A! Ngồi trên tảng đá, Ngụy Tác hít sâu, như Hoang cổ cự thú hô hấp, không khí mấy chục trượng ở thạch thất bị hút sạch. Ngụy Tác mở bừng mắt, đứng dậy. Gã tỏ vẻ kinh hỉ, tự tin hiện rõ trên mặt. Luyện hóa một viên Bàn cổ cự chập yêu đơn xong, nhục thân càng cao, tốc độ luyện hóa các loại linh dược càng nhanh, mấy viên linh đơn lấy được của các lão bất tử mà chỉ nửa canh giờ đã luyện hóa xong. Bề ngoài gã không có gì thay đổi biến hóa, nhưng như gã dự định, đã đột phá đến tu vi Kim đơn ngũ trọng. Sợ sẽ hiển lộ khí tức, Ngụy Tác không tế xuất kim đơn, nhưng nội thị thì kim đơn càng to, quang hoa sáng cực độ, như một vì sao chân chính ở trong khiếu vị, so với lúc Kim đơn tứ trọng thì kim đơn tựa hồ có thêm thần vận, cơ hồ có thứ càng nghịch thiên sắp hóa sinh. Tất nhiên đó là thần huyền pháp tướng! Kim đơn ngũ trọng điên phong, kim đơn phá bích thì sẽ hóa sinh thần huyền pháp tướng! Đột phá tu vi Kim đơn ngũ trọng, Ngụy Tác đã chạm tới thần huyền khí tức. Kim đơn thượng phát ra cuồn cuộn đơn khí, tưới nhuần nhục thân, ít nhất cũng đề thăng mấy chục năm thọ nguyên, cảm giác này quá đẹp đẽ, đột phá cảnh giới đều mang lại cho tu sĩ nhiều lợi ích. Ngụy Tác gạt hết hoan hỉ, tĩnh tâm lĩnh hội. Tuy nhiên Kim đơn tứ trọng hậu kỳ và Kim đơn ngũ trọng tựa hồ cách nhau rất mỏng manh nhưng như thế kim đơn lại biến đổi, thực lực tăng cường về chất. Ngụy Tác cảm giác được thần thức lại mạnh lên, trước kia thi triển chân tiên thần văn bí pháp, thần thức có thể bao trùm vạn trượng nhưng hiện tại thành một vạn hai nghìn trượng. Mấy đệ tử Đại Khuyết phong, Đại Ngu phong huênh hoang trước mặt gã, thật ra tu vi cỡ đó thì gã từ một vạn hai nghìn trượng phát ra một đạo thuật pháp cũng có thể khóa chặt ròi lấy mạng. Chân nguyên lại được đề thăng, thi triển các loại thuật pháp, uy năng đều tăng lên. Bàn cổ cự chập yêu đơn khiến nhục thân lại đề thăng, Ngụy Tác lặng lẽ cảm nhận, có thể phối hợp với Địa Mẫu cổ kinh, liên tục thi triển Trấn thiên pháp tướng cũng không thành vấn đề. Cộng thêm Liệt khuyết tàn nguyệt, Ngụy Tác cực kỳ tin tưởng, chỉ cần không gặp Thần huyền tu sĩ, bất kỳ Kim đơn tu sĩ nào cũng không ngăn được. "Dây leo cổ, khung cảnh đổ nát, không ngờ ngọn núi này cũng có tự nhiên linh âm hóa sinh." Ngụy Tác cảm nhận rồi cảm thán trước khi rời Tiểu Lăng cốc, đi về Đại Nhược cốc và Tiểu Vân cốc. Mai là ngày Thất bảo mật địa khai cấm, gã vẫn phải làm tròn thân phận của Mã Đằng, chăm sóc kỹ linh điền ở Đại Nhược cốc và Tiểu Vân cốc. "Mã sư huynh, sao huynh lại không ở trong Tiểu Vân cốc, tiểu đệ vừa đến đó tìm..." Mới đến lưng núi, một đệ tử Đại Doanh phong thấy Ngụy Tác là cuống lên kéo tay áo. Đệ tử này chính thị Phí Trung na mà gã gặp ở Đại Nhược cốc. "Xảy ra chuyện gì?" Lời lẽ và dáng vẻ Phí Trung khiến Ngụy Tác kinh ngạc. "Chẳng phải sư huynh đắc tội Đại Ngu phong sao, hiện tại người Đại Ngu phong đã đến Lãnh Ngưng cốc, đang gây sự với huynh." Phí Trung cuống lên. "Đại Ngu phong gây phiền cho huynh?" Ngụy Tác nhíu mày, chắc là vì gã ngăn ba người của Đại Ngu phong nên giờ đến báo thù, hình như hơi nhanh? "Thật ra là thế nào?" Ngụy Tác thầm cười lạnh nhưng vẫn tỏ vẻ ngây ngô. "Đệ không rõ, tựa hồ là thứ huynh trông nom có vấn đề, lưỡng vị sư thúc gọi huynh đến ngay, nhớ cẩn thận, đừng nói lung tung, đối phương khẳng định cố ý gây phiền..." Phí Trung kéo Ngụy Tác đến Lãnh Ngưng cốc, vừa đi và dặn. "Y đến rồi." Ngụy Tác bình tĩnh như thường theo Phí Trung vào Lãnh Ngưng cốc, sơn cốc này bày huyền băng pháp trận, đâu đâu cũng là băng thiên tuyết địa, chu vi mấy linh điền có không ít người. Thấy gã và Phí Trung vào, ba tu sĩ cười lạnh. Là ba đệ tử Đại Ngu phong định phá phòng khi trước, còn có một thanh niên mặc nguyệt bạch sắc y sam, đầu ngẩng cao, mắt hơi hõm vào, trông có phần âm hàn, ngạo khí hiện rõ. "Mã Đằng, mấy hôm nay ngươi trông nom Lãnh hương băng mai?" Thấy Ngụy Tác và Phí Trung, một thanh bào lão giả bước lên. Thanh bào lão giả tên Trác Cửu Mi, cùng thời với bọn Trương Vân, là tiền bối của Đại Doanh phong. Ngụy Tác mục quang lóe lên, phát hiện hai nhánh Lãnh hương băng mai vốn như bạch ngọc có thêm nhiều điểm nâu, sắp khô rồi. "Đích xác đệ tử trông nom." Bất quá Ngụy Tác không đổi sắc, vẫn trung hậu đáp. "Hai nhánh Lãnh hương băng mai sao lại thế này? Rõ ràng bón phân Thiên quán điểu xong quên tưới linh tuyền nên mới khô." Thanh bào lão giả nhăn nhó khó coi. "Dệ tử không biết, hôm qua bón phân Thiên quán điểu xong không hề quên tưới linh tuyền." Ngụy Tác thật thà đáp. "Chắc là có người bón thêm hoặc cố ý phá hoại." "Hỗn xược! Ai dám cố ý hủy hoại giá lưỡng chu linh dược." Thanh bào lão giả sắc mặt càng âm trầm, mắng. "Đệ tử không hề quên. Lúc đi hôm qua thì hai nhánh linh dược vẫn nguyên lành." Ngụy Tác gật đầu khẳng định. "Dù quên thì cũng không hiện rõ, lúc ngươi đi tất nhiên vẫn tươi tốt." Ba đệ tử Đại Doanh phong thì đệ tử có thai ký trên lông mày bất âm bất dương nói. "Nói suông, ngươi bảo không quên tưới linh tuyền, có chứng cớ không?" Một hắc bào lão nhân bước lên, lạnh giọng. Ngụy Tác lắc đầu, "Tại hạ không thẹn với lòng, cần gì chnsg cớ." "Vì chăm sóc không tốt linh dược thì theo môn quy không có tư cách nghe thiền âm." Thanh niên mặc nguyệt bạch sắc y sam nhạt giọng. "Lưỡng vị sư thúc, muốn trị tội phải cần chứng cớ." Phí Trung cuống lên nói ngay, "Biết đâu có người không cẩn thận, bón thêm phân Thiên quán điểu." "Ngươi là ai? Có liên quan đến việc này, ai cho xen vào." Thanh niên mặc nguyệt bạch sắc pháp y lạnh lùng nhìn Phí Trung, hàn quang trong mắt khiến Phí Trung sững lại. "Các vị là người Đại Ngu phong, dù tại hạ phạm lỗi cũng là việc của Đại Doanh phong, các vị sao lại nhúng vào?" Ngụy Tác vẫn tỏ ra thật thà. "Linh dược này ta cần, đương nhiên phải hỏi." Thanh niên mặc nguyệt bạch sắc pháp y cười lạnh, "Ta tên Chu Lăng, chắc ngươi nghe đến rồi." "Chưa hề." Ngụy Tác lắc đầu. "Mấy hôm trước tại Tiểu Lăng cốc ta đã nhắc đến Chu sư huynh, ngươi dám nói chưa nghe đến!" Tu sĩ trẻ tuổi tuấn tú kêu lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện "Ta không nhớ rõ, chỉ nhớ lúc các vị định lật tung nhà trong Tiểu Lăng cốc thì bị ta và Tiền sư bá ngăn cản." Ngụy Tác liếc tu sĩ trẻ tuổi, "Ngươi còn thi pháp ở đó." "Ngươi!" Tu sĩ trẻ tuổi xanh lét mặt mày. "Linh dược không phải là Lưu sư thúc cần hả? Sao lại biến thành Chu sư huynh cần?" Ngụy Tác vẫn thật thà, tỏ vẻ lạ lùng, nhìn hắc bào lão nhân. Hắc bào lão nhân là Lưu sư thúc mà Giang sư đệ nhờ gã trông nom nói đến. "Ta chỉ giúp Chu Lăng..." Hắc bào lão nhân sững người, dáng vẻ không được tự nhiên. "Đúng là trùng hợp." Ngụy Tác lắc đầu. "..." Linh điền lúc đó có không ít đệ tử Đại Doanh phong, bọn Phí Trung đều lấy làm lạ, Ngụy Tác tuy vẫn thật thà như bình thường nhưng tựa hồ mỗi câu đều điểm đúng huyệt khiến ai cũng hiểu. "Đúng là trùng hợp. Y ba mươi năm không sai lầm, những linh điền khác cũng không vấn đề gì, chỉ có hai nhánh ở Lãnh Ngưng cốc sao lại có vấn đề vào lúc này?" Một giọng già nua vang lên, là lão nhân họ Tiền già nhất Đại Doanh phong đến rồi, "Bất quá việc này bọn lão phu sẽ điều tra rõ rồi báo lên." "Hai nhánh này vốn không phải chức trách của y." Trương Vân diện mục hòa ái, tâm địa thiện lương cũng tới. "Thế nào, các vị định cố ý bao che?" Chu Lăng hơi nheo mắt, "Lúc các vị tra ra thì y đã nghe thiền âm rồi." "Không cần ngươi lo." Lão nhân họ Tiền mắt ánh lệ mang, "Việc của Đại Doanh phong tựa hồ không cần đệ tử phong khác lo." "Đừng quên ta là chân truyền đệ tử, phát hiện có việc phạm môn quy, có thể trấn áp phổ thông đệ tử cả ngươi cũng thế, đợi trưởng lão điều tra sau!" Chu Lăng lạnh lùng nhìn tu sĩ họ Tiền, hung uy lộ rõ. "Ngươi nắm chắc bắt được ta? Bộ xương già này không ngại đâu." Tu sĩ họ Tiền ho khan, thân ngoại khí tức sôi lên. "Nếu động thủ, ta cũng đi bái kiến trưởng lão." Trương Vân bước lên đứng cùng tu sĩ họ Tiền. "Như thế không ổn, chưa biết chừng chúng ta đều bị bắt. Chính hợp ý ai đó." Đang lúc kiếm tuốt cung giương, Ngụy Tác bước lên chặn trước mặt hai lão nhân. "Các ngươi không sợ Đại Doanh phong mời tu sĩ lợi hại đến phân xử?" Ngụy Tác nhìn Chu Lăng, vẫn thật thà. "Ta làm việc công, làm gì sợ." Chu Lăng cười lạnh, "Chỉ cần ngươi đưa chứng cớ ra, chứng minh ngươi không sai thì ta không làm khó." "Ta không có chứng cớ..." "Không phải..." Chu Lăng định nói thì Ngụy Tác đột nhiên tiếp lời, "nhưng ta có chứng nhân." "Chứng nhân, ai thấy con không quên tưới linh tuyền?" Trương Vân và lão nhân họ Tiền sáng mắt. "Đúng, không chỉ một người." Ngụy Tác cung kính, "Mạnh sư đệ và Chu sư đệ thấy đệ tử lúc đó chăm sóc Tiểu băng liên, còn nói với nhau mấy câu. Lúc đệ tử xuất cốc còn gặp Trần sư huynh..." "Gọi họ đến." Thanh bào lão giả sững người, quát mấy đệ tử Đại Doanh phong. "Huynh có chứng cớ sao không nói sớm." Phí Trung tròn mắt, lén truyền âm cho Ngụy Tác. "Sao y lại đột nhiên thông minh nhỉ... Chu Lăng tiểu tử đã nói rồi, không thể rút lại được." Trương Vân và lão nhân họ Tiền nhìn nhau, nhận ra ý nghĩ của đối phương. "Chu sư huynh, chốc nữa các vị đừng lên tiếng, vạn nhất sư huynh dọa thì mấy vị sư huynh đệ đó sẽ không dám nói thật." Ngụy Tác vẫn thật thà. "Ngươi... cố ý chơi ta?" Chu Lăng xanh lét mặt mày, nheo mắt thập phần âm hàn nói với Ngụy Tác. "Nhân giả kiến nhân trí giả kiến trí, chơi hay không chắc sư huynh tự biết." Ngụy Tác bảo Chu Lăng: "Chu sư huynh thần thông như thế, chưa biết chừng mấy hôm nữa Đại Doanh phong sẽ có sư huynh đệ tại tỷ thí đại hội xin đấu với Chu sư huynh." "Cuồng vọng!" Chu Lăng giật giật chân mày, ngữ khí hàm chứa sát khí. "Đừng nói lung tung!" Phí Trung và mấy đệ tử Đại Doanh phong vội truyền âm cho Ngụy Tác. "Chết cười, Đại Doanh phong có ai là đối thủ của Chu sư huynh. Phế vật như ngươi ngay xách hài cho ta chưa xứng, dám nói thế với Chu sư huynh hả." Tu sĩ trẻ tuổi tuấn tú kêu lên. "Khi đó chưa biết chừng ta sẽ khiêu chiến ngươi trước." Ngụy Tác thật thà.