"Trực tiếp chỉ đích danh tông chủ ra gặp? Y tưởng mình là Chân Võ thiếu chủ?" "Bị phong bế tại sơn môn còn ngông cuồng như thế, y tưởng mình đấu được với cả Đông Hoang tông?" Mấy tu sĩ Đông Hoang tông nghe Ngụy Tác nói thế thì kinh ngạc rồi cười nhạo. "Chàng trai trẻ, thật ra là ai mà ngông cuồng như thế, tưởng Đông Hoang tông không có ai hả?" Hoàng sam lão giả cạnh Tôn trưởng lão chợt mắt rực thần quang: "Mau khai lai lịch, không thì bọn ta không hạ thủ lưu tình." "Ta chỉ hỏi ngươi, việc tu sĩ Đông Hoang tông cướp bóc các tu sĩ sống sót, bắt họ hái dị quả, Đông Hoang tông có biết không?" Ngụy Tác thoáng nghĩ, đoạn nói. "Hả? Lẽ nào ngươi bất bình cho chúng nên đến gây sự với Đông Hoang tông?" Tôn trưởng lão và hoàng sam lão giả ngẩn ra nhìn nhau, hơi nheo mắt. "Tức là các ngươi đều biết, là trưởng lão Đông Hoang tông lại dung túng, thậm chí sai khiến hành vi này?" Ngụy Tác gật đầu, giọng cao lên, chấn động sơn cốc, "Ta không muốn giết người vô tội, những kẻ phản đối việc Đông Hoang tông cướp bóc tu sĩ sống sót thì đừng chống lại, không thì ta không nương tay." "Y điên rồi hả? Định đấu với cả Đông Hoang tông?" "Lẽ nào ngươi không biết trên đời có những kẻ cực độ tự phụ, không biết trời cao đất dày là gì, dù đại tu sĩ Kim đơn tam trọng, tứ trọng cũng vị tất dám đến sơn môn phái khác gây sự?" "Để mỗ xem y có thần thông gì!" Tôn trưởng lão không nhịn được nữa, chụp tay lên không, mười ngón rít vang thanh sắc hỏa diễm. Thanh sắc ngọc đài chợt dấy lên nhiệt khí bàng bạc, thanh sắc hỏa diễm hình thành hai cái chân chim cỡ nửa người thường, một trên một dưới bao lấy thân ảnh Ngụy Tác. "Thanh nguyên hỏa trảo, đại cấp cao giai thuật pháp, uy lực quá đáng sợ." "Chắc y hối hận rồi..." Không ít tu sĩ Đông Hoang tông nhìn Ngụy Tác với vẻ chế nhạo. "Đây là lửa hả? Không giết ngươi xem ra khó lập uy." Ngụy Tác lại bước lên thanh sắc ngọc đài, đồng thời tay ánh lên hắc sắc hỏa quang. "Đây là hỏa nguyên pháp quyết gì! Uy năng...!" "Sao lại như thế!" Toán tu sĩ Đông Hoang tông tức thì hắc sắc hỏa quang của Ngụy Tác giáng tới, không khí trong vòng mười mấy trượng uốn khúc, như một vô hình hồng lô đột nhiên giáng lâm. "A!" Tôn trưởng lão nhợt nhạt mặt mày, chỉ kịp lêu lên là hai thanh sắc điểu trảo trực tiếp bị thiêu thành than, hắc sắc hỏa quang biến lão thành tro. "Lãng phí, xem ra không nên dùng thuật pháp này." Ngụy Tác lắc đầu, thổi bay tro tàn, có vẻ tiếc ẻ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện "A!" Hoàng sam lão giả hãi hùng, huyền thiết đại ấn tà tay bay lên. Huyền thiết đại ấn dày đặc long văn, không ngừng to lên, khí tức như sơn như nhạc. "Chậm quá, lần sau đối địch đừng chậm như thế." "Chát!" Huyền thiết đại ấn chưa kịp hoàn toàn kích phát thì một đạo ám kim sắc kiếm quang đã chém vào hoàng sam lão giả, biến lão thành hai đoạn văng ngược lại. "Chậm cái đầu ngươi! Đứt đôi rồi còn lần sau gì nữa?" Lục bào lão đầu kêu lên. "Sao lại như thế! Tôn trưởng lão và Trương trưởng lão chỉ một chiêu đã bị giết?!" "Sao có thể! Tốc độ thi pháp của y sao lại nhanh thế!" Những tu sĩ Đông Hoang tông vừa cười nhạo gã, giờ hít hơi lạnh. "Ngươi...!" Ba tu sĩ Đông Hoang tông đồng thời phản ứng, quang hoa lóe lê. "Ta nói rồi, đừng đối địch với ta, không là tự tìm đường chết." Ngụy Tác không hề biến đổi thần sắc, bước thêm một bước. "A!" Ba tu sĩ Đông Hoang tông chưa kịp phát quang hoa đã bị một đạo ám kim sắc kiếm khí cắt làm đôi. "Ai lớn mật dám tung hoành ở Đông Hoang tông!" Một trung niên tu sĩ mặc cổ đồng sắc đạo bào cưỡi đồng tiền vang lao ra, gầm lên. "Gọi tông chủ các ngươi ra đây." Ngụy Tác tiếp tục cất bước. "Ngươi..." Trung niên tu sĩ thấy rõ cảnh tượng quanh Ngụy Tác thì sững lại, trước mặt rực lên lục sắc quang hoa. "Tự tìm đường chết!" Ngụy Tác vung tay, một đạo ám kim sắc kiếm khí xung kích tới, chém bay cả trung niên tu sĩ và lục quang. Trung niên tu sĩ mặc cổ đồng sắc đạo bào cũng như Tôn trưởng lão và Trương trưởng lão, chỉ tu vi Phân niệm cảnh tứ trọng, rõ ràng thấy hai trưởng lão kia mất mạng mà vẫn dám động thủ, theo Ngụy Tác thì ngu xuẩn cực độ. "Dám động thủ trong sơn môn! Giết y!" Trong sơn môn Đông Hoang tông, tất thảy tu sĩ bị chấn động, thoáng sau có bốn, năm mươi tu sĩ lao ra. Đạo đạo quang hoa từ bốn phương tám hướng đổ vào Ngụy Tác. "Oành!" Ngụy Tác thong thả bước lên, hà quang trong suốt từ ngực bay ra, chấn nát mọi quang hoa áp sát. Cùng lúc, một đạo ám kim sắc kiếm quang lại chém tới, khiến sáu, bảy tu sĩ Đông Hoang tông bị cắt đôi, mán bắn tứ tán. "Kim đơn hà quang, y là Kim đơn kỳ đại tu sĩ!" Mọi tu sĩ Đông Hoang tông cả kinh. Ngụy Tác uy thế không ai chống nổi, nhất thời tất cả đều sững ra, không dám xuất thủ. Vù! Cùng lúc, phía đông sơn cốc có tiếng xé gió, xích sắc quang hoa bay lên, một cường giả Đông Hoang tông lăng không lướt tới. Cường giả là một bạch bào tu sĩ hơn ba mươi tuổi, tay cầm xích hồng sắc chiết phiến. Tu sĩ này mặc bạch sắc pháp bào quét đất, không nhiễm bụi trần, tóc rủ xuống, lăng không phất phới, song mục như điện, bạch sắc linh khí hình thành hình cái chuông trắng ở sau lưng. Xích hồng sắc chiết phiến rực linh quang hình thành hư ảnh xích hồng sắc hỏa kỳ lân. Cùng lúc, phía tây sơn cốc, trong một tòa lầu chín tầng vô thanh vô tức dấy lên khí tức hùng hậu. Lại một cường giả Đông Hoang tông hiện thân. Cường giả này mặc kim sắc chiến giáp, chừng hơn ba mươi tuổi, tuy hơi nhợt nhạt gầy gò nhưng chiến ý ngùn ngụt, linh khí hình thành vầng mặt trời chiếu sảng nửa tầng không sơn cốc khiến người ta không thể nhìn thẳng. "Đạo hữu là ai mà dám cậy thần thông, đại khai sát giới tại sơn môn Đông Hoang tông." Tóc dài buông phủ, bạch bào trắng toát, khí thế phi phàm, cường giả Đông Hoang tông này lướt đến trước mặt Ngụy Tác, uy áp cuồn cuộn ép tới. "Gọi tông chủ các ngươi ra đây, tất cả dừng tay đợi ta phát lạc." Ngụy Tác nhạt nhẽo liếc đối thủ. "Cuồng vọng cực độ!" Kim đơn cường giả này lạnh lùng, thanh âm băng lãnh. "Vậy hả?" Kim đơn cường giả mặc bạch bào, khí độ tông sư hiện rõ này định động thủ, nhưng chưa kịp thì Ngụy Tác nhạt giọng, uy áp còn mạnh hơn trùm trời đất tiến tới, như nước triều dồn lên y. Mọi tu sĩ Đông Hoang tông đều thấy thân ảnh tiền bối bản môn run lên. Hai đọa ám kim sắc kiếm quang nối nhau chém vào kim đơn cường giả đó. "Chát!" Bạch bào tu sĩ lúc đó mới định thần, xích hồng sắc chiết phiến rừng rực hồng quang. Lập tức hồng quang lụi tắt, kim đơn cường giả khí độ phi phàm bị cắt vai trái, bắn đi. "Sao lại như thế! Y là ai, mà tu vi thật ra ở mức nào, chỉ một chiêu đã đánh chấp pháp trưởng lão thành trọng thương!" "Chấp pháp trưởng lão không chống nổi một chiêu...!" Mọi tu sĩ Đông Hoang tông kinh hãi. Ngay cả Kim đơn tu sĩ mặc kim sắc chiến giáp cũng run người lên tiếng, "Chậm động thủ đã, vị đạo hữu này là ai, vì sao đến đây." "Tại hạ Ngụy Tác." Ngụy Tác bước tới vung tay, tế xuất phi kiếm cánh cửa. "Mỗ chỉ đi qua, thuận tiện hỏi xem ai khiến các ngươi cướp bóc các tu sĩ sống sót, Lâm Thái Hư và người Huyền Phong môn ở đâu." "Ngụy Tác... Bá Khí chân nhân? Ngươi không chết trong tay Chân Võ thiếu chủ! Tán tu mà dám xông vào sơn môn Đông Hoang tông?" Kim đơn tu sĩ mặc kim sắc chiến giáp nổi giận. "Chỉ bằng chúng ta, không phải đối thủ của y! Chúng vị sư huynh, thái thượng trưởng lão, cùng giết y!" Bạch bào tu sĩ chật vật đứng dậy gầm vang. Ngoài xa như có tu sĩ Đông Hoang tông nhận được lệnh, không hiểu pháp khí gì rung lên mà khiến ca sơn cốc chấn động.