đản Tử ở kiếp trước cũng đã có dịp nhìn thấy chó sói. Nếu luận hình thái của chó sói kiếp trước với kiếp này đại khái là giống nhau. Chỉ có một điểm khác duy nhất chính là kích thước của con cự lang này vô cùng lớn. Cẩu Đản Tử chưa bao giờ nhìn thấy một con chó sói lớn đến như vậy.
Đầu cự lang này khoác lên mình một bộ lông màu đen. Nhưng điều làm cho người khác chú ý chính là nó chỉ có một mắt. Mắt bên trái của nó bị một vết thương cực lớn, kéo dài từ giữa trán xuống, vô cùng bắt mắt. - Lão Độc Nhãn. Tây sơn lão Độc Nhãn.
Trong đám người, có một người thét lên kinh hãi. Ngay sau đó là một trận hỗn loạn.
Tây sơn lão Độc Nhãn!
Chỉ nghe sáu danh tự này thôi, tâm tình Cẩu Đản Tử không khỏi run lên.
Đối với người dân ở trong thôn thì truyền thuyết về Tây sơn lão Độc Nhãn đã được truyền lại từ rất lâu rồi.
Trong núi, tại một địa phương vô cùng hung hiểm, nơi dã thú hung mãnh qua loại thường xuyên. Truyền thuyết nói lão độc nhãn vốn là một con sói trong một bầy sói sống trong địa phương hung hiểm đó. Trong một lần lão Độc Nhãn tranh đấu với Lang Vương bị thất bại, khiến nó mất một con mắt, đồng thời bản thân cũng bị thương nặng sắp hấp hối. Chính vì thế mà bầy sói đã vứt bỏ nó. Để cho lão Độc Nhãn tự sinh tự diệt.