Chắc là không có chỗ tốt nào đâu, theo ta được biết, chính là vì Linh Tiêu Điện không thủ tín nghĩa, cho nên mới làm cho Bích Lạc Thiên trong Thượng Cổ Tam Thập Tam Thiên mất đi tung tích, hơn nữa lần đầu tiên tiến vào Thái Uyên Thiên, Linh Tiêu Điện cũng đã ra tay một lần, bởi vì hai chuyện này liên lụy lợi ích quá lớn, ta nghĩ không ra trên đời này còn có cái gì giá trị hơn so với Thái Uyên Thiên và Bích Lạc Thiên cả.
Một trung niên nam tử mặc hắc y ngồi trước mặt bàn, người này chính là chủ sự hiện giờ của Nam Lĩnh Tần gia, gia chủ Tần Chính. - Hừ, trên thế giới này, đồ vật ngươi không biết còn khá nhiều, Thượng Cổ Tam Thập Tam Thiên tuy trân quý, nhưng không phải là thứ độc nhất vô nhị trên đời này! - Ngươi nói là, bọn họ lại phát hiện Thượng Cổ Tam Thập Tam Thiên nữa sao? - Không rõ ràng lắm!
Một tên trưởng lão nói ra: - Dù sao chúng ta chỉ là thế gia trong Đại Tấn mà thôi, từ khi lập tộc cho tới bây giờ, cũng không vượt quá ba ngàn năm lịch sử, mặc dù so với các thế gia khác, lịch sử của chúng ta dài hơn, nhưng so với các tông môn cự đầu, chúng ta không đủ nhìn, trên đời này có rất nhiều điều che giấu, chúng ta không biết được. - Chẳng lẽ cứ như vậy mà nhìn kế hoạch phá sản sao, lúc này đây, chúng ta đã chân chính cùng Yến gia vạch mặt rồi a!
Một tên trưởng lão không cam lòng nói ra.
...
Thương Sơn như mộng ảo, mây trắng lượn lờ.
Tần gia Sơn Thành, trong Nam Lĩnh, nằm ở giải đất trung tâm của Lôi Châu, cả tòa Sơn Thành dựa vào núi mà xây nên, xây dọc theo chân núi mà xây lên, kéo dài đến tận đỉnh núi.
Ngọn núi này ba ngàn năm trước gọi là Đầu Đà Lĩnh, cao năm trăm bảy mươi tám trượng, hôm nay, đã sớm bị vô số kiến trúc rậm rạp chằng chịt chiếm cứ, theo trình độ phát triển của văn minh, xuất hiện một Sơn Thành như vậy, đúng là làm cho người ta kinh ngạc. - Ba ngàn năm, ha ha, thế gia ba ngàn năm, dùng lực lượng của phàm nhân, chỉ sợ cũng phải trải qua rất nhiều đời và nhiều năm, nội tình sâu đến thế nào, mới có thể xây nên một tòa Sơn Thành quy mô cực lớn như hiện giờ đây?
Một ngày này, trước cửa thành tiến vào Sơn Thành cao hơn mười trượng của Tần gia, có một người áo xanh, mà người áo xanh này có bộ dáng như mười mấy tuổi, hình dáng thanh tú điềm đạm nho nhã, nếu như cầm trong tay một quyển sách và một cây quạt giấy, người bên ngoài nhất định sẽ cho rằng hắn vừa từ cuộc thi tú tài ở Tây Kinh trở về, nhưng mà, bộ dạng văn nhược thư sinh như hắn đi vào trong Sơn thành, không có người nào chú ý.
Bước chậm đi vào hướng cửa thành kia, bên cạnh cửa thành, có một số binh sĩ, đúng gác ở hai bên cửa thành, trong tay đều cầm một thanh trường thương, lộ ra bộ dáng thập phần uy vũ, còn có một đội, ước chừng mười người, đang đứng bên cạnh cửa thành dò xét, một tên quan binh cầm đầu, tuy tuổi không lớn, nhưng lại có tu vi Tam phẩm, hơn nữa nhìn ra không bao lâu nữa sẽ đột phá Tam phẩm, trở thành một tiểu cao thủ Tứ phẩm. Vốn là, bọn họ cũng không để ý tới tú tài này, nhưng tên quan binh cầm đầu, sau khi liếc nhìn thư sinh một lúc, thần sắc khẽ giật mình, sau đó trên mặt xuất hiện thần sắc nghi hoặc. - Ngươi đứng lại!
Tú tài áo xanh nghe vậy liền dừng lại, lẳng lặng đứng ở đó, nhìn tên quan binh kia. - Ngươi là người nào, vào thành làm gì?
Tú tài áo xanh nghe vậy liền mỉm cười. - Ta chỉ là người đi ngang qua đây, nghe thấy Sơn Thành Tần gia vô cùng to lớn, nhất thời hiếu kỳ, cứ tới đây nhìn xem, thế nào, có cái gì không đúng sao?
Quan binh nghe vậy, lông mày nhíu lại một cái.
Nơi này là Sơn Thành Tần gia, là trung tâm thống trị của Nam Lĩnh, chưa từng có người dám gây chuyện sinh sự ở đây, quan binh này cũng được coi là một tiểu đầu mục, trông coi nơi này đã bảy tám năm, cũng đã gặp qua không ít người, nhưng chưa từng nghe người nào trả lời như người áo xanh này, lập tức cảm giác có gì đó không đúng, đang chuẩn bị mở miệng quát lớn, bỗng nhiên lúc tiếp xúc với ánh mắt của đối phương, tâm thần đại loạn.
Mà người áo xanh kia chỉ mỉm cười, sau đó lễ phép gật đầu với hắn một cái, đi qua bên cạnh hắn, nhưng binh sĩ xung quanh thấy có chuyện cổ quái, tất cả đều đưa ánh mắt nhìn về phía tên quan binh kia, nhưng tên quan binh kia chỉ kinh ngạc nhìn người áo xanh, thẳng đến khi người áo xanh biến mất khỏi tầm mắt của quan binh, hắn mới khôi phục bình tĩnh. - Lâm lão đại, người thế nào vậy, vừa rồi người áo xanh kia... - Cái gì người áo xanh hay không người áo xanh, các ngươi nhàn rỗi đứng ở đây làm gì, còn không mau trở về vị trí!
Tên Lâm lão đại khôi phục bình tĩnh, nhìn thấy thủ hạ dưới tay vây quanh mình lại, sắc mặt lập tức biến đổi, quát lớn một tiếng, dọa cả đám kêu to lên, bộ dáng giống như một con chuột đồng sợ sệt, trở lại vị trí của mình. - Sơn Thành Tần gia này đúng là kén kẽ a.
Đi vào một con phố rộng rãi ở trong Sơn Thành, trên mặt tú tài áo xanh lộ ra vui vẻ cổ quái, trong linh giác của hắn, đã cảm ứng được mấy đạo khí tức cường hoành đang ẩn nấp ở những nơi hẻo lãnh trong tòa thành. - Sáu tên cường giả, thủ bút này đúng là mạnh hơn các thế gia ngàn năm không ít, xem ra Nam Lĩnh Tần gia này đúng là có hàng a, chỉ là không biết đang chuẩn bị che dấu cái gì ở sau lưng, mà dám vươn móng vuốt tới tận Tây Bắc đây.
Tú tài mặc áo xanh này chính là Chu Báo, lúc này đây, hắn rời khỏi địa bàn Tây Bắc của mình, mục tiêu lần này chính là trả thù Tần gia, nhưng hắn cũng không phải loại người lỗ mãng, đám người Tần gia đã chú ý tới Tây Bắc, chắc chắn là có chỗ để dựa vào, cho nên, hắn cũng không có giống như trước kia, đánh tới tận cửa, mà cứ từ từ tìm hiểu.
Thân là thế lực thống trị Lôi Châu, Mân Châu, diện tích của Sơn Thành Tần gia này cũng không khác gì một thành phố nhỏ ở kiếp trước của hắn, vô số con đường giao thoa, cửa hàng ven đường kín hết chỗ, âm thanh thét to, tiếng chào hỏi không dứt bên tai.
Chu Báo dọc theo đường đi, vẻ mặt mỉm cười, giống như đang đi dạo không có mục đích, đi dạo suốt ba giờ, vừa rồi tìm được một khách sạn không tệ để ngủ trọ. - Vị khách quan này, nghe khẩu âm của ngài, hình như là người từ nơi khác tới đây?
Sau khi cấp cho tiểu nhị chừng năm lượng bạc ròng, thái độ của tiểu nhị đối với hắn cung kính như biến thành gia gia của mình. - Đúng vậy, đúng là ta từ nơi khác tới, thế nào, có vấn đề sao?
Liếc mắt nhìn tiểu nhị, trong mắt Chu Báo hiện ra một tia cười lạnh.
Không có, không có, khách quan, ngài đừng hiểu lầm, tiểu nhân chỉ hiếu kỳ mà thôi! - Hiếu kỳ, có cái gì mà hiếu kỳ! - Hắc hắc, không có!
Tiểu nhị nhìn thấy ánh mắt lăng lệ ác liệt của Chu Báo, lập tức ấp úng nói ra. - Không có?
Tinh quang trong mắt Chu Báo lóe lên, tiểu nhị vừa tiếp xúc với tinh quang này như bị điện giật, chỉ cảm thấy đầu óc chấn động, sau đó là cảm giác trống rỗng, thẳng cho đến một nén hương sau, hắn mới khôi phục tinh thần lại, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt, thi lễ với Chu Báo, rời đi.
Mà trên mặt Chu Báo hiện ra một tia cổ quái. - Chủ quan, đúng là chủ quan, không ngờ chuyện điểm nhỏ này lại bị một tiểu nhị phát hiện ra, nghĩ lại, mật thám trong Sơn Thành Tần gia này quá nhiều, ta không chú ý chắc sẽ bị phát hiện a. Truyện Sắc Hiệp - http://Trà Truyện
Vừa rồi, hắn dùng thần hồn cường đại chấn nhiếp tiểu nhị, sau khi bị Chu Báo chấn nhiếp, tiểu nhị được Chu Báo hỏi thì thì biết cái gì nói cái đó, thì ra là do hắn lộ sơ hở, suy nghĩ lại, một thư sinh văn nhược, lại nói khẩu âm nơi khác, không mang theo hành lý mà cứ đi thẳng vào khách sạn, vung tay chính là một thỏi bạc lớn, cho dù là đặt trên người của ai thì cũng cảm thấy kỳ quái, mà điếm tiểu nhị làm việc lâu năm trong khách điếm, nhìn người vô số, cho nên nhìn ra sơ hở của Chu Báo.
Mà hắn nhìn ra nghi vấn, người bên ngoài đương nhiên cũng nhìn ra vấn đề này. - Trách không được một đường đi tới, có nhiều gia hỏa nhìn ta với ánh mắt cực kỳ cổ quái, thì ra bởi vì ta là mộTrà Truyện chim non a!
Chu Báo cười cười, hắn thành danh quá sớm, nghiêm khắc mà nói, hắn cũng không đi đi lại lại trên giang hồ, cho nên những điểm khi hành tẩu trên giang hồ hắn không biết, mà về phương diện che dấu thân phận, hắn một chút cũng không biết, nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, hắn cũng không muốn tận lực che dấu thân phận của mình, hắn biết vấn đề này không có gì lớn cả. - Ta nhớ thật lâu trước đây, cửu đại thế gia trong thiên hạ đều có bức họa của ta, mà Tần gia này cũng không ngoại lệ, không biết, nhưng người Tần gia có nhận ra ta hay không, nếu như nhận ra ta, thì sẽ có phản ứng như thế nào? Ha ha, thú vị!
Vẻ mặt của Chu Báo vui vẻ quỷ dị, trong nội tâm âm thầm nghĩ ngợi.
Mà lúc này, trong khu nhà cũ của tổ tiên Tần gia, những tên trưởng lão và gia chủ mới tản ra không lâu, lúc này đã trở lại, sắc mặt của gia chủ Tần Chính và vài tên trưởng lão biến đổi, trên mặt bàn trước mặt bọn họ, đang bày ra bức họa của Chu Báo. - Gia chủ, ngươi xác định người áo xanh trong bức họa chính là Chu Báo hay sao?
Hào khí trong phòng rất nặng nề, rất áp lực, làm cho người ta không thoải mái.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, một tên trưởng lão ngồi bên cạnh Tần Chính, là một lão già mặt mũi đầy nép nhăn hỏi hắn một câu. - Ta đã đem bức họa này và tả hình dáng cho bọn thủ hạ xem, bọn họ đều xác định, người nọ và bức họa này giống nhau như đúc.
Sắc mặt Tần Chính rất khó coi, giống như phụ mẫu của hắn vừa chết vậy. - Lần trước Trí Cửu không phải đã cam đoan với chúng ta, hắn đã bắt được nhược điểm của Chu Báo, Chu Báo tuyệt đối sẽ không rời khỏi Vũ Dương Lĩnh sao? Tại sao hắn một đường từ Tây Bắc chạy tới Đông Hải này? - Hừ, chuyện này còn phải hỏi, hắn đến Đông Hải, đương nhiên là tìm phiến toái cho chúng ta rồi!
Một tên trưởng lão hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói lộ ra bất mãn và oán khí, nói ra: - Lúc ấy ta đã từng nói qua với các ngươi, không nên vô cớ đi trêu chọc thằng này, các ngươi lại không nghe, còn nói là có Linh Tiêu Điện cam đoan, sẽ không có chuyện gì, giờ thì tốt rồi, người ta tìm tới tận cửa rồi, ta xem các ngươi làm sao bây giờ! - Tìm tới cửa thì thế nào, đúng là tên tuổi của Chu Báo rất lớn, nhưng Tần gia chúng ta cũng không phải ăn chay, chẳng lẻ hắn sẽ vì chuyện nhỏ đó mà ra tay hủy diệt Tần gia chúng ta sao?
Một tên trưởng lão khác nói ra. - Thế thì thế nào, ngươi muốn có kết cục giống như động chủ Kim Quang Động sao, còn có Minh Nghĩa Kinh Viện, nếu như năm đó hắn không cố kỵ Tán Tiên trong nội viện, thì Minh Nghĩa Kinh Viện đúng là đã bị diệt rồi, hiện tại hắn đã có năng lực chém giết Tôn Giả cấp Chân Tiên, chẳng lẽ không thể đối phó Tần gia chúng ta sao? - Hắn có thể chém giết Tôn Giả thì thế nào? Tần gia chúng ta cũng không dễ trêu, năm đó còn không phải chúng ta cạo chết ma ma hay sao!
Tên trưởng lão có thái độ cường ngạnh hừ lạnh nói ra, hắn thấy người trong gia tộc nâng cao người khác, diệt uy phong của mình, điều này làm hắn hết sức bất mãn. - Chẳng lẽ ngươi muốn mời lão tổ tông xuất quan hay sao? Đừng quên, lão tổ tông cũng đứng vào hàng Thần Tiên, một chỉ có thể giết hắn, hắn không được tùy ý ra tay, nếu không sẽ biến thành lỗ hạc!
- Đúng vậy, là không được tùy ý ra tay, nhưng nếu phát sinh tình huống diệt tộc, không ra tay cũng không được, lại nói, cho dù lão tổ tông không ra tay, cũng có thể dùng phương pháp khác để đối phó, đừng quên, cho dù Chu Báo có mạnh thế nào, cũng không quá đáng là một cường giả Cửu phẩm mà thôi, cho dù có thể giết chết Tôn Giả, cũng không phải là nhờ có sự sắc bén của Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm hay sao, tuy Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm vô cùng lợi hại, nhưng cũng không thể chống được số đông a. - Nói như vậy, ngươi có biện pháp, nói nghe một chút? - Cũng không phải biện pháp gì, loại chuyện này, dù sao cũng phải bẩm báo lão tổ tông một tiếng mới được, dù sao có rất nhiều chuyện cần lão tổ tông ra mặt, chúng ta không có mặt mũi lớn như vậy! - Ha ha, hiện tại mới nghĩ tới lão tổ tông, sao thời điểm quyết định liên thủ với Linh Tiêu Điện, không thấy ngươi đi xin chỉ thị của lão tổ tông một tiếng nhỉ? - Tần Nguyệt Minh, ngươi không muốn quá mức nhé, đừng quên, mỏ Thái Huyền Kim Tinh là Tần gia chúng ta có nhu cầu cấp bách, cũng là lão tổ tông giao phó, ta làm như vậy, cũng chính là vì hoàn thành nhiệm vụ của lão tổ tông, chẳng lẽ là ta tự chủ trương sao? - Được rồi, không nên nhao nhao nữa!
Tần Chính nghe thấy hai tên trưởng lão cãi lộn, lộ ra thần sắc thập phần buồn bực, vỗ bàn một cái thật mạnh, cắt đứt cuộc cãi vả của hai người. - Chuyện này quan hệ trọng đại, phải đợi thương nghị với lão tổ tông rồi quyết định.
Sau khi nói xong, hắn liền đứng dậy, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên trong phòng vang lên một âm thanh. - Không cần, ta đã biết rồi! - Lão tổ tông?
Mọi người trong phòng kinh hãi, tất cả đều đứng dậy, cung kính quỳ rạp trên mặt đất.