Thông Thiên Đại Thánh

Chương 29: Ô gia


Ba ngày trước, nhị bá của Cẩu Đản Tử lại một lần nữa đến nhà hắn, nhắc đến chuyện tình để Cẩu Đản Tử đi Thanh Dương trấn làm học đồ. Lão Chu đầu lập tức đồng ý.

Không đồng ý cũng không có cách nào khác, tuy rằng cuộc sống bốn năm qua của nhà họ Chu khởi sắc lên rất nhiều. Thế nhưng trong nhà họ Chu cũng có bốn nhi tử, lão đại đã lấy vợ, nhị cẩu tử cũng đã đến tuổi lấy vợ, tam cẩu tử cùng Cẩu Đản Tử cũng đang trong giai đoạn trưởng thành, lượng cơm ăn rất nhiều. Tam cẩu tử thì còn đỡ, nhưng Cẩu Đản Tử lại là phiền phức lớn, có thể nói là không thịt không vui. Nếu như không phải có Vương Thiên Lôi chiếu cố, lão Chu đầu cũng không thể nào đáp ứng được nhu cầu ăn uống của Cẩu Đản Tử.

Chẳng bằng thừa dịp này tống xuất hắn đi ra ngoài. Lão Chu đầu cũng không cầu Cẩu Đản Tử có thể giúp được cho gia đình điều gì, chí ít có thể tự nuôi chính bản thân hắn là được rồi. Hơn nữa, Thanh Dương trấn cách sơn thôn không xa, cũng chỉ hơn năm mươi dặm. Cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ tỉ mỉ, lão Chu đầu cũng đồng ý với nhị bá của Cẩu Đản Tử để hắn đi làm học đồ.

- Ha ha, hiện tại sợ rằng Thanh Dương trấn này không còn nằm trong sự không chế của Hắc Long hội nữa rồi. Đại trưởng lão của Hắc Long hội đã chết, thực lực bọn họ bị suy yếu thê thảm, sợ rằng lúc này bọn họ không có tâm để mà kinh doanh nữa!

Nhìn khu kiến trúc đen thui ở phía tây nam, nét mặt Cẩu Đản Tử hiện lên nụ cười nhạt, tuy rằng Cẩu Đản Tử chỉ kế thừa một phần ký ức của Lý Hạo Nhiên. Thế nhưng chỉ nhiêu đó cũng đủ để Cẩu Đản Tử minh bạch cảm tình của Lý Hạo Nhiên với Hắc Long hội, mà loại cảm tình này cũng ảnh hưởng tới bản thân Cẩu Đản Tử. Cho nên, hiện tại Cẩu Đản Tử đối với Hắc Long hội vô cùng hứng thú.

Chỉ là, niên kỷ của Cẩu Đản Tử còn quá trẻ, cho dù có thể gia nhập vào Hắc Long hội thì cũng không thể nào leo lên vị trí có địa vị cao được. Mà bản thân Cẩu Đản Tử cũng không muốn gia nhập Hắc Long hội, hắn không muốn mình có quan hệ gì với bang phái giang hồ.

- Cẩu Đản Tử! Phía trước chính là xưởng rèn của Ô gia. Ngươi sau này sẽ ở đó, cố gắng mà học lấy một cái nghề. Ta phải tốn rất nhiều công sức, vận dụng mọi mối quan hệ mới tìm được phương pháp xin cho ngươi vào làm học đồ ở Ô gia. Lần này ngươi vào Ô gia học nghệ, ngàn vạn lần không được làm ta thất vọng đấy!

Dọc theo đường đi, nhị bá liên tục dặn dò Cẩu Đản Tử, mong hắn hiểu được mà hành xử cho đúng, cố gắng học hỏi. Mà Cẩu Đản Tử cũng kiên trì lắng nghe, nét mặt khiêm tốn mỉm cười, vô cùng nhu thuận. Điều này khiến cho nhị bá rất thỏa mãn.

Tựa hồ nhớ tới vấn đề gì đó, nhị bá mở miệng cười ha ha, sờ sờ đầu Cẩu Đản Tử.

- Ha ha! Ta thiếu chút nữa thì quên mất, Cẩu Đản Tử hiện tại vẫn chưa có tên! Uh, gọi là Chu Báo đi! Cha ngươi cũng chưa có đặt tên cho ngươi. Sau này cũng không thể nào gọi là Cẩu Đản Tử được. Uh! Chu Báo, cái tên rất hay!

Khuôn mặt nhỏ bé của Cẩu Đản Tử lộ ra nụ cười khổ, Cẩu Đản Tử cũng được, Chu Báo cũng tốt, đối với hắn tên cũng chỉ là dùng để gọi, phân biệt người với người mà thôi. Cái khiến bản thân hắn khó chịu chính là suốt ngày bị người khác vuốt đầu.

Xưởng rèn Ô gia rất có danh tiếng ở Thanh Dương trấn, hoặc nói là Ô gia ở Vân Châu Đại Tấn rất có danh tiếng.

Ô gia Vân Châu chính là một thế gia.

Thợ rèn, là một người thợ rèn chẳng khác nào là một người thợ thủ công. Một người thợ thủ công bình thường cũng chỉ là có khí lực lớn hơn một chút mà thôi, cũng không có gì quá nổi bật.

Thế nhưng thợ thủ công cũng có phân ra ba, bảy loại. Khi một người thợ rèn có thể chế tạo được một binh khí trong thời gian ngắn, hắn liền có thể thoát ly khỏi phạm vi của một người thợ thủ công, được xưng là tượng sư. Lúc này cuộc sống sinh hoạt của hắn sẽ trở nên khấm khá hơn. Mà khi một gã tượng sư có thể chế tạo ra thần binh lợi khí, lúc đó hắn sẽ được xưng là tượng đại sư. Lúc này, cuộc sống của họ không giống như trước kia nữa, hoàn toàn không giống.

Khi ngươi là một thợ thủ công, hay là một tượng sự, ngày ngày phải vất vả làm việc, mồ hôi như mưa đẻ kiếm sống. Có khi phải cướp đoạt tài liệu để có thể rèn ra được những thanh bảo kiếm, hay may ra nâng cao tay nghề rèn được những thanh thần binh bảo khí, thay đổi vận mệnh của mình. Khi ngươi đã trở thành một đại sư, ngươi liền trở thành quan to, quý nhân, thượng khách của bất kỳ thế lực nào, ngươi cũng sẽ có nguyên một đội tượng sư làm công tác phụ giúp rèn binh khí. Ngươi sẽ được sử dụng những loại tài liệu quý hiếm mà những thợ rèn bình thường hay tượng sư khó có thể tưởng tượng được. Tuy cả đời một vị đại sư chỉ có thể rèn ra một hoặc hai kiện thần binh lợi khí, nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ để bọn họ lưu danh hậu thế, cuộc sống sung túc. Đó chính là quyền lợi mà một vị đại sư có được.

Ở Ô gia cũng giống như vậy, gia tộc bọn họ có bí nghệ độc môn, cứ cách mấy đời lại xuất hiện được một, hai vị đại sư. Mà số lượng tượng sư ở gia tộc bọn họ cũng rất nhiều. Với lực lượng hùng hậu như vậy, cũng thừa sức để Ô gia củng cố địa vị của bọn họ. Điều này không phải các thế gia khác so sánh được.

Xưởng rèn của Ô gia ở Thanh Dương trấn chỉ là một chi nhánh nho nhỏ. Tại Vân Châu, mỗi một tiểu trấn đều có xưởng rèn của Ô gia, mà Ô gia cũng lũng đoạn sinh ý thiết khí ở bảy thành Vân Châu. Ngay cả như cung, nỏ, dao thái rau cũng nằm trong phạm vi kinh doanh của bọn họ. Chín mươi phần trăm quân bị thiết khí ở Vân Châu đều do Ô gia cung cấp. Đồng dạng, ở Vân Châu, hễ là thiết khí của Ô gia, đều rất được hoan nghênh. Dù gì thì Ô gia cũng được xưng là một trong tứ đại thế gia tinh luyện kim loại ở Đại Tấn. Nguồn: http://Trà Truyện

Đương nhiên, trên danh nghĩa xưng là thế gia. Thực tế lại khác, những thợ rèn ở Ô gia không hoàn toàn là tộc nhân của Ô gia. Ngẫm kỹ lại, nhiều thiết khí như vậy, nhiều cửa hàng như vậy, người Ô gia có nhiều đi chăng nữa cũng không thể nào gánh chịu được. Coi như là mấy lão thái tám chục tuổi ra trận rèn khí cũng không thể nào đáp ứng được nhu cầu thị trường. Chính vì thế mà Ô gia mới thu nhân học đồ một cách rộng rãi. Đương nhiên, những môn đồ này cũng chỉ được truyền thụ phương pháp tinh luyện kim loại bình thường. Bí pháp tinh luyện kim loại cao thâm chân chính chỉ có những nhân vật hạch tâm ở Ô gia bảo quản. Chỉ có một số ít môn đồ có tài năng xuất chúng, mới có cơ hội được truyền thụ. Mà những người này đều là tinh anh của Ô gia.