"Y thập phần thần bí, tại hạ không biết lai lịch." Minh Đức đáp: "Minh Ninh luôn tu luyện ở sơn môn Công Đức tông. Tại hạ biết một đạo thuật pháp giúp các hạ thay đổi, sơn môn Công Đức tông có cấm chế Pháp liêm tịnh quang cảm ứng được thần huyền đại năng, nên dù tại hạ có ý đó cũng không thể đưa Tô Thần Huyết hoặc Vương Vô Nhất vào trong sơn môn giết Minh Ninh." "Tức là các hạ thấy mỗ giết được Minh Ninh?" Ngụy Tác không đi sâu vào vấn đề vụn vặt mà hỏi. "Không thành vấn đề." Minh Đức biết đã xong nên đáp thập phần giản đơn. "Mỗ giết người trong sơn môn Công Đức tông, giết xong thì chạy bằng cách nào?" Ngụy Tác nheo mắt hỏi Minh Đức. Hợp tác với một người cơ hồ giết mình, song phương còn thập phần thành ý, ngay cả người từng trải sóng gió như gã cũng thấy cổ quái. "Tại hạ sẽ chuẩn bị một món pháp khí vượt hư không, truyền tống các hạ đi trong tích tắc. Có cơ hội thì sẽ để khi các hạ đấu với y, sư tôn cùng các thái thượng trưởng lão đều vắng mặt." Minh Đức bảo Ngụy Tác. "Lừa đảo, y vừa đến giết ngươi, không thể tin được, đừng có mờ mắt vì lợi mà bị y độ hóa." Linh Lung Thiên hầm hừ, đòn ban nãy của Minh Đức khiến nó khó chịu nên nó không có hảo cảm. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện Ngụy Tác gật đầu, hỏi Minh Đức, "Làm cách nào mỗ tin được các hạ?" "Tại hạ có một bí thuật, vốn để phối hợp với Phổ độ thần quang, chỉ cần tại hạ mở tâm thần, các hạ thi triển thuật này thì nếu tại hạ hai lòng tất mất mạng." Minh Đức bình tĩnh nói, "Các hạ xem qua bí thuật là sẽ yên tâm." "Yên tâm hay không là một việc, đồng ý hay không là việc khác." Ngụy Tác bình tĩnh nói. "Tại hạ hiểu." Minh Đức cười khổ: "Nhưng các hạ cũng biết giết Minh Ninh sẽ có lợi thế nào, tại hạ biết với thần thông của các hạ, Đại Hóa minh vị tất hạn chế được, nhưng Công Đức tông đối địch với Đại Hóa minh, dù không lợi dụng được uy năng của Thiên khung, thì cứ làm nứt mấy vết Thiên khung ở các thành trì Đại Hóa minh, Âm Thi tông khẳng định chịu thiệt. Thêm một bằng vẫn hơn thêm một địch nhân, có tại hạ thì tỷ lệ các hạ lấy được Đề hồ thánh quả cao hơn nhiều. Lần này các hạ giết ngần ấy đại nhân vật, sẽ khiến thiên hạ dậy sóng, dù các hạ không phải người Đại Hóa minh thì để đề phòng xuất hiện đại năng uy hiếp đến tông môn, Công Đức tông sẽ không đời nào để Đề hồ thánh quả lưu truyền ra. Tại hạ còn truyền cho các hạ một đạo bí pháp thay dổi hình dạng, khí tức. Môn bí pháp này, hai năm trước tại hạ ngộ ra từ thiền âm thính pháp, tông môn không biết, thậm chí Thần huyền tu sĩ cũng không nhận ra, sau này khẳng định thập phần hữu dụng với các hạ, coi như đó là bồi thường việc ban đầu đã coi các hạ là tu sĩ đối địch." "Ngươi tin y? Không sợ y giở trò?" Linh Lung Thiên nhe răng hỏi Minh Đức, "Ta thấy cách nói của ngươi vấn đề." "Với thần thông của ngươi không thể bị y triệt để khống chế. Ngươi nghe lời như thế tất y phải có gì đó hơn người." Minh Đức bảo Linh Lung Thiên: "Ta luyện Đại viên tuệ quang của Công Đức tông, nếu y giở trò thì ta sẽ thiêu đốt nhục thân và xá lợi." "Ta liều mạng vì y chứ không muốn mình xong đời." Linh Lung Thiên trợn tròng trắng. "Để mỗ hạ cấm chế rồi các hạ nói về kế hoạch, sau đó mỗ sẽ quyết định." Ngụy Tác bỏ qua Linh Lung Thiên, hơi trầm ngâm bảo. "Tại hạ sẽ để các hạ thay thế thân phận đệ tử của một sư thúc, đệ tử đó trông coi dược viên, ba mươi năm nay chưa từng sai sót, theo môn quy Công Đức tông thì có tư cách vào Thất bảo mật địa nghe thiền âm thính pháp. Nghe thiền âm là khi Đề hồ thánh quả không được chú ý nhất, các hạ có thể thừa cơ lẻn vào xem hái có được Đề hồ thánh quả hay không..." "Tại mật địa, chưa cần biết mỗ có vào được chỗ có Đề hồ thánh quả sinh trưởng hay không, dù mỗ lấy được Đề hồ thánh quả thì bị phát hiện Đề hồ thánh quả không còn, tất sẽ bị tra ra." Ngụy Tác trầm ngâm. "Thất bảo mật địa rất rộng, đầy phật quang kỳ dị, nếu tạo thành hỗn loạn thì chưa hẳn không có cơ hội." Minh Đức nhíu mày, trầm tư. "Có thể đưa nó vào mà không bị phát giác chăng?" Ngụy Tác chỉ vào Linh Lung Thiên. Linh Lung Thiên là nhân tuyển để phá giải cấm chế, cảthần căn Nguyên thủy thần mộc của Hóa Thiên giáo còn lấy được thì đưa nó vào, tỷ lệ thành công sẽ rất lớn. "Lừa đảo, đừng kéo ta xuống nước, lần này ta gãy không biết bao nhiêu khúc xương, định lấy mạng ta hả." Linh Lung Thiên kêu lên. "Chả phải ngươi có không ít lợi ích hả." Ngụy Tác truyền âm cho Linh Lung Thiên, "Ngươi lén cất không ít pháp bảo tinh kim đâu." Linh Lung Thiên đốn thời trợn tròng trắng, không nói gì. "Nó mà dùng được thuật pháp đó thì có thể vào. Nếu không thì cùng lắm chỉ đưa được vào tông môn, khi có thiền âm thính pháp, sư tôn và các thái thượng trưởng lão sẽ tới, muốn đưa nó vào Thất bảo mật địa là bất khả thi." Minh Đức nhìn Linh Lung Thiên. "Để giết Minh Ninh thì kế hoạch thế nào?" Chuyện đó Ngụy Tác chấp nhận được, nếu cấm chế Thất bảo cấm địa không hơn chỗ Bắc Mang đại đế dưỡng thương thì bình thường mà có cơ hội, Linh Lung Thiên sẽ vào được. Không cần đến lúc lắng nghe thiền âm mà khi có cơ hội, chẳng hạn khi thần huyền đại năng Công Đức tông không ở tông môn thì lén động thủ. "Hơn tháng sau, Thất bảo cấm địa mở chưa lâu sẽ có tỷ thí giữa các phong, phổ thông đệ tử có thể khiêu chiến nội môn đệ tử, nội môn đệ tử khiêu chiến chân truyền đệ tử, nếu phổ thông đệ tử đánh bại nội môn đệ tử thì sẽ tấn thăng thành nội môn đệ tử, nội môn đệ tử đánh bại chân truyền đệ tử thì sẽ thăng cấp, tập luyện thuật pháp cao hơn." Minh Đức bảo Ngụy Tác: "Tỷ thí này dài hai ngày, ngày thứ hai thì sư tôn đã hẹn tới Đăng Tiên tông bàn việc, hôm đó các hạ cứ khiêu chiến Minh Ninh, giết y rồi kích phát pháp khí được chuẩn bị trước." "Kế hoạch này chỉ tích tắc là nói ra, rõ ràng các hạ đã tính trước, không ai biết chứ?" Ngụy Tác hoài nghi nhìn Minh Đức. Ngón tay gã sáng lên quang hoa, án theo thuật pháp của Đông Hoang tông này, Minh Đức tựa hồ không nói dối, nhưng với đẳng cấp của y thù thuật pháp này không thể tin chắc. "Thật không dám giấu, lúc nghe các hạ giết Thiên Kiếm tông thần huyền đại năng ở ngoài Mi Sơn thành thì đã định tới tìm, nhưng sau đó nghe nói tại Hóa Thiên giáo đại hội, các hạ và Lưu Chân Võ lưỡng bại câu thương, thọ nguyên sắp hao tận, thì tại hạ mới tới." Minh Đức không giấu Ngụy Tác: "Tại hạ tưởng các hạ đã cùng đường, đánh bại các hạ cướp đồ thì đối phó Minh Ninh không thành vấn đề, không ngờ các hạ và đồng bạn thần thông như thế, không chỉ đánh bại tại hạ mà còn phá một món bí bảo, nên tại hạ nhắc lại việc này." "Các hạ ngưng hai bí thuật ra. Đúng thì tại hạ đồng ý hợp tác." Ngụy Tác hơi trầm ngâm. Lần này tuy giết vô số nhân vật có trọng lượng, còn chưa kiểm kê chiến lợi phẩm nhưng tất lợi lộc kinh thiên. Có điều giết nhiều thế sẽ tạo thành chấn động, không biết hậu quả thế nào, đối với gã thì nhanh chóng đề thăng tu vi mới là việc nên làm. Minh Đức đưa ra điều kiện đáng để liều. Minh Đức chớp mắt bắn ra thanh sắc huỳnh quang, ngưng thành hai thiên điển tịch. "Vô ngã quy y... Tùy tâm ảo hóa quyết..." Ngụy Tác móc kí sự ngọc phù ra ghi lại. Hai thiên điển tịch này, một là Vô ngã quy y là sau khi đối phương mở rộng tâm thần thì tương đương với hoàn toàn thành kính nhận chủ, người thi pháp muốn là có thể diệt cả hình thần. Còn lại là Tùy tâm ảo hóa quyết, bí pháp cực kỳ kinh nhân, giống như Cải thiên hoán địa đại pháp, thậm chí khi động thủ kịch liệt thì chân nguyên và linh khí cũng không bị lộ, cùng lắm chỉ để đối phương nhận ra tu vi chân thực. Lĩnh ngộ Tùy tâm ảo hóa quyết đoạn Ngụy Tác điều tức rồi trực tiếp thi triển. Hà quang bảy màu lóe lên, Ngụy Tác biến thành một Âm Lệ Hoa, khí tức và dung mạo y hệt, chỉ có pháp y không đổi. "..." Linh Lung Thiên trợn tròng trắng tắt tiếng. Âm Lệ Hoa vừa chấn động vừa buồn cười. "Cương nha muội, nhận ra không?" Giọng Ngụy Tác cơ hồ y hệt Âm Lệ Hoa. "Vớ vẩn chết mất." Linh Lung Thiên tắt tiếng, bất quá nó càng không biết nói gì vì không nhận ra sơ hở, mọi thứ của Ngụy Tác hoàn toàn y hệt Âm Lệ Hoa. "Được, để mỗ hạ cấm chế thì chúng ta hợp tác." Ngụy Tác hít sâu một hơi, hà quang lóe lên, khôi phục bản lai diện mục. Bí pháp này cả Linh Lung Thiên cũng không nhận ra thì đúng là vô thượng bí pháp về dịch dung. "Để tại hạ đưa pháp khí vượt hư không, truyền tống được các hạ đi, các hạ xác nhận là đúng thì khi sắp giết Minh Ninh, tại hạ sẽ giải khai thuật này, được chăng?" Minh Đức gật đầu, bảo Ngụy Tác. "Được!" Ngụy Tác gật đầu. Minh Đức đưa ra yêu cầu có lợi nhất lại ít nguy hiểm nhất, gã không đời nào cự tuyệt. "Các hạ định xử trí y thế nào?" Minh Đức mở thần thức cho Ngụy Tác hạ cấm chế, đoạn chỉ vào Lưu Chân Võ bị Âm Lệ Hoa chế trụ.