Thông Thiên Đại Thánh

Chương 126: Một quyền quật ngã (Hạ)


- Là sư phụ dạy bảo có phương pháp!

Tiểu Báo Tử nói:

- Bộ Đại Hoang Thập Tam Quyền kia vô cùng thần diệu a!

- Đại Hoang Thập Tam Quyền sao?

Từ Ung nghe gật đầu, nói:

- Bộ quyền pháp này đúng là có chút môn đạo, ta đã luyện suốt hai mươi năm, nhưng vẫn không tinh thâm, chỉ có thể nói liền miễn cưỡng tu luyện thôi. Hơn nữa ta cũng không lý giải được huyền diệu trong đó, tư chất tập võ của ngươi hơn xa ta, cho nên, ta sẽ không chỉ điểm bất cứ điều gì cho ngươi về bộ quyền pháp này, bởi vì làm như vậy, chỉ làm tương lai của ngươi bị hạn chế mà thôi, mà ta biết rõ tu vi của tên Thạch Kinh kia, ngươi có thể đánh bại hắn dễ dàng như vậy, nói rõ ta quyết định không có sai!

Tiểu Báo Tử thần sắc hơi động, lộ ra vẻ cảm kích, nói:

- Không dám nhận khích lệ của sư phụ, tất cả đều nhờ công lao của sư phụ!

- Đây chính là khuyết điểm lớn nhất của ngươi, quá mức lõi đời, công lao của ngươi chính là công lao của ngươi, không có quan hệ tới ta, ta không biết tình cách này ngươi dưỡng thành thế nào, nhưng mà, ngươi nên sửa lại, ở Ô gia, quá mức khéo đưa đẩy, không nhất định là chuyện tốt, cho dù là đối với sư trưởng cũng là như thế!

Tiểu báo nghe lời này, lộ ra chút xấu hổ, so với chúng bạn cùng trang lứa, hắn đúng là khôn khéo lỗi đời hơn nhiều, đây là quan hệ tới chức nghiệp kiếp trước của hắn.

- Về sau, đệ tử sẽ chú ý!

- Ân, ngươi ở nơi cũng hơn nửa năm rồi, thu thập một chút, ta muốn đi xa một chuyến!

- Đi ra ngoài?

Tiểu Báo Tử cảm thấy kỳ quái nhìn sư phụ mình, hắn đến Ô gia đã hơn nửa năm, sư phụ hắn mười ngày có chín ngày là ở trong phòng luyện khí, bây giờ lại muốn đi ra ngoài.

- Lần này ta đi gặp bằng hữu cũ, ngươi là đệ tử ta, cũng nên đi gặp!

Từ Ung nói.

- Bằng hữu cũ?

Tiểu Báo Tử hiểu ra, trong ánh mắt toát ra sợ hãi lẫn vui mừng, nói:

- Hay quá, sư phụ, đệ tử sẽ đi chuẩn bị ngay, chúng ta đi lúc nào?

- Nửa tháng sau, ngươi chuẩn bị một chút, ta còn chút chuyện cần phải xử lý một chút, lúc đó mới rời đi!

Đi tới gian phòng của Từ Ung, Tiểu Báo Tử vẫn không che dấu được hưng phấn trong lòng.

Hắn có lý do để hưng phấn.

Giang hồ cũng tốt, võ lâm cũng được, đi ra ngoài lăn lộn, trọng yếu nhất là gì?

Quan hệ, quan hệ là trọng yếu nhất.

Địa vị trong giang hồ, danh vọng trong chốn võ lâm, không hoàn toàn là nhờ chém chém giết giết là có thể kiến lập, mà cần kinh doanh.

Thất ma tướng Huyết Vô Nhai dùng chém giết mà thành danh, hung danh hiển hách, nhưng chân chính làm cho thanh danh của hắn đạt tới đỉnh phong cũng không phải là do hắn chém giết bao nhiêu người, mà là cái danh xưng Thất ma tướng của hắn.

Bạch y Kiếm Thánh Lục Thiểu Du hành hiệp trượng nghĩa, có vô số hành động nghĩa hiệp, nhưng mọi người chỉ quan tâm đến một thứ của hắn, đó là chức vụ đại chấp sự của Minh Nghĩa Kinh Viện.

Cả giang hồ chính là một cái lưới lớn, bao phủ trong trong ngoài ngoài, vô cùng vô tận nhân lực vật lực thế lực.

Nhân lực cường thịnh thế nào, dù sao cũng có hạn, nhưng nếu có được thế lực làm cho tất cả thế lực lớn nhỏ trong thiên hạ nể sợ, cũng là điều làm cho người ta kiêng kỵ nhất.

Đương nhiên, thế lực, đây là đại thế, cũng không phải chỉ một hai người có thể làm rung chuyển, cũng không phải một hai người có thể tạo thành.

Người lưu lạc giang hồ, cũng không phải ai cũng có thế lực lớn như vậy, sau lưng mỗi người đều có gánh nặng và chỗ dựa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Nhưng mà, hành tẩu giang hồ, không ai không có bằng hữu chứ?

Cái gọi là hàng rào ba cộc, chính là nói những bằng hữu này.

Trong rất nhiều tình huống, những người bằng hữu này thường thường chính là ngươi có thể dựa vào lúc nguy cấp nhất.

Bằng hữu giang hồ nên kết giao thế nào?

Mới quen đã thân, ái mộ lẫn nhau, dùng rượu kết bái sinh tử chi giao, như thế là có được bằng hữu không tiếc mạng sống vì mình sao?

Loại tình huống này cực nhỏ.

Bằng hữu chân chính, tất cả mọi người đều hiểu rõ, chính là những bằng hữu chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, bọn họ sẽ là bằng hữu cả đời, quen thuộc lẫn nhau, đều rõ ràng nền tảng của nhau, người như vậy, mới có thể trở thành bằng hữu chân chính.

Một loại bằng hữu khác chính là trong sư môn, loại này cũng là một loại kết giao khác, vốn là sư huynh đệ a, đệ tử của sư thúc sư bá a, người như vậy, nhìn nhau thuận mắt, cũng có thể trở thành bằng hữu.

Bèo nước gặp nhau bằng hữu rất ít, nhưng vẫn có, mà số ít này chính là trong một số trường hợp chiến đấu vô số lần vào sinh ra tử với nhau, đạt được hữu nghị kiên cố nhất.

Mà trưởng lão Ô gia như Từ Ung, địa vị trên giang hồ rất cao, bối phận lại cao, dù ít xuất hiện, nhưng bằng hữu giang hồ không thiếu, hơn nữa đều là những người có địa vị trên giang hồ, cũng không thấp hơn hắn bao nhiêu.

Đây chính là thứ Tiểu Báo Tử thiếu nhất, hắn xuất thân nông thôn, nếu không có người chỉ dẫn, cho dù cố gắng kinh doanh, không có thời gian vài chục năm, muốn có chỗ đặt chân chân chính trên giang hồ rất khó.

Hiện tại đã khác, thân là đệ tử trưởng lão Ô gia, cho nên hắn ở giữa, hắn sẽ có được một mạng lưới quan hệ khổng lồ, mà những mạng lưới này hơn phân nửa là của Ô gia, hiện tại hắn khó vận dụng, nhưng nếu là tư nhân của Từ Ung, đây cũng là tài phú lớn nhất Từ Ung cho hắn, hiện tại Từ Ung, chính là muốn cho hắn khoản tài phú này, đương nhiên, chỉ xem mà thôi, có bản lãnh vận dụng khoản tài phú này hay không, vẫn phải nhìn thực lực của Tiểu Báo Tử, xem hắn có thể đạt được tán thành của bằng hữu Từ Ung hay không.

Nếu không nhận được tán thành, cho dù hắn là đệ tử Từ Ung, tối đa cũng chỉ là những đệ tử bình thường, sơ giao mà thôi.

Có lẽ đây cũng là thứ Từ Ung nhắc nhở hắn đối nhân xử thế vào hôm nay, nhắc hắn không nên khéo đưa đẩy.

Tuy hắn lõi đời khéo đưa đẩy cho nên ít khi chịu thiệt, nhưng đó cũng là tính cách làm người ta khó thích nhất, huống chi Tiểu Báo Tử tuổi còn nhỏ mà tỏ ra lỏi đời như thế, rất dễ dàng làm cho người ta cảnh giác.

- Ai, thật sự là không thể tưởng được, lão tử không ngờ có một ngày tính cách này gây phiền toái cho mình, nhưng không có biện pháp, đó là tính cách tổ tiên mang lại, muốn thay đổi cũng không dễ dàng gì, muốn sửa rất khó, ha ha, trong truyền thuyết 'trang Bức' không có khả năng, nhưng ngẫm lại, cần gì phải giả trang.

Từ Ung đi rồi, Tiểu Báo Tử bất đắc dĩ nghĩ thầm.

Sắc trời đã sáng, trên bầu trời xuất hiện vài đám mây trắng điểm xuyến lên bầu trời xanh.