Thông Thiên Chi Lộ

Chương 660: Không có thì giao thế nào?

"Giao nộp nạp bảo nang?"
Bọn Đỗ Duy biến sắc, tư thế của những kẻ này khiến họ thấy không lành, giờ thiếu niên nói thì càng khiến họ rùng mình.
Toán tu sĩ Đông Hoang tông không định giúp mà muốn cướp đoạt.
Tất nhiên họ không muốn giao nạp bảo nang, nhưng toán tu sĩ cưỡi Phượng lân thanh ưng này trừ thanh y thiếu niên ra, tu vi kém nhất cũng Phân niệm cảnh lưỡng trọng, cao hơn Đỗ Duy đứng đầu bên họ. Thanh y thiếu niên, căn cốt linh vận, cũng tu vi Phân niệm nhất trọng, toát lên mộc linh khí tức, rõ ràng là thiên tài tu sĩ thiên phú mộc linh căn.
"Sư đệ, đừng vội, hỏi rõ đã." Thanh sam thiếu niên hạ lệnh cho Đỗ Duy và bọn Ngụy Tác giao nạp bảo nang, nam tử trẻ tuổi mặc nguyệt bạch sắc pháp y, phong thần như ngọc lại mỉm cười hỏi Đỗ Duy, "Các vị có bao nhiêu tu sĩ sống sót?"
Mắt Đỗ Duy ánh lên không đáp, đánh tính thầm, nếu bọn Trương chưởng quỹ và Tiền chưởng quỹ quay về liên thủ thì có thể đối phó được toán tu sĩ Đông Hoang tông không. Toán tu sĩ Đông Hoang tông không thèm che giấu, định hỏi xong sẽ động thủ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
"Còn không đáp! Thế nào, coi lời sư huynh ta là gió thoảng hả!" Thanh sam thiếu niên trên Phượng lân thanh ưng thấy bọn Đỗ Duy không đáp thì hung quang lóe lên, gầm to. Y còn nhỏ, dáng vẻ chưa dứt hơi sữa nhưng tâm tính độc ác, không coi bọn Đỗ Duy ra gì, coi cả nhóm ở dưới là dân hạ tiện không bằng.
"Tu sĩ Đông Hoang tông ngông nghênh thế hả? Y còn nhỏ mà lại không coi ai ra gì thế này."
Ngụy Tác đứng sau Đỗ Duy, bình tĩnh như thường quan sát toán tu sĩ Đông Hoang tông khí thế lăng nhân.
Hiện tại không thể động dụng chân nguyên, cố thi pháp hoặc bị đối phương dùng thuật pháp kđành trúng, ảnh hưởng tới thương thế, sẽ kéo dài thời gian thần thông phục hồi. Bất quá trong số này, tu vi tối cao là nam tử mặc nguyệt bạch sắc pháp y và nam tu mặc hỏa hồng sắc pháp y đều Phân niệm cảnh ngũ trọng, không có Kim đơn đại tu sĩ. Phượng lân thanh ưng trông hung mãnh nhưng chỉ là tứ cấp cao giai yêu thú, Phệ tâm trùng có thể khống chế. Phệ tâm trùng chỉ cần khống chế năm con công kích nhưng con khác rồi đánh lén thì có thể đối phó được toán tu sĩ Đông Hoang tông này.
Phệ tâm trùng khống chế yêu thú phải trong cự ly nhất định, các tu sĩ Đông Hoang tông đáp xuống gầ mặt đất, để Phệ tâm trùng đánh lén càng tiện.
"Chư vị đạo hữu, Đông Hoang tông cũng là danh môn đại tông, trong thú triều này lẽ ra phải giúp tu sĩ còn sống sót, vì sao lại đối phó bọn mỗ?" Đỗ Duy nhìn toán tu sĩ Đông Hoang tông thịnh khí lăng nhân, "Dù thú triều đã bị áp chế, ít nhất mấy vạn dặm này vẫn do yêu thú khống chế, lẽ nào các vị định hoành hành!"
"Đúng thế!" Hạ Ngữ Băng có vẻ nhu nhược, bước lên sóng vai Đỗ Duy, "Đông Hoang tông không phải U Minh cung và Bắc Minh tông, tại Thiên Huyền đại lục bắc bộ này e chưa thể một tay che trời."
"Bắc Minh tông và U Minh cung hả..." Nam tử mặc nguyệt bạch sắc pháp y, anh tuấn vô vàn tỏ vẻ cười cợt.
"Lẽ nào Bắc Minh tông và U Minh cung đã hủy trong thú triều?" Vẻ măt tu sĩ Đông Hoang tông này khiến Ngụy Tác giật giật chân mày.
U Minh cung có mấy đại tu sĩ thần thông kinh nhân, chỉ thực lực của Lý Tả Ý là biết U Minh cung cỡ nào, còn Bắc Minh tông là một trong mười siêu cấp đại tông môn của Thiên Huyền đại lục, thực lực thậm chí còn trên Huyền Phong môn, có Thần huyền cảnh đại tu sĩ tọa trấn. Nếu U Minh cung và Bắc Minh tông cũng bị hủy diệt thì thật quá chấn động. Thần huyền cảnh tu sĩ giậm chân là bát hoang chấn động, máu chảy thành sông, tại thượng cổ tu đạo giới cũng là đại nhân vật hàng đầu.
"Các ngươi không biết tình hình ngoài Chân Minh thành hả." Nam tử mặc nguyệt bạch sắc pháp y không hề lưu ý Ngụy Tác, liếc Đỗ Duy và Hạ Ngữ Băng, thong thả nói: "Ta không muốn lắm lời nên cho các ngươi biết trong mười mấy vạn dặm này yêu thú nhan nhản, các ngươi đối địch với bọn ta dù có cá lợt lưới thì cũng không thể thoát chết, ngoan ngoãn nghe lời, bọn ta sẽ chừa cho đường sống."
"Mười mấy vạn dặm giờ yêu thú nhan nhản?" Ngụy Tác hít sâu một hơi. Gã hiểu rõ, U Minh thành và Chân Minh thành cách nhau chưa đến mười vạn dặm.
"Bọn tại hạ giao nạp bảo nang, các vị sẽ để bọn mỗ đi?" Đỗ Duy biến sắc mấy lần, hỏi nam tử mặc nguyệt bạch sắc pháp y. Hiển nhiên cân nhắc rồi thì y đành vậy.
"Thừa lời!" Thanh sam thiếu niên thịnh khí lăng nhân, cười lạnh: "Sư huynh chỉ nói tha mạng cho các ngươi chứ có bảo để các ngươi đi đâu, mau giao nạp bảo nang rồi nghe phát lạc! Không thì bọn ta lập tức xuất thủ, giết hết các ngươi!"
Thanh sam thiếu niên mấy lần cướp lời nhưng bọn nam tử mặc nguyệt bạch sắc pháp y không hề phật lòng, xem ra y tuy trẻ tuổi nhưng địa vị không kém.
"Muốn bọn mỗ giao nạp bảo nang rồi nghe phát lạc thì xem các vị có đủ thần thông không đã!" Chu Vũ Các mặc cổ đồng sắc pháp y không nén được lửa giận.
"Hay lắm, không phục thì ta sẽ giáo huấn mình người." Thanh sam thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi cười lạnh, Phượng lân thanh ưng từ từ đáp xuống.
"Tự tìm đến..." Ngụy Tác bình tĩnh như thường, thật ra thầm cao hứng. Thanh sam thiếu niên đáp xuống, tu sĩ Đông Hoang tông khác xuống theo, Phượng lân thanh ưng đứng dưới đất, nếu gã muốn, Phệ tâm trùng đánh lén lúc nào cũng được.
"Đến đây, nếu đánh bại ta, chưa biết chừng sẽ để ngươi đi." Thanh sam thiếu niên đứng trên lưng Phượng lân thanh ưng, cực kỳ ngạo nghễ liếc Chu Vũ Các.
"Vậy thì đắc tội!"
Đối phương bức ép như thế, Chu Vũ Các mắt lóe lệ mang, bối cổ đồng sắc trường kiếm trên lưng theo ngón tay mà hóa thành cầu vồng, không phải một mà năm dải.
Năm dải cổ đồng sắc kinh hồng cả trượng xé không khí từ các hướng khác nhau đổ vào thanh sam thiếu niên, không nhìn rõ dải nào là phi kiếm.
"Đây là Càn qua đồng kiếm của Hoằng Sơn đạo nhân, linh giai thượng phẩm uy năng, xem ra các ngươi thu lợi không ít trong thú triều. Nhưng tưởng thế là đối thủ của ta hả?"
Đối diện năm dải cổ đồng sắc kinh hồng khí thế kinh nhân, thanh sam thiếu niên hừ lạnh, thanh quang đột nhiên bắn lên, với tốc độ kinh nhân quay một vòng chém vào năm dải sáng.
Chát! Một dải cầu bồng cong đi, tan thành vô hình, cổ đồng sắc phi kiếm bị thanh quang chém vỡ.
"Chát!"
Cơ hồ đồng thời, thanh sam thiếu niên bắn ra một đạo lam sắc quang hoa vào Chu Vũ Các, va vào tấm kim sắc phương hình pháp thuẫn Chu Vũ Các tế xuất.
Kim sắc pháp thuẫn rung lên, không vỡ nhưng va vào người chủ nhân. Chu Vũ Các không thể khống chế thân hình, văn ngược năm, sáu trượng.
"Đạo giai pháp bảo!"
Chu Vũ Các đứng dậy, miệng rỉ máu, mắt đầy kinh hãi, Đỗ Duy và Hạ Ngữ Băng nhă nhó kêu khẽ.
Cả hai nhận ra đạo lam sắc quang hoa và thanh sắc quang hoa đều là pháp bảo do thanh sam thiếu niên tế xuất, đạo lam sắc quang hoa chỉ có linh giai thượng phẩm uy năng, nhưng đạo thanh quang thì chém vỡ linh giai thượng phẩm phi kiếm, uy năng đạt mức đạo giai trung phẩm pháp bảo!
"Thế nào, đã biết bọn ta thần thông thế nào chưa." Lam sắc quang hoa và thanh sắc quang hoa kích phát, lơ lửng trước mặt thanh sam thiếu niên, lam sắc quang hoa là một viên tinh tinh kim tiểu châu cỡ trứng chim câu, có phù văn hình con rắn nhỏ. Thanh sắc quang hoa là loan đao mỏng tang, lấp lánh, không có phù văn, nhưng thanh sắc linh quang lấp lánh, nhìn là biết không tầm thường. Cười lạnh đoạn thanh sam thiếu niên vung tay, lam sắc tinh kim tiểu châu và thanh sắc loan đao rực quang hoa nhắm vào Chu Vũ Các, "Giao nạp bảo nang chờ phát lạc, hay để ta giết ngươi?"
"Sĩ khả sát bất khả nhục, giết ta đi." Chu Vũ Các đỏ lựng mặt mày gầm lên.
"Đừng!" Hạ Ngữ Băng chợt kinh hô, "Bọn tại hạ nguyện ý giao nạp bảo nang!"
"Hạ..." Chu Vũ Các đỏ mặt gầm lên.
"Muốn chết!" Thanh sam thiếu niên hơi nheo mắt, ánh lên sát cơ, hai pháp bảo sắp được kích phát.
"Đợi đã!" Một giọng nói đột nhiên kêu lên, "Mỗ không có nạp bảo nang, giao thế nào đây!"