Đế tôn ở thời đại Linh Lung Thiên nói đến là kinh thiên đại năng có tu vi chân tiên. Chân tiên, vạn năm rồi không xuất hiện. Chân tiên truyền thừa đủ hiểu kinh nhân cỡ nào, Ngụy Tác tri đạo biết Linh Lung Thiên không sợ chân tiên truyền thừa mà sợ thế lực Hư Không đạo nhân đứng về. "Hư không kim hồ có thần diệu gì, là pháp bảo cỡ nào?" Ngụy Tác nổi kinh đào hãi lãng trong lòng nhưng ngoài mặt bình tĩnh như thường, truyền âm hỏi Linh Lung Thiên. "Hư không kim hồ là pháp bảo ẩn giấu vào trong hư không. Tuy ẩn vào hư không rồi sẽ không thể làm gì, như xé một vết trong hư không để nhét mình vào nhưng thuật pháp và pháp bảo bình thường không thể đánh trúng, nên dù biết người thi triển Hư không kim hồ ở đâu cũng không làm gì được, tương đương với một món pháp bảo phòng ngự siêu đẳng" Linh Lung Thiên truyền âm: "Pháp bảo này đã ẩn rồi thì khó phát hiện, nhưng tu sĩ điều khiển thì có thể cảm tri được hành động tu sĩ ở ngoài. Khi xưa Hư Không đạo nhân đối địch đều không xuất hiện chính diện mà dựa vào pháp bảo này cùng bí thuật để đột nhiên phát động đòn tất sát." "Chát." Cùng lúc, Hư không kim hồ ràn rạt đại đạo đặc biệt, tạo cảm giác như mọc ra từ loại thần mộc nào đó bị hút đi. Hư không kim hồ được thu lại, chín chữ cổ cao gấp đôi người thường, lấp lánh kim quang đập vào mắt Ngụy Tác và Linh Lung Thiên. Trong Hư không kim hồ có ba người, hai lão nhân già cả, còn lại là một thanh niên hai, ba mươi tuổi. Chín chữ này là linh khí của một thanh niên hai, ba mươi tuổi ngưng thành. Thân ngoại linh khí ngưng thành cổ tự, chín chữ đều khí tức lạ lùng như nối với hư không, công pháp quả thật thần bí bất phàm. Không cần nghĩ, Ngụy Tác cũng biết thanh niên đã được truyền thừa của Hư Không đạo nhân. Thanh niên thong thả như đang xem một vật thú vị, quan sát Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, y phong thần như ngọc, mày kiếm mắt sao, mặc pháp y cổ xưa hiếm có, dệt từ hơn trăm loại tơ khác màu, thêu các loại hoa cỏ chim chóc, sông suối sao trời, cơ hồ gom hết thế gian vạn vật vào, hơn nữa vạt rất dài, che kín chân đã đành, còn quét xuống không trung mấy trượng. Pháp y chỉ rực quang hoa ra chừng một tấc, tuy bất phàm nhưng không chói lòa, khiến người khác có cảm giác hoa lệ khôn tả. Thứ bắt mắt nhất của y chính là đôi mắt to sáng như hai vì sao, thập phần linh động, có điều đang đối nghịch với Ngụy Tác, Linh Lung Thiên nên cả hai có cảm giác y thập phần thông minh, quỷ kế đa đoan. Hai lão nhân cạnh y, một ăn vận như lão tăng, mặt mũi khô quắt, mặc hắc sắc tăng bào đã rách, cầm một chuỗi ám hồng sắc phật châu. Người còn lại là bạch phát lão đạo đội tử kim đạo quan, mặc thanh sắc đạo bào bắn ra thái dương chân hỏa như điện mang, mặt nhăn nheo, mắt cơ hồ không mở nổi. "Ngươi là ai?" Ngụy Tác thử dùng Đại thừa pháp âm. Vô thượng cường pháp do thần huyền đại năng mạnh nhất lịch sử Công Đức tông để lại có thể dùng pháp âm trực tiếp chấn động đối thủ, nói ra câu nào cũng như sóng xung kích hàm chứa vô thượng đại đạo tấn công đối thủ. Ngụy Tác với thuật này đã khiến Minh Ninh trọng thương, không còn sức trả đòn. Môn bí thuật này có công kích uy năng tuy không thể sánh với Đại đề tu di, Liệt khuyết tàn nguyệt nhưng hơn ở chỗ là thần thức xung kích, thuật pháp và pháp bảo bình thường không thể ngăn được, không phải tu sĩ có nhục thân đặc biệt tất trọng thương. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện Nhưng uy năng Đại thừa pháp âm bị kim quang quang tráo ngăn cản, hất vào hư không, chỉ có âm thanh vọng ra. Hư không đại đạo của Hư Không đạo nhân khiến Ngụy Tác thầm cả kinh. "Tại hạ Trạm Đài Linh Lan, tán tu mà thôi, không có danh khí như Ngụy huynh." Thanh niên mỉm cười, quan sát Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, "Hai vị này là Khổ Hàn trưởng lão và Thanh Thiên đạo nhân, là Công Đức tông thái thượng trưởng lão." "Bọn ta đang ở đâu?" Ngụy Tác không đổi sắc, hỏi tiếp, "Minh Đức và các ngươi bày kế đối phó ta?" "Chúng ta ở ngoài Thiên khung phía tây bắc Vân Linh đại lục, cách Thiên khung đại khái năm vạn dặm." Trạm Đài Linh Lan có linh khí ngưng thành chín chữ cổ mà Ngụy Tác chưa từng thấy nói: "Đây là kế của Minh Đức. Chủ yếu vì pháp bảo và bí thuật của Ngụy huynh khiến người ta thèm muốn." "Thế nào, không phải Hoang tộc sai ngươi đến đối phó bọn ta, chỉ là Minh Đức?" Ngụy Tác nhìn thanh niên không hiểu từ đâu mọc ra, đột nhiên hỏi. Trạm Đài Linh Lan tu vi Kim đơn tứ trọng trung kì, thấp hơn hẳn gã, nhưng y được Hư Không đạo nhân truyền thừa không thể đánh giá theo cách bình thường. "Hoang tộc?" Trạm Đài Linh Lan tỏ vẻ kinh ngạc, "Ngụy huynh bảo Hoang tộc gì cơ, tại hạ chưa từng nghe, có thể giải thích chăng?" "Không biết Hoang tộc? Sao ngươi lại được Hư Không đạo nhân truyền thừa?" Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh, đồng thời thầm chú ý thần sắc Trạm Đài Linh Lan. "Ngụy huynh biết lai lịch đạo pháp truyền thừa của tại hạ?" Trạm Đài Linh Lan hơi ngẩn ra, rồi hiểu ngay, "Tại hạ hiểu, cạnh huynh là hậu nhân của thượng cổ hóa hình đại yêu, chắc huynh đài biết qua đó?" "Đạo pháp của ngươi có được từ đâu?" Linh Lung Thiên và Ngụy Tác nhìn nhau, Linh Lung Thiên chợt hỏi. Trạm Đài Linh Lan tạo cho Ngụy Tác cảm giác không phải là Hoang tộc, gọi nó là đời sau của hóa hình đại yêu tựa hồ cũng do đọc điển tịch. "Tại hạ ngẫu nhiên có được, còn những bí ẩn thì nói ra không tiện." Trạm Đài Linh Lan mỉm cười: "Thật ra tại hạ rất có hứng với truyền thừa của Ngụy huynh, bí thuật là vị hóa hình đại yêu truyền thụ?" "Bí thuật của mỗ lấy được từ một tu sĩ thèm muốn đồ của mỗ." Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh đoạn hỏi: "Tam thanh khóa hư đài chỉ có thể truyền tống vạn dặm, sao bọn ta lại xuất hiện tại đây. Tam thanh khóa hư đài đã được kiểm tra, căn bản không có vấn đề gì." "Câu này tại hạ trả lời được." Trạm Đài Linh Lan tỏ vẻ như bằng hữu trò chuyện, "Các vị biết Tam thanh khóa hư đài, có lẽ đã nghe nói đến Dẫn hoàng đài chuyên khắc chế Tam thanh khóa hư đài. Vật này có thể dùng sử dụng với Tam thanh khóa hư đài để tăng thêm uy năng truyền tống, tại hạ dùng bí pháp thay đổi Dẫn hoàng đài đã có nên tiếp dẫn hai vị đến đây. Những câu khác cứ hỏi Minh Đức. Y sắp dùng Tam thanh khóa hư đài đến đây." "Gian thương, làm sao đây? Chúng tất còn thủ đoạn lợi hại." Linh Lung Thiên nghe Trạm Đài Linh Lan nói thì truyền âm cho Ngụy Tác. Trạm Đài Linh Lan tựa hồ không bị Hoang tộc đại năng sai khiến mà chỉ nhắm vào Ngụy Tác, tức thì nó trấn định hẳn. "Để xem tình hình đã." Ngụy Tác truyền âm cho Linh Lung Thiên, nhãn quang lóe lên không dễ nhận ra, tính toán đối sách, nhớ đến Tuyệt diệt kim đơn. Tuy không hiểu cấm chế pháp trận bố trí tại đâu nhưng theo lý thì cấm chế cũng có cực hạn uy năng, cùng lắm thì ném hết Tuyệt diệt kim đơn có trong tay, không biết có thể khiến hư không trong kim quang quang tráo nổ tung hay không. Dù gì số lượng Tuyệt diệt kim đơn gã có rất kinh nhân, cứ liên tục ném sẽ tương đương với không ít thần huyền đại năng đồng thời oanh kích cấm chế. Gã thử rồi, uy năng có thể thấu vào hư không ở trong chứ không tiết ra. Sau mấy chục tích tắc, một thanh sắc quang trụ được quang phù bao quanh, đột nhiên từ hư không hiện ra, đứng cạnh Trạm Đài Linh Lan, một thanh niên xuất hiện phía trên kim sắc tinh quang quang tráo. Người này tóc ngăn chừng một tấc, da trắng ngần, có khí tức thoát trần, mỉm cười tươi tắn, mặc nguyệt bạch sắc tăng bào, chính thị Minh Đức. "Vù!" Phượng hoàng kim quang đột nhiên bắn lên, Trạm Đài Linh Lan thu lại. "Minh Đức, tại Chập Khí hải ta tha mạng cho ngươi, theo song phương ước định, ta đã giết Minh Ninh, ngươi còn giở âm mưu quỷ kế đối phó ta. Lẽ nào không sợ ta sử dụng Vô ngã quy y giết ngươi?" Minh Đức hiển hiện thân ảnh, Ngụy Tác cười lạnh. "Vô ngã quy y đích xác lợi hại, không thể ngăn được, nhưng tại hạ biết một đạo bí thuật của Công Đức tông khắc chế được cấm chế này." Minh Đức mỉm cười: "Không để các hạ hạ đạo cấm chế này thì sao các hạ chịu tin?" "Chả trách Minh Ninh chết rồi mà ngươi còn sống, Minh Ninh không sánh được với ngươi, y độc ác nhưng lộ ra còn ngươi che đi." Linh Lung Thiên cười lạnh. "Đa tạ, đa tạ lưỡng vị giết Minh Ninh, trừ đi đối thủ cạnh tranh ngôi Công Đức tông chân truyền đại đệ tử." Minh Đức đắc ý, "Tạ hạ cũng không ngờ huynh đài còn có được vô thượng cường pháp Đại đề tu di và Đại thừa pháp âm." "Cái gì, y được truyền thừa Đại đề tu di và Đại thừa pháp âm!" Minh Đức dứt lời, hai Công Đức tông thái thượng trưởng lão cả kinh, hít hơi lạnh.