Ngụy Tác biết hoa phục thiếu niên đang đứng ở sơn đạo bên ngoài chỗ ở thiên cấp, họ Lâm, địa vị tại Kim Ngọc các thấp hơn Điền chưởng quỹ và phó chưởng quỹ họ Lưu một chút nhưng dù gì cũng là tiểu đầu mục, có thể sai khiến các đệ tử phụ trách tiếp đãi. "Ngụy tiền bối", thấy Ngụy Tác từ xa, hoa phục thiếu niên cung kính chào hỏi, mắt thoáng qua nét chấn kinh. Chỗ ở thiên cấp này tốn bao nhiêu linh thạch, hoa phục thiếu niên Kim Ngọc các hiểu rõ, biết cả việc mình mới là Thần hải cảnh tứ trọng, nhưng y nhớ rõ lần đầu Ngụy Tác đến Kim Ngọc các, tu vi còn thấp hơn y, tuy y không tu luyện Vọng khí pháp quyết, nhưng hiện giờ cũng cảm nhận đươc khí tức của gã tựa hồ cao hơn y nhiều. Tức là trong thời gian ngắn, gã đã tăng tiến được hai, ba cấp. Tốc độ đề thăng tu vi này phải dùng hai chữ kinh nhân để hình dung. Lẽ nào gã là tu sĩ thiên tài có thiên phú thần thể, hấp thu và luyện hóa linh khí đặc biệt nhanh? "Xin lỗi, mỗ đổi chỗ ở mà không thông báo cho các vị. Làm cách nào các hạ tìm được chỗ này?" Trong lúc hoa phục thiếu niên kinh nghi bất định, không nén được lên tiếng hỏi. "Là thế này." Hoa phục thiếu niên vội giải thích: "Hôm qua đã gom đủ Thiên luyện ngân và trăm viên Thanh giáp trùng đơn mà tiền bối cần. Bất quá lúc đến chỗ tiền bối ở thì tiền bối không có mặt, hôm nay tại hạ gặp Nam Cung Vũ Tinh, hỏi thăm thì biết tiền bối đổi sang chỗ ở thiên cấp, tại hạ đến Nhất Tâm điện hỏi, cũng may tiền bối để lại ấn tượng sâu sắc cho hai đệ tử Thiên Nhất môn nên họ nhớ ra tiền bối thuê chỗ ở nào." "Vậy hả? Xem ra quá kín tiếng cũng không tốt!" Ngụy Tác khẳng định hai đệ tử Thiên Nhất có ấn tượng vì gã ăn mặc nhếch nhách nhưng lại có cả mớ cao giai linh thạch. Gã còn thầm lẩm bẩm thì hoa phục thiếu niên nói tiếp, "Ngụy tiền bối có mang nạp bảo nang ra chăng? Thiên luyện ngân tiền bối cần lớn cỡ này." "À, có mang." Ngụy Tác gật đầu, gã có tới hai cái nạp bảo nang, cơ hồ mang theo mọi thứ trên mình. Hoa phục thiếu niên họ Lâm móc ra một cái hắc sắc nạp bảo nang, lấy Thiên luyện ngân đưa cho Ngụy Tác. Khối Thiên luyện ngân chuyên dụng để thử uy lực pháp khí rộng một trượng vuông, dày hai thước. Chất liệu nhìn không khác gì bạc trắng, chỉ là càng mềm hơn, sáng hơn mà thôi. Ngụy Tác thu khối Thiên luyện ngân giá trị năm trăm viên hạ phẩm linh thạch lại, hoa phục thiếu niên lại lấy từ nạp bảo nang ra một cái túi tơ đựng rất nhiều yêu đơn Thanh giáp trùng. Ngụy Tác cơ hồ không đếm, thu hết yêu đơn Thanh giáp trùng vào nạp bảo nang rồi bấm bụng trả sáu nghìn viên hạ phẩm linh thạch. Đếm xong linh thạch, hoa phục thiếu niên Kim Ngọc các lại nói, "Ngụy tiền bối, linh thức ngự thú chi pháp mà tiền bối nhờ Kim Ngọc các mua đã có người bán." "Cái gì?" Còn đang đau xót thầm tính mình chỉ còn lại hơn hai vạn chín nghìn viên hạ phẩm linh thạch, Ngụy Tác nghe vậy thì mừng ra mặt, "Đối phương cần bao nhiêu viên hạ phẩm linh thạch?" Hoa phục thiếu niên đáp: "Đối phương không bán trực tiếp mà ủy thác cho bản các bán ở phách mại hội, hiện tại giá khởi điểm là một nghìn năm trăm viên hạ phẩm linh thạch. Phách mại hội lần này cử hành vào mười ngày sau, có những vật gì thì trước hai ngày, tại hạ sẽ cho tiền bối biết." "Một nghìn năm trăm hạ phẩm linh thạch?" Ngụy Tác hơi trầm ngâm, giá thành giao thông thường cao gấp đôi là ít nhất, với gã thì dăm ba nghìn hạ phẩm linh thạch nằm trong phạm vi chấp nhận được. Hơi trầm ngâm một chốc, Ngụy Tác lắc đầu: "Đằng nào phách mại hội lần này có vật đó, mỗ cũng bán mấy vật nên sẽ đến, các hạ không cần mang đến đây. Lúc bắt đầu, có vật gì thì các hạ đưa cho mỗ là được." Những ngày tới nếu lục bào lão đầu có đủ nguyên khí rời khỏi Dưỡng quỷ quán, Ngụy Tác khẳng định sẽ cắm đầu luyện chế Bổ thiên đơn, gã không muốn đang lúc luyện đơn thì kim ti pháp linh lại rung lên, ra ngoài cũng không sao nhưng vạn nhất luyện hỏng một viên thì coi như đốt năm mươi lăm viên hạ phẩm linh thạch. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện "Vậy tại hạ không quấy nhiễu tiền bối thanh tu nữa." Hoa phục thiếu niên gật đầu xong liền tỏ ra rất chuyên nghiệp, không nói gì thêm mà cáo từ rời đi. "Kim Ngọc các huynh đệ." Y mới đi chưa đầy trăm bước, thân ảnh Ngụy Tác mới khuất vào chỗ ở thiên cấp, đệ tử Thiên Nhất môn mặc lam sắc pháp y dẫn đường cho gã lúc trước lại mỉm cười từ bên đường đi ra chào. "Vị huynh đài này có việc gì chăng?" Hoa phục thiếu niên không dám chậm chễ, đứng lại hỏi. "Tại hạ Vương Kim Trung." Đệ tử Thiên Nhất môn cười tươi, "tại hạ muốn hỏi một tin tức." "Tại hạ Lâm Phong." Hoa phục thiếu niên hơi kinh ngạc nhìn Vương Kim Trung đang tỏ ra lấy lòng, "Kim huynh muốn hỏi gì?" Vương Kim Trung mặt mũi hơi gầy nói: "Không có gì to tát, tu sĩ vừa gặp huynh đệ có phải là khách quý của Kim Ngọc các chăng? Giao dịch với các vị lần này, y đại khái kiếm được bao nhiêu linh thạch?" "Chuyện đó..." Lâm Phong lắc đầu: "Kim Ngọc các không thể cho người khác biết tin về khách nhân, thật xin lỗi." "Không sao." Vương Kim Trung không đổi nụ cười: "Tại hạ chỉ muốn biết y có phải quý khách của Kim Ngọc các hay không là đủ, nói chơi chơi thôi, các hạ cho rằng y có bao nhiêu linh thạch? Tổng số thôi mà?" "Chuyện đó thì được." Lâm Phong đáp: "Tại hạ cho rằng y có không dưới hơn vạn viên hạ phẩm linh thạch. Còn thứ khác thì tại hạ không thể phụng cáo." "Ha ha, đa tạ Lâm huynh!" Vương Kim Trung vòng tay: "Sau này Lâm huynh tìm người thì cứ để tại hạ lo." "Khách khí rồi." Lâm Phong hơi kinh ngạc nhìn Vương Kim Trung, không nói gì thêm, cáo từ lui đi. Vương Kim Trung đảo mắt, nhìn lên khu vực chỗ ở thiên cấp, nhanh chóng đến chỗ Ngụy Tác dồn chân nguyên vào sợi tơ vàng. "Lại có người tìm mỗ?" Thoáng sau, cơ hồ mới vào đến tĩnh thất đã nghe thấy tiếng chuông rung, Ngụy Tác kinh ngạc, từ trong lam sắc quang mạc đi ra. "Ngụy tiền bối, thật xin lỗi, lần này không phải ai tìm tiền bối mà là tại hạ." Nhìn thấy Ngụy Tác, Vương Kim Trung lập tức mỉm cười. "Các hạ tìm mỗ?" Ngụy Tác càng lấy làm lạ, "các hạ tìm mỗ có việc gì?" Vương Kim Trung nhìn quanh, tỏ vẻ thần bí hạ giọng: "Không rõ Ngụy tiền bối có thích cảo lộ?" "Cảo lộ? Là sao?" Ngụy Tác ngây ra. "A, xem ra Ngụy tiền bối còn chưa hưởng thụ." Vương Kim Trung mỉm cười, đưa ngón tay vạch lên mấy nét dâm đãng, "Cảo lộ là từ chuyên nghình, là việc song tu, là mây mưa ân ái. Nếu Ngụy tiền bối có hứng thú, tại hạ sẽ sắp xếp." "!!!" Nhìn Vương Kim Trung vạch tay và nghe y nói, Ngụy Tác tức thì phản ứng, "Ý các hạ là như ở Liễu hạ hạng..." "Tất nhiên không phải mức độ kém thế." Vương Kim Trung lắc đầu quầy quậy, "tầm cỡ đó sao lọt được vào pháp nhãn của tiền bối. Tại hạ sẽ sắp xếp, phải là nữ tu có tu vi đạt đến Thần hải cảnh." "Nữ tu?" Ngụy Tác tròn mắt. "Đương nhiên, phàm nhân nữ tử dù sắc đẹp đến đâu cũng không thể so sánh với nữ tu." Vương Kim Trung nheo mắt cười hắc hắc, "Phàm nhân nữ tử sao so được với làn da óng ả của nữ tu, sao biết được các chiêu số Thủy liên đảo quyển, Cẩm lý hấp thủy, Phiên sơn đảo hải, Thủy mạn thiên môn, Điện quang độc long…" "Không phải chứ?" Ngụy Tác nuốt nước bọt, "vậy thì... " "Tiền bối có gì không hiểu xin cứ hỏi rõ." Vương Kim Trung cười hắc hắc đạo. Ngụy Tác lại nuốt nước bọt nhỏ giọng hỏi: "Thế nào là Thủy liên đảo quyển? Thế nào là Cẩm lý hấp thủy? Thế nào là Phiên sơn đảo hải?" "Xem ra tiền bối chưa từng cảo lộ." Vương Kim Trung nhẹ giọng: "Không giao, tại hạ giải thích cho tiền bối. Thủy liên đảo quyển là nữ tu đằng không rồi tóm lấy tiểu đệ của tiền bối rồi lượn vòng. Cẩm lý hấp thủy, là nàng ta ngậm... đồng thời thi triển thủy hệ pháp quyết, hút vào không ngừng. Điện quang độc long là dùng lôi hệ pháp quyết... Nữ tu cực kỳ nhuần nhuyễn các pháp quyết này, chỉ khiến tiền bối cực kỳ sung sướng, tuyệt đối không thương tổn đếm tiền bối. Đương nhiên tiền bối yếu có khẩu vị đặc biệt, họ có thể ăn vận giả thành bất kỳ ai, như băng tuyết mỹ nữ Cơ Nhã chẳng hạn?" "Không phải chứ? Còn cả thế hả?" Ngụy Tác tròn mắt, nước mắt suýt rớt ra ngoài, "Sắp xếp thế nào?" "Như tiền bối, tại hạ không dám sắp xếp hạng tư sắc dung tục." Vương Kim Trung nói: "Với tiền bối phải là nữ tu có sắc đẹp nghìn người chọn một trong Linh Nhạc thành, bảy trăm viên hạ phẩm linh thạch một đêm. Nếu tiền bối cần hai người, một nghìn hai trăm viên hạ phẩm linh thạch là được." "Bảy trăm viên hạ phẩm linh thạch?" Giá này khiến Ngụy Tác tròn mắt, gã đã biết có những nữ tu vì không đủ linh thạch tu luyện nên bán cả sắc đẹp, trừ một vài công pháp có hạn chế là cần đồng thân thì tuyệt đại đa số công pháp không cần. Nhưng không ngờ nơi này lại có kẻ dắt mối chuyên nghiệp, Ngụy Tác cũng biết Vương Kim Trung sẽ rút bớt một phần linh thạch. Bảy trăm viên hạ phẩm linh thạch, giá này quá cao, nhưng nghĩ đến việc mình chưa từng cao lộ, gã lại ngứa ngáy trong lòng, do dự một chốc rồi hỏi: "Có thể tìm được ai ăn vận giống Thủy Linh Nhi không?" Vương Kim Trung sáng mắt, cười ha hả, "Ngụy tiền bối quả nhiên có phẩm vị, ngực phải thật lớn, hiểu rồi!" Ngụy Tác không nén được nữa, "trả linh thạch luôn bây giờ hả?" "Việc đó không cần." Vương Kim Trung đáp: "Đợi lúc tại hạ đưa nữ tu diễm lệ đó đến thì tính."