Vù! Vù! Vù! Song đầu thần nguyên bị hàn băng cổ điện hạ sát thì sáu trăm dặm tuyết nguyên đột nhiên sôi lên, bắn ra ít nhất hơn bốn mươi đạo độn quang. Nhiều độn quang có mấy làn bạch quang bắn lên phía sau, là mấy con Băng tuyết thần nguyên tựa hồ bị triệt để kích nộ. Trong hơn bốn mươi đạo độn quang đều linh khí xung thiên, đều là Kim đơn đại tu sĩ. Nhưng họ đều không dám dừng lại, lao lên rồi là tản đi như ong vỡ tổ. Song đầu thần nguyên ban nãy yêu khí kinh thiên động địa, cách nghìn dặm cũng cảm nhận được, ít nhất thực lực tương đương với Kim đơn tứ trọng ngũ trọng, nhưng bị gian cổ điện của Đại Hàn cung hạ sát, các đại tu sĩ đến trước hiển nhiên biết Vũ Hóa thế gia và Đại Hàn cung đã tới, nơi này không phải tu sĩ như họ nhúng tay vào được. "Bắt một người hỏi tình hình đã." Thần huyền đại năng mặc cổ đồng sắc tinh kim pháp y bảo Kim hoàng nữ. "Ầm!" Lúc đó thiên địa chấn động, trong mấy ngọn núi, cả một ngọn bị thần uy kinh nhân cực độ vô số cự đại đá núi như lưu tinh bay loạn xạ, cùng từng tảng tuyết biến thành tro. Hắc bạch lưỡng sắc thần huy và tinh quang từ ngọn núi vỡ bắn ra, giũa chỗ va nhau hình thành sóng xung kích như thần binh vô hình, cắt thành một khe núi dài mười dặm. Vũ Hóa Ứng Thiên hiển hiện thân ảnh từ dãy núi vỡ, mái tóc tung bay, vết thương bị cổ đế thi gây ra đã khôi phục, lại phát ra hắc bạch lưỡng sắc thần quang bắn vào dãy núi, mọi uy lực va chạm đều bị xé tan. "Ba nguyên vương, có một con cổ nguyên vương thực lực đã đạt thần huyền?!" Ngụy Tác và lục bào lão đầu cực kỳ chấn kinh. Trong ngọn núi vỡ phía trước Vũ Hóa Ứng Thiên có một địa quật, dày đặc xương tu sĩ, trong đóng xương có mười mấy quả băng tuyết vinh nguyên đản, trước đó là ba con song đầu thần nguyên đều tế xuất yêu đơn, chống lại thần uy của Vũ Hóa Ứng Thiên. Hai con song đầu thần nguyên tỏa hàn khí, da mọc băng thích dài mấy trượng, ít nhất cũng có thực lực Kim đơn tứ ngũ trọng, thân hình con ở chính giữa tương tự hai con này nhưng cuồn cuộn nguyên khí, hình thành một quang hoàn chói lòa, càng kinh nhân là song đầu thần nguyên này tế xuất yêu đơn không rải đơn dịch mà là thần quang cùng uy áp, tạo cho Ngụy Tác cảm giác thậm chí không kém gì hắc mao lão quái. Đừng nói yêu thú sánh với thần huyền, dù chỉ ngang với Kim đơn tam trọng, tứ trọng thì bình thường cũng hiếm thấy trong tu đạo giới. Ngụy Tác lúc trước xuyên việt thú triều ở Thiên Huyền đại lục bắc bộ, chỉ thấy một yêu thú đứng trong hắc khí, cả Lâm Thái Hư không đối phó nổi, thực lực ít nhất Kim đơn ngũ trọng hậu kỳ, nhưng chỉ thấy một con, còn từ đó chưa thấy con thứ hai tương đương chứ chưa nói mạnh hơn. Nguồn truyện: Trà Truyện Ở Luân hồi tháp thấy hai con thần huyền cấp yêu thú đã đành, ở đây lại thấy một con, thật khiến Ngụy Tác không dám tin. "Không đúng!" Mắt Ngụy Tác và Linh Lung Thiên cùng ánh lên, cơ hồ đồng thời phát hiện khí tức thần huyền cấp của song đầu thần nguyên không hề cổ xưa, chỉ tương đương với hai con nguyên vương kia. Vũ Hóa Ứng Thiên dồn uy năng cuồng bạo ép tới, trong dống xương sau lưng thần huyền cấp nguyên vương có linh quang lóe sáng, là hình người. Tuy cách xa, Linh Lung Thiên qua hắc bạch lưỡng sắc nhãn cầu pháp bảo nhận ra là hoa y thanh niên sử dụng thuật pháp ẩn giấu thân hình! Có vẻ hoa y thanh niên đã trọng thương, ba nguyên vương này coi y là người nhà nên liều mạng bảo vệ như với Băng tuyết vinh nguyên đản. "Gian thương, chắc y dùng Hoang cổ thực vật nào đó đề thăng thực lực cho nguyên vương kia... nên được chúng coi là người nhà." Linh Lung Thiên nghĩ ngay ra nguyên nhân, truyền âm cho Ngụy Tác. "Y trốn sau ba nguyên vương, chắc đã trọng thương, không thể vận nhiều chân nguyên... Kỳ quái, nguyên vương này hình như vừa tiến giai..." Toán Kim hoàng nữ cũng nhận ra. "Chúng ta đến mau, ba nguyên vương không chống chọi được lâu, không vì Vũ Hóa Ứng Thiên e ngại sống chết của tu sĩ sau lưng thì ba nguyên vương bị giết lâu rồi!" "Chậm đã! Lại có thần huyền đại năng xuất hiện!" Đừng nói phe Kim hoàng nữ, ngay cả Ngụy Tác cũng chực lao lên, mong đuổi Vũ Hóa Ứng Thiên đi. Nhưng tu sĩ mặc hồng sắc tinh kim pháp y đột nhiên lạnh giọng quát. Tích tắc sau, tiếng nổ từ hư không vọng về. Ở hư không bên mé bọn Ngụy Tác, từng vòng thần quang quang hoàn rủ xuống, từng bóng người lóe lên, khí tức đều cực mạnh. Tổng cộng hơn mười người, linh khí hình thành hình ma thần hoặc bồ tát, Kim đơn đại tu sĩ thông thường không thể so sánh. Đứng đầu là hai tu sĩ, một nam một nữ. Nam tu có lưỡng quyền cao vút, lông mày dài, khóe miệng nhếch lên lạnh lùng mà sung mãn uy nghiêm, mặc thanh sắc bố y, thần quang hình thành cả nghìn cánh tay trắng ngần cầm các loại pháp ấn, toát lên thần huyền khí tức kinh nhân. Cạnh y là một nữ tu mỹ lệ chỉ mười bảy, mười tám tuổi, kết hai bím tóc, có vẻ rất tinh nghịch, cầm một chiếc quạt ba tiêu bằng ngọc trắng. "Đây là tu sĩ tông môn nào, có vẻ không sợ Vũ Hóa thế gia và Đại Hàn cung... Lẽ nào là Trưởng Tôn thế gia?" Ngụy Tác vừa có ý nghĩ này. "Ầm" hàn băng cổ điện của Đại Hàn cung lại phát ra băng quang, đánh rụng bảy, tám con Băng tuyết thần nguyên lao vào Vũ Hóa Ứng Thiên, rõ ràng cổ điện định đến gần y. Đồng thời, giọng Vũ Hóa Ứng Thiên bình tĩnh nhưng uy nghiêm vang lên, "Trưởng Tôn Cảnh, chỗ này không phải chỗ ngươi nên đến, đi đi, không thì ta sẽ không nương tay." "Ha ha, tiên binh chân chính xuất thế, tu đạo giới Tịch Hàn đại lục vốn đầy sóng ngầm, lớp băng mỏng trên mặt còn giữ được nữa sao, giả bình tĩnh làm gì?" Thần quang sau lưng ảo hóa thành hơn nghìn bạch sắc thủ tí, nam tu cất giọng hào sảng, "Trận chiến giữa chúng ta khó tránh khỏi." "Quả nhiên là Trưởng Tôn thế gia!" Bọn Ngụy Tác biết ngay. Trong số thập đại siêu cấp tông môn của Thiên Huyền đại lục, còn nhân vật đỉnh nhọn của Tử Huyền động thiên, Kỳ Tiên giáo, Tây Tiên nguyên là gã chưa gặp nhưng nhân vật đỉnh nhọn của các siêu cấp đại thế lực Tịch Hàn đại lục thì gã gặp rồi. "Được, ngươi đơn đấu với ta đã!" Không hề rườm lời, Vũ Hóa Ứng Thiên bước đến chỗ Trưởng Tôn Cảnh. Đồng thời, nhiều tu sĩ Vũ Hóa thế gia từ bốn phương tám hướng quay lại đứng cùng hàn băng cổ điện của Đại Hàn cung, vây kín ba nguyên vương đã nguyên khí đại thương và thanh niên đó, phòng ngừa y trốn chạy. "Được, sảng khoái! Ngươi là nhân vật ta hân thưởng nhất." Trưởng Tôn Cảnh cực kỳ hào sảng, cười vang đoạn vượt khỏi hơn mười tu sĩ, lướt về phía Vũ Hóa Ứng Thiên. "Tiểu thiên di đà ấn!" Trưởng Tôn Cảnh phát động công kích, cả nghìn cánh tay trắng ngần lưng phát ra pháp ấn, cùng uy áp cuồng bạo cực độ khiến hư không rung lên, mỗi một pháp ấn đều như cự sơn, từ bốn phương tám hướng đổ vào Vũ Hóa Ứng Thiên. "Trưởng Tôn thế gia bình thường hiếm thấy đại năng hành tẩu tại tu đạo giới, không ngờ có nhân vật cỡ này." Bọn Kim hoàng nữ tỏ vẻ kinh ngạc cực độ. "Được lắm." Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn nhau, thực lực Trưởng Tôn Cảnh ngang ngửa Vũ Hóa Ứng Thiên, một đạo thuật pháp này tạo cho Ngụy Tác cảm giác cùng cấp với Đại đề tu di. "Chát!" Tiếng hú cuồng bạo vang lên, Vũ Hóa Ứng Thiên vạch lên một ngọn bút đen và tờ giấy trắng, đánh tan pháp ấn. Mấy chục dặm núi bên dưới hai người sụp đổ. "Ha ha!" Trưởng Tôn Cảnh hơi lép vế nhưng không cả kinh, hú vang đoạn hoàng sắc thần văn dấy lên, hình thành một bàn tay cao gấp ba thân người, bổ vào Vũ Hóa Ứng Thiên. "Oành!""Oành!""Oành!"... Từng mảng thiên địa không ngừng sập xuống, nguyên khí dao động quanh Trưởng Tôn Cảnh và Vũ Hóa Ứng Thiên dấy lên ào ạt, xuyên qua hư không, hình thành hai quang trụ kinh nhân. Cả hai bất động trên không, hoàn toàn dùng thần uy ngạnh tiếp, chỉ thoáng sau, không gian ở giữa lấp lóe hơn trăm lần, cùng phát ra hơn trăm đạo thần uy. "Trấn!" Đột nhiên, Trưởng Tôn Cảnh hú vang, miệng phun tinh khí, trong đó như có mấy trăm trái bạch sắc trường sinh quả, hòa cùng hoàng sắc đại thủ. "Chát!" Hoàng sắc đại thủ đánh tan hắc bạch lưỡng sắc thần quang trước mặt Vũ Hóa Ứng Thiên, y lùi liền mười bước, hư không lấp lánh đủ ngần ấy lần, như từng bức tranh thủy mặc tan đi mới chặn được đòn của Trưởng Tôn Cảnh. Trưởng Tôn Cảnh bất động, trên đầu phun hơi nóng, Vũ Hóa Ứng Thiên rỉ máu mép.