- Như vậy thì hiện tại Ô phủ này ai có thể làm chủ?
Cũng không có ai trả lời hắn.
Ở Trung Hoà quận thành này, Ô Vân Thiên chính là một nhân vật ở trên đỉnh cao nhất, mà bên dưới hắn, vô luận là Dư quản sự hay là tên chủ quản lò rèn kia cũng chỉ là người chấp hành mà thôi. Hiện tại Ô Vân Thiên xem như đã chết, mà Ô gia cũng chưa có phái tân tổng quản đến cho nên phân bộ Ô gia ở đây lúc này không có ai có thể đứng ra làm chủ được cả.
Hắc Tam nương tử hiển nhiên cũng không ngờ được sự tình lại thành ra thế này: - Hảo, ta mặc kệ tên Ô Vân Thiên kia sống hay chết, cũng mặc kệ ở đây ai có thể làm chủ được, ta hiện giờ muốn đi vào, các ngươi sẽ không ngăn cản ta đó chứ?
Hắn vừa dứt lời thì ánh mắt nhìn về phía Tiểu Báo Tử, hỏi: - Tiểu bằng hữu, ngươi sẽ không ngăn cản chứ? - Ngươi nói thử xem?
Mục quang Tiểu Báo Tử lạnh lẽo, song chuỳ cũng đã nắm chặt trong tay. - Tuổi còn nhỏ tính tình có chút nóng nảy a!
Hắc Tam nương tử híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Tiểu Báo Tử: - Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có tu vi Tam phẩm, ta thật sự không hiểu mấy lão gia hoả của Ô gia kia làm sao có thể yên tâm cho ngươi ra ngoài lịch lãm như vậy? - Ta cũng không hiểu tại sao rõ ràng là một nam nhân lại tự xưng là nương tử? Chẳng lẽ bên dưới của ngươi bị lõm, râu ria trên mặt là ngươi dán vào?
Hai người vừa dứt lời thì đã quấn vào chiến đấu kịch liệt. - Giết! - Xông lên!
Khi hai người vừa lao vào nhau thì gia đinh của Ô phủ và đám nhân mã của Hắc Tam nương tử cũng vung vũ khí lên xông vào hỗn chiến.
Hắc Tam nương tử họ Hắc tên là Tam Lương nhưng lại bị người trên giang hồ lại gọi lái thành Hắc Tam nương tử. Hắn đã làm đạo phỉ ở Hắc Sa Khẩu hơn mười năm thu được một đám nhân mã không nhỏ, bởi vì võ nghệ cao cường, lấy tàn nhẫn mà nổi tiếng. Lai lịch lại không ai biết, người trên giang hồ chỉ biết vũ khí của hắn là một cái ngọn roi, mấy lần sống mái với đám đạo phỉ khác ở Hắc Sa Khẩu khó có một lần bại.
Tuy là đạo phỉ nhưng hắn lại rất ít khi xuất hiện cho nên người gặp hắn cũng không nhiều, do đó người trên giang hồ không mấy ai biết được Hắc Tam nương tử lại là một tráng hán.
Hơn nữa trong mấy đám đạo phỉ ở Hắc Sa Khẩu có một tên trùm gọi là Mã đại hồ tử do đó Tiểu Báo Tử với Kim Nam Thanh lúc đầu nhận lầm hắn thành Mã đại hồi tử cũng không có gì là lạ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện
Mặc dù mang cái biệt hiệu nuong tử nhưng ngọn roi trên tay Hắc Tam nương tử lại không nhẹ nhàng chút nào.
Tiểu Báo Tử cùng hắn đại chiến mới biết tên Hắc Tam nương tử này sử dụng roi rất thuần thục, múa lên là kín không chỗ hở. Những bóng ảnh mềm dẻo của ngọn roi tạo thành một cái tường bằng tiên ảnh (bóng ảnh của cây roi) ngăn trở song chuỳ của Tiểu Báo Tử. - Quả nhiên là đàn bà mà, ngay cả vũ khí cũng là thứ của nữ nhân!
Tiểu Báo Tử vừa đánh vừa trêu chọc, song chuỳ huy vũ liên tục, một cái tấn công ngựa, một cái tấn công người.
Võ công của Hắc tam nương tử mặc dù không tệ nhưng dưới sự tấn công dũng mãnh của Tiểu Báo Tử đã có chút ốc không mang nổi mình ốc. Hắn đột nhiên quát lạnh một tiếng, từ trên lưng ngựa nhảy xuống cùng Tiểu Báo Tử chiến đấu dưới mặt đất.
Hai người ta tới ngươi lui đánh túi bụi. Tiên ảnh như một đoàn hắc vân che khuất bầu trời bao lấy hai luồng ngân quang vào trong tựa hồ như muốn bắt hai luồng ngân quan phải hàng phục xuống. Bất quá hai luồng ngân quang chống cự liên hồi khiến cho hắc vân không cách nào có thể hoàn toàn áp chế mà trái lại còn liên tục bị hai luồng ngân quang xé rách, có xu thế bị đánh tan.
Hắc vân lúc hợp lúc tán, ngân quang lúc sáng lúc tối quấn thành một đoàn dây dưa không ngừng.
Tiểu Báo Tử đã đem Loạn Phi Phong Chuỳ Pháp hoàn toàn thi triển ra. Song chuỳ trong tay hắn phảng phất như không có chút trọng lượng vung vẩy tung hoành khiến cho Hắc Tam nương tử có chút căng thẳng.
Tiên pháp của hắn tuy cao nhưng lại mang theo đặc tính nhu cho nên kiêng kị nhất chính là gặp phải người có lực lượng cường đại.
Đừng nhìn hắn cao lớn lực lưỡng như vậy nhưng lực lượng lại không lớn hơn Tiểu Báo Tử bao nhiêu. Tiểu Báo Tử tuổi tuy nhỏ nhưng tu vi cũng đã đến Tam phẩm như hắn, hơn nữa còn tu luyện Nguyệt Ma Hoạ Bì quyền pháp cho nên các phương diện lực lượng, cường độ đều chiếm ưu thế, hơn nữa Loạn Phi Phong Chuỳ Pháp vốn là kết tinh từ lực lượng mà sáng tạo thành cho nên chú trọng nhất cũng là lực lượng. Song chuỳ trên tay Tiểu Báo Tử tuy không lớn nhưng sức nặng không thể xem thường. Mặc dù vậy Tiểu Báo Tử khó khăn lắm mới chiếm thượng phong được một chút.
Tên Hắc Tam nương tử này cũng là xui xẻo, hắn một thân tu vi đã đạt đến Tam phẩm, cho dù ở trong đám đạo phỉ ở Hắc Sa Khẩu hay trong Bái Hoả Giáo cũng là người có chút địa vị, chỉ vì lúc ở trong Giáo hắn đắc tội một vị trưởng lão mà hậu trường lại không mạnh cho nên mới bị đày tới Hắc Sa Khẩu này làm đạo phỉ.
Bái Hoả Giáo lựa lúc này khởi sự tất nhiên chuẩn bị phải đủ sâu. Lấy địa vị của hắn hiện tại tất nhiên không thể biết được nội tình bên trong cho nên mới bị cử đi đánh tiên phong. Mà hắn cũng muốn nhân cơ hội này lập thêm nhiều công lao để có thể trở lại trong Bái Hoả Giáo. Do đó khi nhận lệnh hắn rất hăng hái xông tới Ô phủ.
Làm đạo phỉ ở đây hơn mười năm cũng không phải uổng phí, thế lực hắc bạch trong thành hắn nắm rất rõ, biết ở chỗ nào có chất béo, chỗ nào có thể lập nhiều công lao.
Phân bộ của Ô gia tại Trung Hoà quận thành này mấy năm nay đều do Ô Vân Thiên chưởng quản nên Ô Vân Thiên cũng kiếm được không ít, đương nhiên cái này cũng không phải trọng yếu, trọng yếu là Hắc Tam nương tử biết rõ trong Ô phủ này có một cái bí thất, bên trong cất giữ không ít binh khí. Những binh khí này đều là do Ô Vân Thiên những năm gần đây lợi dụng chức vụ thu lấy, tất nhiên đều là những binh khí phẩm chất tốt nhất.
Quan trọng nhất là những binh khí này đều do Ô Vân Thiên tham ô nên không hề nhập vào sổ sách của Ô gia. Nếu như có thể thu được thì Ô gia có biết cũng không thể nói gì được, chứ không như những binh khí trong cửa hàng hay kho hàng mà mọi người đều biết, những binh khí đó cho dù có để trước mặt hắn cũng không dám lấy, nếu lấy tức là hắn đã triệt để chọc giận Ô gia có thể khiến cho Ô gia hoàn toàn cắt đứt sinh ý với Bái Hoả Giáo, đến lúc đó cho dù hắn có mười cái đầu cũng không đủ cho người ta chém!