Thông Thiên Chi Lộ

Chương 942: Tiên khí ngút trời

"Cổ đế thi triệt để phát cuồng rồi!" Ngụy Tác và Linh Lung Thiên rợn tóc gáy.
Xương cốt cổ đế thi kêu canh cách, rõ ràng bị Chân tiên cốt cách trấn áp lâu rồi nên vừa ra là điên tiết, mặc kệ cả nguyên khí.
Hoàng Phủ Sát Thần có thể phát ra chiến lực sánh với Thần huyền tam trọng mà không chống nổi một chiêu.
Khó trách, đừng nói chân tiên, chỉ Thần huyền ngũ trọng đại năng, thì tại tu đạo giới xưa nay có ai không cao cao tại thượng, như đế vương chân chính, uy nghiêm không thể mạo phạm. Cổ đế thi tuy chết nhưng một phần thần thức bất diệt, vãn còn chân tiên chi uy, so ra thì tu sĩ Thần huyền lưỡng trọng tam trọng như sâu kiến, bị tu đạo giả hiện tại đưa đến đây tất nhiên nó phẫn nộ.
"Không biết Sinh tử thư có bị tổn hủy hay không."
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên vừa lóe lên ý nghĩ này, mắt cổ đế thi lại bắn ra hai đạo hắc sắc quang trụ có hắc sắc thần văn bao bọc, giáng vào hư không.
Lưỡng đạo hắc sắc quang trụ không hề công kích người trong Cực quang băng phách tráo. "Oành!" Ngoài xa dấy lên hắc bạch lưỡng sắc thần quang cuồng bạo, đòn của cổ đế thi vượt hư không truy sát Vũ Hóa Ứng Thiên.
"Xoẹt!!"
Ai nấy rợn tóc gáy, Vũ Hóa Nhược Tinh, Đại Hàn cung cung chủ Mộ Dung Tú, kể cả hai con cổ yêu thú đều cảm giác nguy cơ, liều mạng bỏ chạy, đồng thời nhắm cổ đế thi phát ra công kích mạnh nhất để ngăn nó truy sát.
Nếu cổ đế thi chỉ có thực lực như lúc đấu với bọn Công Đức tông tông chủ thì họ đã dám đấu một trận nhưng chỉ một chiêu mà Vũ Hóa Ứng Thiên chiến mạnh nhất cũng chạy thì họ sao dám đấu.
"Choang!"
Đại Hàn cung cung chủ Mộ Dung Tú phát ra băng tuyết thiên địa ngưng thành một băng chung cổ kính, rung lên pháp âm trên không, hư không phía dưới đông cứng.
"Oành!"
Vũ Hóa Nhược Tinh phát ra hắc bạch thái cực đồ trực tiếp ngưng thành một hắc bạch lưỡng sắc quang cầu, như một vì sao giáng xuống cổ đế thi.
Cổ Phệ linh thú vốn chỉ là yêu thú cận thân nhưng lúc nào phun ra một đạo lục sắc quang tiễn kỳ dị, tựa hồ do tinh huyết hóa thành, là thần thông Phệ linh thú này qua không biết bao nhiêu lần tiến giai mới có được. Yêu thú có thực lực đạt đến thần huyền thì ngoại giới khó tưởng tượng nổi, lục sắc quang tiễn dệt lên nguyên khí khôn tả, hào quang phát ra thậm chí sánh với thanh ngọc thủ trạc Ngụy Tác lấy được lúc trước.
Hắc mao lão bất tử toàn thân nhuộm máu, tế xuất yêu đơn, yêu đơn tựa hồ đã cùng dung hợp với kim đơn của lão bất tử nên phun ra tam sắc đơn dịch, mỗi dải đều khiến Ngụy Tác thập phần chấn kinh, qua chấn độngt rên không thì không kém gì Đại đề tu di với tu vi hiện tại của gã thi triển, yêu thú cỡ này nổi điên thì bạo phát ra chiến lực như thế.
Thần uy dấy lên, cổ điện và lưng núi rung động, như bị ngọn núi vô hình đè lên.
"Các ngươi đều phải chết!"
Cổ đế thi gầm lên trầm trầm, như tử thần phán xét.
"Chát!"
Cánh tay còn lại của nó vạch lên, hôi sắc thần hồng xuất hiện trên hư không, như thiên địa tách ra một vết, va chạm với thần uy.
"Cạch!"
Những đường văn đen như mạch máu nối với cánh tay khi hôi sắc thần hồng xuất hiện. Tay nó tựa hồ không chịu nổi uy năng va chạm mà gãy gục.
"A!"
Nhưng tất cả há hốc mồm kinh hãi vì thần uy đều bị cổ đế thi hóa giải, nhiều đường vân đen theo khí tức của họ mà xung kích ngược lại.
"Phù!"
Đại Hàn cung và Hoàng Phủ thế gia còn lại sáu, bảy lão bất tử nhân vật và Kim đơn đại tu sĩ phát uy năng nhưng chậm một bước, không va vào uy năng của cổ đế thi, nhưng hắc sắc huyết mạch đồng thời trấn áp đúng họ, người đầu tiên không chịu nổi, biến thành tro trong làn hắc quang.
Đại Hàn cung cung chủ kịp thời xuất hiện một băng chung trong suốt quanh người nhưng cũng bị đánh bay, giáng vào vách núi.
"Keng!"
Thần thiết liên hoa chiến y của Vũ Hóa Nhược Tinh rung lên, ngân sắc thần văn như sóng nước tan đi, nhưng không hề tổn hại, y run lên, hóa thành ngân bạch sắc lưu quang xuyên qua khe Băng phách cực quang tráo.
Y lao ra, Băng phách cực quang tráo tan vỡ.
"Giết!" Cổ Phệ linh thú dứt làm đôi rơi xuống, sinh cơ đoạn tuyệt.
Cổ thú lông đen cũng gầm lên rồi lui lại liên tục, mỗi bước lùi đều rải máu.
Tích tắc đánh bại ngần ấy cường giả Ngụy Tác cũng khó thở, không dám đứng lại mà chạy tiếp.
"Tử!"
Tựa hồ hắc mao cổ thú khiến cánh tay duy nhất cũng gãy càng làm cổ đế thi cuồng nộ. "Keng!" Mắt nó bắn ra hai đạo hắc sắc quang trụ, nhắm vào hắc mao cổ thú và Vũ Hóa Nhược Tinh.
"Thần thiết liên hoa chiến y có thần văn rất khá, tuy uy năng không đủ nhưng không tệ." Linh Lung Thiên hít sâu, truyền âm cho Ngụy Tác.
Vũ Hóa Nhược Tinh hộc máu nhưng thần thiết liên hoa chiến y không hề tổn hủy, chỉ mấy tích tắc đã khuất khỏi tầm mắt, hắc mao cổ thú sau rốt cũng không chống nổi uy năng của cổ đế thi, gầm lên thê thiết rồi yêu đơn bị đánh vỡ, thân mình cũng nứt ra, tắt hết sinh cơ.
"Chát!"
Cổ đế thi không còn tay, nhưng vẫn ràn rạt khí tức, hôi sắc quang hoa từ miệng phun ra, đánh nát Băng phách cực quang tráo, quét lên toán người Đại Hàn cung đang cắm cổ bỏ chạy.
Chân tiên chi uy, không ai chống nổi.
Nơi này còn mấy thần huyền nhưng đều bị cổ đế thi đánh tan tác.
"Sinh tử thư?"
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên vẫn bỏ chạy, mục quang lóe lên kịch liệt, một Kim đơn tu sĩ Đại Hàn cung từ sau núi lao ra, tay cầm ngọc thư, thần quang xung thiên.
"A!"
Kim đơn tu sĩ này tự thị lấy được Sinh tử thư của Hoàng Phủ Sát Thần, định thử phát động nhưng Sinh tử lóe lên quang hoa, y kêu lên thê thảm, biến thành sương máu, tu vi của y không đủ tế xuất Sinh tử thư, bị nguyên khí của pháp bảo này lấy mạng.
Đại Hàn cung cung chủ Mộ Dung Tú khác ra máu, chui khỏi đỉnh núi, sau lưng liên tục hóa thành đóa đóa băng liên, thần sắc cực kỳ kinh hãi.
"Chát!"
Cảm giác lạnh như nước quét lên mình, y cổ đế thi không còn tay đứng trên hư không khóa chặt y, sắp tung ra một đòn kinh thiên.
"Ầm!"
Cổ điện trên đỉnh núi hoàn toàn sụp đổ.
Khí tức rùng mình từ cổ điện khuếch tán ra.
Hôi sắc ngọc đài và thân ảnh xếp bằng trên đó xuất hiện.
"Tử!"
Cổ đế thi bị khí tức thân ảnh xếp bằng trên hôi sắc ngọc đài thu hút chú ý, nó vốn coi thường uy nghiêm Thần huyền ngũ trọng điên phong nhưng lưỡng đạo hắc sắc thần quang quang trụ trong mắt lại chú ý đến thân ảnh đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện
"Oành!"
Hôi sắc ngọc đài và thân ảnh đều hóa thành tro.
"Xoẹt!!"
Đồng thời, tinh quang chiếu sáng mấy trăm dặm thinh không từ trong tro bụi bừng lên, tạo thành quang trụ thấu trời xanh. Tầng mây trên cao cũng bị xuyên qua, hình thành ngàm dòng chảy toản đi!
Tiên khí và linh vận tản khắp hư không, tựa hồ yên tĩnh lại.
Là một cái lọ nhỏ lấp lánh, có chỗ gần như trong suốt, không nhìn rõ hoa văn, hỗn độn nguyên khí phát ra như thác đổ.
"Tiên quang xung thiên! Tiên khí xuất thế! Trời đất, là tiên khí!"
Trên đỉnh một hoang sơn cách đó không biết bao xa, một lão đạo đang rụt rè định đi nhưng không cam lòng, nhìn về phía Luân hồi tháp, đột nhiên thấy tiên quang lao ra thì lão rên lên, chính là Cực Âm thần quân đầy giảo trá.
"Tiên khí xuất thế! Chỉ là một cái lọ nhỏ!" Ngụy Tác và Linh Lung Thiên cũng nín thở.
"A!"
Đại Hàn cung cung chủ Mộ Dung Tú đang rút lui, thấy vậy lại bất chấp tất cả, thần huyền khí tức như bốc cháy, lao đến gần tiên khí.
"Keng!"
Cổ đế thi tựa hồ hơi chấn kinh, mắt bắn ra hắc sắc quang trụ, giáng vào Đại Hàn cung cung chủ Mộ Dung Tú.
Mộ Dung Tú kéo cái lọ về phía mình, khí tức bàng bạc dấy lên.
"Oành!"
Cái lọ như sống lại, chói lòa tinh quang, che hết mọi quang hoa, va vào hai hắc sắc quang trụ.